lovehuonghehe
Thanh viên kỳ cựu
Nhớ bạn lắm!!! Biết không???
Làm sao biết được , bạn đã không còn liên lạc với tôi nữa , lâu lắm rồi !
Trách bạn vô tình quá !!! Quá vô tình !!! Trái tim con gái mong manh như pha lê, viên pha lê ấy đã vỡ lâu lắm rồi !!! Giờ tôi đã vô cảm trước mọi thứ rồi!!! Vô cảm đó , bạn biết không? Vì bạn, hay vì tại tôi ? Tại tôi không mạnh mẽ như vỏ bọc mà tôi đã cố tạo ra ư??? Tôi cũng là con gái mà, cũng yếu ớt và mong manh lắm chứ !!!
Gặp nhau bao giờ bạn nhỉ ?
Ngày ấy , tôi và bạn là học sinh cấp 3, vô tư , hồn nhiên, tinh nghịch lắm !!!
Tôi chẳng biết bạn là ai , lạ hoắc, đâu có cùng lớp đâu ? Cũng chẳng biết tôi và bạn chung đường về nhà.
Vậy mà lại gặp nhau, bạn thích cô bé ấy, sao đỏ của lớp tôi. Tôi tình nguyện làm bà mai cho bạn.
Tôi và bạn gặp nhau nhiều hơn, câu chuyện xoay quanh cô bé ấy . Càng lúc thấy càng vui. Càng thích thú mỗi khi có thông tin mới cấp báo cho bạn, nhưng rồi chuyện của bạn không thành công, tình cảm chân thành của bạn không được bé đáp lại,bé là học sinh lớp dưới, bé chỉ thích hotboy thôi.
Bạn buồn lắm, ừk, làm sao mà không buồn được chứ!!! Tình đầu của bạn mà ! Là đứa duy nhất biết chuyện của bạn, tôi là người duy nhất an ủi bạn . Và tôi chợt nhận thấy tôi thích bạn mất rôi!!!
Lớp 12, bận bịu với thi cử.
Qua một mùa hè, vết thương của bạn đã tự lành.
Tôi và bạn trở thành bạn thân. Thằng bạn thân duy nhất của tôi - là bạn đó , biết không hả ?
Vô tình thôi, bằng linh cảm đặc biệt của con gái, tôi biết bạn cũng thích tôi. Vui lắm !!! Ánh mắt ấy của bạn, như xét đánh ngang người, mạch cảm xúc như vỡ òa trong tim. Mối tình học trò trong sáng lắm. Chỉ biết ấy thích ta, ta thích ấy thôi, có ai dám nói gì cho nhau đâu .
Chờ nhau đi học , chở nhau đi học !!! Tình cảm của tôi dành cho bạn ngày càng lớn.
Ngày ấy, tôi đi học bằng xe đưa đón, đợi xe thì lâu lắm. Nên, ngày nào bạn cũng chở tôi về. Bao nhiêu chuyện để nói, để kể nhau nghe.không có những cuộc hẹn hò, nhưng sao mà những lần gặp gỡ chút xíu ấy để lại trong tôi biết bao kỉ niệm . Đến tận bây giờ , tôi vẫn nhớ lắm từng lời nói của bạn . Đôi khi bất chợt nhìn thấy đôi bạn trẻ nào chở nhau trên 1 chiếc xe đạp, cùng đạp chung 1 bàn đạp , cùng trò chuyện ríu rít, kỉ niệm về bạn ùa về trong tôi, sống động rõ nét như ngày hôm qua vậy
Khi tôi vấp ngã, nhiệm vụ của 1 thanh niên xung kích được tôi hoàn thành quá xuất sắc, gay mất lòng bạn bè, bị bở rơi giữa cuộc chơi, chỉ có bạn dám đứng ra che chở, an ủi tôi. Bạn không hiểu được tôi lúc ấy thế nào đâu .Cảm ơn nhiều lắm !!
Rồi kì thi cũng đang từng bước đến gần, ngày bước lên đoạn đầu đài sắp đến.
Học sinh lớp 12 bận bịu với những bộ hồ sơ thi đại học, trong đó có tôi. Nhưng... không có bạn......
Sao vậy? Sao bạn lại không thi đại học, không thi trường nào ư? kể cả trung cấp hay cao đẳng???? Tôi biết gia cảnh bạn khó khăn lắm, nhưng........
" Mình sẽ đi bộ đội!!! Không học đại học đâu."
Hết lời để nói bạn hiểu, khuyên răn đủ điều, câu trả lời chỉ là cái lắc đầu im lặng . Tôi cũng buồn cho bạn, bạn học khá lắm mà....
Ngày mai là hạn cuối nộp hồ sơ rồi, bạn cũng chẳng nói gì. Hồ sơ bạn không mua cái nào.
Cuối buổi học, 2 đứa đi về.
" Kiếm dùm T một bộ hồ sơ được không ?"
" Hả?"
Tôi vừa mừng vừa lo, hồ sơ vào lúc này, 8 h tối của ngày cuối cùng,tôi lấy đâu ra ?????
Cố gắng hết sức tôi gọi cho mọi người, không ai còn cả !
Hôm sau, tôi trực trường, chận đầu e của tất cả học sinh 12, tôi đã có 1 bộ hồ sơ cho bạn, sợ bạn làm sai tôi làm dùm bạn , Văn hóa nghệ thuật , ngành du lịch. Cầu chúc bạn may mắn với ngôi trường duy nhất này.
Ôn thi thôi, tài liệu tôi có gì, chia sẽ bạn hết , pho to cho bạn hết, sách tham khảo coi chung nhé.
Những ngày cuối cùng, có cô bạn cùng lớp nhờ tôi mai mối thằng bạn của mình cho nó. Nghe tin mà tôi choáng váng, bạn ấy dễ thương hơn tôi, dịu dàng hơn tôi. Đep trai như bạn đi với bạn ấy hợp hơn tôi... Tôi mang bộ mặt tươi nhất có thể đến gặp bạn:
" Kiều thích T đó, nhờ H nói dùm nè, ý thế nào thì nói lại với bạn ấy nhen, hôm nay ngày cuối cùng rồi, mai tổng kết H không đi đâu ?"
Mặt bạn lúc ấy khó coi lắm, bạn trách tôi, trách tôi sao lại nhận lời mai mối vô duyên thê ! Uk , vô duyên thật.
Tôi về lớp, lao động không yên, ngày cuối cùng cũng không tập trung kí cóp cho các bạn nữa. Tôi điên mất thôi.
Giữa giờ, tôi qua lớp bạn.
" Kí áo H nhé?"
" Uk, câu trả lời thế nào ? Qưyết định chưa?"
Bạn im lặng, tôi kí cho bạn, chúc bạn may mắn , thật may mắn, để 2 đứa lại được ngồi chung giảng đường T nhé!!!
Kí rồi, bạn ra về, tôi đứng nhìn theo, đầu óc rối tung, rối tung .
Chạy theo bạn, tôi hỏi :
" Ngày cuối cùng rồi, T nói đi, để H nói lại với bạn ấy nữa chứ ???"
Bạn bước lại gần tôi, tim đập loạn nhịp .
" Xèo tay ra!"
Viết vào tay tôi 2 chữ "từ từ" rồi bạn lại quay đi.
" Từ từ, từ từ là bao giờ?"
Mặt bạn buồn lắm, quay lại:
" Xèo tay ra ! Tay kia nữa!"
Cái nắm tay thật chặc, thật chặc:
" Uk!"
Tôi nghe tim mình vỡ vụng, vỡ tan tan tành, vỡ nát tan, nát tan.......................................................................................
Rớt đại học, tôi vào cao đẳng sư phạm , mang theo nổi nhớ bạn da diết. Từ ngày ấy tôi chưa gặp lại bạn. Không biết gì về bạn.
Tôi đi tìm bạn, tìm không ra, chỉ biết bạn đậu vào trường văn hóa nghệ thuật rồi . Chúc mừng bạn.
Nửa năm sau,tìmmm được địa chỉ của bạn, 1 lá thư gởi đi, cùng nổi mong chờ. Và vô vọng. Bạn k hồi âm.
Gặp lại Kiều , tôi biết bạn K liên lạc gì với Kiều. Bạn lạ thật đấy .
Mà bạn cũng có liên lạc với tôi đâu ?
Nhớ bạn lắm, biết không hả ?
Nghe bạn bè nói bạn đến tìm tôi hoài mà không gặp . Tôi không tin, ko tin đâu T à, địa chỉ - số phòng có đó , số điện thoại đó. Chẳng phải tôi đã viết trong thư đó sao ? Sao bạn không gọi cho tôi ? Sao lại tìm không ra ? Tôi không tin , không tin, đau lắm, biết không hả ?
Hai năm cao đẳng, tôi luôn đợi chờ một cái gì đó . Mọi số điện thoại lạ đều làm tôi nuôi thêm hi vọng. Cứ mỗi lúc hi vọng sắp tắt lại nhận được thông tin của bạn từ nhỏ bạn. Tôi nhớ bạn lắm. Bạn ám ảnh trong từng giấc mơ của tôi . Đôi khi đạp xe qua bên kia thành phố , đứng ngẩn ngừoi trước cổng trường bạn, tìm bạn. Rồi lại đạp về. Điên , điên thật rôi
Tại sao vậy chứ?
tại sao chứ? Chỉ có nửa vòng thành phố thôi mà, đầu cầu bên này và đầu cầu bên kia, bạn không gặp tôi được à ?Thậm chí tin bạn thi đậu tôi còn chẳng nghe bạn báo . Sao vậy chứ ? Bạn quên hết rồi, Quên hết thời gian đẹp ngày nào 2 đứa đã có , bạn vô tình quá. bạnđã giết chết tôi. Tôi không còn cảm xúc gì nữa. Vô cảm rôi..
Cuối năm 2, vô tình tôi gặp bạn, kỉ niệm chợt ùa về, ùa về như đê vỡ. Gặp bạn tôi run như người sốt rét. Không nói nên lời, Nói chẳng cái gì ra cái gì .............Kỉ niệm 2 đứa ôn lại thật vui, bạn vẫn đối xử với tôi như ngày 2 đứa ngồi chung xe. Tôi đã có số điên thoạicủa bạn
Nhưng để làm gì chứ ??? Tin nhắn của tôi , bạn trả lời hờ hững. Tại sao hôm trước gặp nhau, thái độ bạn khác, tại sao giờ đây bạn đổi hướng vậy chứ ........Hối hận quá , nếu tôi không bao giờ gặp bạn có lẽ tôi đã không đau như vậy. Tôi không hiểu gì cả, giá mà ai cho tôi câu trả lời
Ra trường, không mảnh tình nào vắt vai .4 năm , kể từ ngày xưa ấy . Số điện thoại của bạn tôi cũng không còn. Mất liên lạc với bạn thật rồi , mà còn liên lạc để làm gì ? Bạn hứa đi thực tế về mua quà cho tôi, bạn hứa sẽ qua thăm tôi, đó chỉ là bạn hứa...... Bạn hứa thôi mà. Tôi cứ chờ , cứ chờ , để rồi không còn có tình cảm với ai được
Không ai thây thế bạn trong tôi được
Tôi không còn tin ai
Tôi không tin ai , không tin bất cứ ai, ngừoi bạn chân thành của tôi ngày nào, ngừoi bạn tốt nhất của tôi ngày nào, còn không đủ sức để lòng tin tôi được tồn tại thì ai , ai có thế để tôi tin , tôi không tin ai cả.
Và.......... Nhớ bạn lắm đó, giận lắm chứ........ 4 năm ............ đâu có quên được chút nào............. cố gắng lắm ....... nhưng vô ích thôi.......... Tôi ngồi đây, cảm xúc về bạn , đan xen , rối mù , sống động nhưng.........tôi k có cách nào diễn đạt được trọn ý , vì tình cảm của tôi dành cho bạn quá lớn
Tôi chung tình quá ư? Ừ, có lẽ vậy và trái tim của kẻ chung tình này đã nát rồi ............. :khochiu::khochiu::khochiu::khochiu::khochiu::roile::roile::roile::roile::roile::khocto::khocto::khocto::khocto::khochiu::khochiu::khochiu::khochiu::roile::roile::roile::roile::khocto::khocto::khocto::khocto::khocto:
Làm sao biết được , bạn đã không còn liên lạc với tôi nữa , lâu lắm rồi !
Trách bạn vô tình quá !!! Quá vô tình !!! Trái tim con gái mong manh như pha lê, viên pha lê ấy đã vỡ lâu lắm rồi !!! Giờ tôi đã vô cảm trước mọi thứ rồi!!! Vô cảm đó , bạn biết không? Vì bạn, hay vì tại tôi ? Tại tôi không mạnh mẽ như vỏ bọc mà tôi đã cố tạo ra ư??? Tôi cũng là con gái mà, cũng yếu ớt và mong manh lắm chứ !!!
Gặp nhau bao giờ bạn nhỉ ?
Ngày ấy , tôi và bạn là học sinh cấp 3, vô tư , hồn nhiên, tinh nghịch lắm !!!
Tôi chẳng biết bạn là ai , lạ hoắc, đâu có cùng lớp đâu ? Cũng chẳng biết tôi và bạn chung đường về nhà.
Vậy mà lại gặp nhau, bạn thích cô bé ấy, sao đỏ của lớp tôi. Tôi tình nguyện làm bà mai cho bạn.
Tôi và bạn gặp nhau nhiều hơn, câu chuyện xoay quanh cô bé ấy . Càng lúc thấy càng vui. Càng thích thú mỗi khi có thông tin mới cấp báo cho bạn, nhưng rồi chuyện của bạn không thành công, tình cảm chân thành của bạn không được bé đáp lại,bé là học sinh lớp dưới, bé chỉ thích hotboy thôi.
Bạn buồn lắm, ừk, làm sao mà không buồn được chứ!!! Tình đầu của bạn mà ! Là đứa duy nhất biết chuyện của bạn, tôi là người duy nhất an ủi bạn . Và tôi chợt nhận thấy tôi thích bạn mất rôi!!!
Lớp 12, bận bịu với thi cử.
Qua một mùa hè, vết thương của bạn đã tự lành.
Tôi và bạn trở thành bạn thân. Thằng bạn thân duy nhất của tôi - là bạn đó , biết không hả ?
Vô tình thôi, bằng linh cảm đặc biệt của con gái, tôi biết bạn cũng thích tôi. Vui lắm !!! Ánh mắt ấy của bạn, như xét đánh ngang người, mạch cảm xúc như vỡ òa trong tim. Mối tình học trò trong sáng lắm. Chỉ biết ấy thích ta, ta thích ấy thôi, có ai dám nói gì cho nhau đâu .
Chờ nhau đi học , chở nhau đi học !!! Tình cảm của tôi dành cho bạn ngày càng lớn.
Ngày ấy, tôi đi học bằng xe đưa đón, đợi xe thì lâu lắm. Nên, ngày nào bạn cũng chở tôi về. Bao nhiêu chuyện để nói, để kể nhau nghe.không có những cuộc hẹn hò, nhưng sao mà những lần gặp gỡ chút xíu ấy để lại trong tôi biết bao kỉ niệm . Đến tận bây giờ , tôi vẫn nhớ lắm từng lời nói của bạn . Đôi khi bất chợt nhìn thấy đôi bạn trẻ nào chở nhau trên 1 chiếc xe đạp, cùng đạp chung 1 bàn đạp , cùng trò chuyện ríu rít, kỉ niệm về bạn ùa về trong tôi, sống động rõ nét như ngày hôm qua vậy
Khi tôi vấp ngã, nhiệm vụ của 1 thanh niên xung kích được tôi hoàn thành quá xuất sắc, gay mất lòng bạn bè, bị bở rơi giữa cuộc chơi, chỉ có bạn dám đứng ra che chở, an ủi tôi. Bạn không hiểu được tôi lúc ấy thế nào đâu .Cảm ơn nhiều lắm !!
Rồi kì thi cũng đang từng bước đến gần, ngày bước lên đoạn đầu đài sắp đến.
Học sinh lớp 12 bận bịu với những bộ hồ sơ thi đại học, trong đó có tôi. Nhưng... không có bạn......
Sao vậy? Sao bạn lại không thi đại học, không thi trường nào ư? kể cả trung cấp hay cao đẳng???? Tôi biết gia cảnh bạn khó khăn lắm, nhưng........
" Mình sẽ đi bộ đội!!! Không học đại học đâu."
Hết lời để nói bạn hiểu, khuyên răn đủ điều, câu trả lời chỉ là cái lắc đầu im lặng . Tôi cũng buồn cho bạn, bạn học khá lắm mà....
Ngày mai là hạn cuối nộp hồ sơ rồi, bạn cũng chẳng nói gì. Hồ sơ bạn không mua cái nào.
Cuối buổi học, 2 đứa đi về.
" Kiếm dùm T một bộ hồ sơ được không ?"
" Hả?"
Tôi vừa mừng vừa lo, hồ sơ vào lúc này, 8 h tối của ngày cuối cùng,tôi lấy đâu ra ?????
Cố gắng hết sức tôi gọi cho mọi người, không ai còn cả !
Hôm sau, tôi trực trường, chận đầu e của tất cả học sinh 12, tôi đã có 1 bộ hồ sơ cho bạn, sợ bạn làm sai tôi làm dùm bạn , Văn hóa nghệ thuật , ngành du lịch. Cầu chúc bạn may mắn với ngôi trường duy nhất này.
Ôn thi thôi, tài liệu tôi có gì, chia sẽ bạn hết , pho to cho bạn hết, sách tham khảo coi chung nhé.
Những ngày cuối cùng, có cô bạn cùng lớp nhờ tôi mai mối thằng bạn của mình cho nó. Nghe tin mà tôi choáng váng, bạn ấy dễ thương hơn tôi, dịu dàng hơn tôi. Đep trai như bạn đi với bạn ấy hợp hơn tôi... Tôi mang bộ mặt tươi nhất có thể đến gặp bạn:
" Kiều thích T đó, nhờ H nói dùm nè, ý thế nào thì nói lại với bạn ấy nhen, hôm nay ngày cuối cùng rồi, mai tổng kết H không đi đâu ?"
Mặt bạn lúc ấy khó coi lắm, bạn trách tôi, trách tôi sao lại nhận lời mai mối vô duyên thê ! Uk , vô duyên thật.
Tôi về lớp, lao động không yên, ngày cuối cùng cũng không tập trung kí cóp cho các bạn nữa. Tôi điên mất thôi.
Giữa giờ, tôi qua lớp bạn.
" Kí áo H nhé?"
" Uk, câu trả lời thế nào ? Qưyết định chưa?"
Bạn im lặng, tôi kí cho bạn, chúc bạn may mắn , thật may mắn, để 2 đứa lại được ngồi chung giảng đường T nhé!!!
Kí rồi, bạn ra về, tôi đứng nhìn theo, đầu óc rối tung, rối tung .
Chạy theo bạn, tôi hỏi :
" Ngày cuối cùng rồi, T nói đi, để H nói lại với bạn ấy nữa chứ ???"
Bạn bước lại gần tôi, tim đập loạn nhịp .
" Xèo tay ra!"
Viết vào tay tôi 2 chữ "từ từ" rồi bạn lại quay đi.
" Từ từ, từ từ là bao giờ?"
Mặt bạn buồn lắm, quay lại:
" Xèo tay ra ! Tay kia nữa!"
Cái nắm tay thật chặc, thật chặc:
" Uk!"
Tôi nghe tim mình vỡ vụng, vỡ tan tan tành, vỡ nát tan, nát tan.......................................................................................
Rớt đại học, tôi vào cao đẳng sư phạm , mang theo nổi nhớ bạn da diết. Từ ngày ấy tôi chưa gặp lại bạn. Không biết gì về bạn.
Tôi đi tìm bạn, tìm không ra, chỉ biết bạn đậu vào trường văn hóa nghệ thuật rồi . Chúc mừng bạn.
Nửa năm sau,tìmmm được địa chỉ của bạn, 1 lá thư gởi đi, cùng nổi mong chờ. Và vô vọng. Bạn k hồi âm.
Gặp lại Kiều , tôi biết bạn K liên lạc gì với Kiều. Bạn lạ thật đấy .
Mà bạn cũng có liên lạc với tôi đâu ?
Nhớ bạn lắm, biết không hả ?
Nghe bạn bè nói bạn đến tìm tôi hoài mà không gặp . Tôi không tin, ko tin đâu T à, địa chỉ - số phòng có đó , số điện thoại đó. Chẳng phải tôi đã viết trong thư đó sao ? Sao bạn không gọi cho tôi ? Sao lại tìm không ra ? Tôi không tin , không tin, đau lắm, biết không hả ?
Hai năm cao đẳng, tôi luôn đợi chờ một cái gì đó . Mọi số điện thoại lạ đều làm tôi nuôi thêm hi vọng. Cứ mỗi lúc hi vọng sắp tắt lại nhận được thông tin của bạn từ nhỏ bạn. Tôi nhớ bạn lắm. Bạn ám ảnh trong từng giấc mơ của tôi . Đôi khi đạp xe qua bên kia thành phố , đứng ngẩn ngừoi trước cổng trường bạn, tìm bạn. Rồi lại đạp về. Điên , điên thật rôi
Tại sao vậy chứ?
tại sao chứ? Chỉ có nửa vòng thành phố thôi mà, đầu cầu bên này và đầu cầu bên kia, bạn không gặp tôi được à ?Thậm chí tin bạn thi đậu tôi còn chẳng nghe bạn báo . Sao vậy chứ ? Bạn quên hết rồi, Quên hết thời gian đẹp ngày nào 2 đứa đã có , bạn vô tình quá. bạnđã giết chết tôi. Tôi không còn cảm xúc gì nữa. Vô cảm rôi..
Cuối năm 2, vô tình tôi gặp bạn, kỉ niệm chợt ùa về, ùa về như đê vỡ. Gặp bạn tôi run như người sốt rét. Không nói nên lời, Nói chẳng cái gì ra cái gì .............Kỉ niệm 2 đứa ôn lại thật vui, bạn vẫn đối xử với tôi như ngày 2 đứa ngồi chung xe. Tôi đã có số điên thoạicủa bạn
Nhưng để làm gì chứ ??? Tin nhắn của tôi , bạn trả lời hờ hững. Tại sao hôm trước gặp nhau, thái độ bạn khác, tại sao giờ đây bạn đổi hướng vậy chứ ........Hối hận quá , nếu tôi không bao giờ gặp bạn có lẽ tôi đã không đau như vậy. Tôi không hiểu gì cả, giá mà ai cho tôi câu trả lời
Ra trường, không mảnh tình nào vắt vai .4 năm , kể từ ngày xưa ấy . Số điện thoại của bạn tôi cũng không còn. Mất liên lạc với bạn thật rồi , mà còn liên lạc để làm gì ? Bạn hứa đi thực tế về mua quà cho tôi, bạn hứa sẽ qua thăm tôi, đó chỉ là bạn hứa...... Bạn hứa thôi mà. Tôi cứ chờ , cứ chờ , để rồi không còn có tình cảm với ai được
Không ai thây thế bạn trong tôi được
Tôi không còn tin ai
Tôi không tin ai , không tin bất cứ ai, ngừoi bạn chân thành của tôi ngày nào, ngừoi bạn tốt nhất của tôi ngày nào, còn không đủ sức để lòng tin tôi được tồn tại thì ai , ai có thế để tôi tin , tôi không tin ai cả.
Và.......... Nhớ bạn lắm đó, giận lắm chứ........ 4 năm ............ đâu có quên được chút nào............. cố gắng lắm ....... nhưng vô ích thôi.......... Tôi ngồi đây, cảm xúc về bạn , đan xen , rối mù , sống động nhưng.........tôi k có cách nào diễn đạt được trọn ý , vì tình cảm của tôi dành cho bạn quá lớn
Tôi chung tình quá ư? Ừ, có lẽ vậy và trái tim của kẻ chung tình này đã nát rồi ............. :khochiu::khochiu::khochiu::khochiu::khochiu::roile::roile::roile::roile::roile::khocto::khocto::khocto::khocto::khochiu::khochiu::khochiu::khochiu::roile::roile::roile::roile::khocto::khocto::khocto::khocto::khocto: