Cu_Đen
Thanh viên kỳ cựu
Trong các bạn khi nói tới người phụ nữ mình yêu nhất có lẽ. Sẽ có người nói là mẹ mình, có người nói là chị mình, có người nói là bà xã của mình. Nhưng tôi yêu nhất là bà ngoại tôi.
Bà ngoại tôi năm nay cũng đã hơn 70 mấy tuổi rồi. Nếu bắt tôi nói chính xác về tuổi của bà thì tôi sẽ không nói. Vì dù sao nói tuổi của một người phụ nữ là một điều kỵ. Tôi yêu bà nhiều nhiều lắm.
Có thể nào nói hết nỗi lòng của tôi về bà đây. Bà một mình gánh vác toàn bộ công việc nhà. Bà như một đại lực sỹ gánh trên người 5 miệng ăn. Khi mẹ tôi có tôi. Bà là người nuôi nấng tôi. Vun cho tôi ăn những muỗng thức ăn đầu tiền. Giúp tôi mặc bộ đồ đầu tiên. Cũng là người chăm sóc tôi đầu tiên.
Bà là người có tính rất hào sảng.Giàu mà giáu tính rất quê. Một tính rất mang đậm bản chất của một đại phú ở dưới quê.
Nếu bà nội. Người con gái miền bắc chăm chút từng bữa ăn bằng cách cải tạo chất lượng. Thì bà ngoại tôi đi chợ thấy món nào rẻ mới mua. Có khi mua rất rất nhiều. Bà tiếc kiệm thế ấy. Bà chỉ mong con, cháu bà có cái mà ăn. Ăn cho no, mặc cho ấm. Để cuộc sống không nhiều lo nghĩ. Bạn biết tôi thương bà như thế nào khi biết bà bạc đi nửa mái đầu khi biết bác tôi mất việc.
Bà thế ấy chân chất thế ây. Hỏi sao tôi không thương cho được. Có lẽ, tôi thật sự giống bà nhiều lắm. Giống từ cái dáng tới cái da.
Nếu ai hỏi tôi cuộc đời bạn hạnh phúc nhất lúc nào. Chắc có lẽ tôi sẽ nói tôi hạnh phúc nhất lúc bà tôi kể chuyện thời xưa của bà cho tôi nghe. Nếu ai hỏi tôi cuộc đời bạn đau khổ nhất lúc nào. Tôi sẽ nói lúc tôi đau khổ nhất là lúc bà tôi vào viện. Lúc đó, tôi mới nhận ra rằng:"Dù tôi học giỏi bao nhiêu đi nữa, dù tôi có giàu có bao nhiêu, dù tôi có thành đạt tới mức nào thì bà tôi cũng có thể đã chết rồi. Vì thế, tôi đang tận dụng những thời gian quý báu nhất cuả mình để ở bên bà". Bạn hãy như tôi hãy nhận ra chân lý rằng không có thuốc để chữa bệnh hối hận, hãy yêu thương những người yêu thương bạn trước khi quá trễ.
Bà tôi một người rất chiu chơi. Vui nhất là lúc hai bà cháu đánh cả ngựa với nhau. Cả 2h đồng hồ mới được một ván. Bà cũng là người rất hiện đại lâu lâu vẫn đi nhảy cùng với các bà bạn. Sức khỏe của bà cũng dần được cải thiện do việc tập luyện thể dục buổi sáng.
Bà tôi đó một siêu nhân. Ai nói không phải nào. Dù trong hoàn cảnh nào bà cũng tự làm cho cuộc đời không nhàm chán. Bà tự mình làm kim chi (ăn chảy cả nước mắt) vì tức mẹ mua kim chi của hàn tốn tiền quá trời. Bà tự làm mắm khi ở Quy Nhơn buồn quá chẳng việc gì làm. Ngay cả nghề rang say cà phê mà nhà mình là cũng là do bà đi ăn cắp bí quyết của một số nhà rang say cà phê người tàu.
Bà một người đa tài. Tôi chỉ hy vọng bà được vui vẻ và sống khỏe mạnh trong quãng đời còn lại của mình.
Câu văn có thể dài dòng, lời văn có thể không xuông sẽ nhưng có một chân lý không bao giờ thay đổi rằng tôi yêu bà nhất trên đời.
tên : Phan Thế Đăng
sinh 26/8/1993
Bà ngoại tôi năm nay cũng đã hơn 70 mấy tuổi rồi. Nếu bắt tôi nói chính xác về tuổi của bà thì tôi sẽ không nói. Vì dù sao nói tuổi của một người phụ nữ là một điều kỵ. Tôi yêu bà nhiều nhiều lắm.
Có thể nào nói hết nỗi lòng của tôi về bà đây. Bà một mình gánh vác toàn bộ công việc nhà. Bà như một đại lực sỹ gánh trên người 5 miệng ăn. Khi mẹ tôi có tôi. Bà là người nuôi nấng tôi. Vun cho tôi ăn những muỗng thức ăn đầu tiền. Giúp tôi mặc bộ đồ đầu tiên. Cũng là người chăm sóc tôi đầu tiên.
Bà là người có tính rất hào sảng.Giàu mà giáu tính rất quê. Một tính rất mang đậm bản chất của một đại phú ở dưới quê.
Nếu bà nội. Người con gái miền bắc chăm chút từng bữa ăn bằng cách cải tạo chất lượng. Thì bà ngoại tôi đi chợ thấy món nào rẻ mới mua. Có khi mua rất rất nhiều. Bà tiếc kiệm thế ấy. Bà chỉ mong con, cháu bà có cái mà ăn. Ăn cho no, mặc cho ấm. Để cuộc sống không nhiều lo nghĩ. Bạn biết tôi thương bà như thế nào khi biết bà bạc đi nửa mái đầu khi biết bác tôi mất việc.
Bà thế ấy chân chất thế ây. Hỏi sao tôi không thương cho được. Có lẽ, tôi thật sự giống bà nhiều lắm. Giống từ cái dáng tới cái da.
Nếu ai hỏi tôi cuộc đời bạn hạnh phúc nhất lúc nào. Chắc có lẽ tôi sẽ nói tôi hạnh phúc nhất lúc bà tôi kể chuyện thời xưa của bà cho tôi nghe. Nếu ai hỏi tôi cuộc đời bạn đau khổ nhất lúc nào. Tôi sẽ nói lúc tôi đau khổ nhất là lúc bà tôi vào viện. Lúc đó, tôi mới nhận ra rằng:"Dù tôi học giỏi bao nhiêu đi nữa, dù tôi có giàu có bao nhiêu, dù tôi có thành đạt tới mức nào thì bà tôi cũng có thể đã chết rồi. Vì thế, tôi đang tận dụng những thời gian quý báu nhất cuả mình để ở bên bà". Bạn hãy như tôi hãy nhận ra chân lý rằng không có thuốc để chữa bệnh hối hận, hãy yêu thương những người yêu thương bạn trước khi quá trễ.
Bà tôi một người rất chiu chơi. Vui nhất là lúc hai bà cháu đánh cả ngựa với nhau. Cả 2h đồng hồ mới được một ván. Bà cũng là người rất hiện đại lâu lâu vẫn đi nhảy cùng với các bà bạn. Sức khỏe của bà cũng dần được cải thiện do việc tập luyện thể dục buổi sáng.
Bà tôi đó một siêu nhân. Ai nói không phải nào. Dù trong hoàn cảnh nào bà cũng tự làm cho cuộc đời không nhàm chán. Bà tự mình làm kim chi (ăn chảy cả nước mắt) vì tức mẹ mua kim chi của hàn tốn tiền quá trời. Bà tự làm mắm khi ở Quy Nhơn buồn quá chẳng việc gì làm. Ngay cả nghề rang say cà phê mà nhà mình là cũng là do bà đi ăn cắp bí quyết của một số nhà rang say cà phê người tàu.
Bà một người đa tài. Tôi chỉ hy vọng bà được vui vẻ và sống khỏe mạnh trong quãng đời còn lại của mình.
Câu văn có thể dài dòng, lời văn có thể không xuông sẽ nhưng có một chân lý không bao giờ thay đổi rằng tôi yêu bà nhất trên đời.
tên : Phan Thế Đăng
sinh 26/8/1993