tuyethong
Thanh viên kỳ cựu
... ngày… tháng… năm…
Em à!
Chị nhớ trước đây em từng nói, cuộc gặp gỡ giữa chúng ta như một định mệnh, thật sự chị chưa bao giờ nghĩ rằng, sẽ có một ngày cái định mệnh đó kết thúc bằng câu chuyện như hôm nay… Khi ngồi viết những dòng này, điều duy nhất chị cầu mong - đó là mong em dừng lại, quay nhìn về phía sau… Nhìn lại để thấy rằng con đường em đang đi đã xa rất xa rồi…
Quen biết em bấy nhiêu lâu, không dám nói rằng chị đã hiểu được tất cả về em… Nhưng trong suy nghĩ của chị, trước giờ em vẫn là một cô gái tốt…
Chị chỉ buồn một điều, em bây giờ không phải là em của ngày đầu chị biết… Một cảm giác rất xót xa khi chị nghĩ về những gì em đã nói… Đôi khi chị cũng tự nhủ với mình, em và chị, chẳng qua chỉ là những người bạn ảo, tình cờ gặp nhau trong một thế giới không thực, như những cơn gió vô tình lướt qua cuộc đời nhau, có đáng để chị phải lo lắng và nghĩ suy nhiều đến thế? Đã hơn một lần, chị đi tìm những lý do cho riêng mình, để quên và thôi nhớ về một cái tên, để cười và cho qua một vết thương “rất ảo”… Nhưng thật sự là… không thể… Cỏ cây muôn loài sống với nhau còn có tình có nghĩa… huống hồ là chị em ta – bạn ảo nhưng tình thật…
Em à, có biết chị cảm thấy nhói đau như thế nào khi em dùng thứ ngôn ngữ đó để nói về gia đình, bạn bè và thầy cô của mình hay không? Có những con đường đã đi là không thể quay trở về! Có những lời đã nói là không bao giờ có thể rút lại được! Đã khi nào em nghĩ đến điều đó hay chưa?
Con người, có ai sinh ra là hoàn hảo đâu em? Bàn tay năm ngón dài ngắn thì kẻ xấu người tốt ở đời có chăng khác nhau ở tấm lòng. Vấp ngã thì đứng dậy đi tiếp, sai đường thì quay về bước đi lại từ đầu! Đường đời chông gai, có ai đi mà không vấp ngã một đôi lần. Quan trọng là cái cách người ta đứng lên để làm lại cuộc đời.
Em bây giờ chỉ nhớ mình đã từng sai, đã từng té đau, đã từng nếm trải cảm giác bị người ta coi khinh và xem thường, vậy tại sao – tại sao em không nhớ mình cũng đã từng đứng lên, từng ngẩng cao đầu bước tiếp sau khi ngã?
Em chỉ nhớ vết roi cha đập ngang lưng, nhớ lời mẹ la mắng giận dữ… Vậy tại sao – tại sao em không nhớ, những ngày em ra đi, có đôi mắt tựa cửa ngóng trông, có đôi chân mỏi mòn lê la khắp hang cùng ngõ hẻm…
Em chỉ nhớ tiếng chén đũa rơi vỡ, tiếng người ta vào ra xầm xì nhỏ to… vậy tại sao – tại sao em không nhớ tiếng một người nấc nghẹn ngào trong đêm, tiếng thở dài não ruột của một đấng sinh thành…
Em thật sự quên hết cả rồi sao???
“ Sống thật thà, tốt bụng thì chỉ để người ta lợi dụng và ức hiếp”? Vậy sẽ ra sao nếu người ta sống với nhau chỉ bằng mặt mà không bằng lòng? Sẽ ra sao nếu giữa con người với con người – một chút tin yêu cũng không có?
“ Sống ở đời là phải sòng phẳng, ăn miếng phải trả miếng”. Em làm được chứ, làm được trong bao lâu? Và “trả miếng” rồi, em có thực sự thấy vui không?
Chị từng nói với em, cơ hội không đến với ai hai lần bao giờ, em chỉ có một cuộc đời và một lần được sống để làm bất cứ điều gì em muốn, mơ những thứ mà em thích. Nếu như được trả lời lại, chị vẫn sẽ nói với em câu ấy. Chỉ có điều chị mong em hiểu, những việc mà em làm, những thứ mà em mơ đó hoàn toàn không phái là những thứ em đang làm bây giờ…
“HẬN” chỉ có một chữ, nhưng kéo theo nó là cả một cuộc đời!
18 tuổi!
Em có nghĩ rằng em còn có cả một con đường rất rất dài phía sau?
Ước mơ có thể không trọn vẹn ngay từ đầu, nhưng có biết bao người vẫn ngày đêm đắp xây tạo dựng cho mình một tương lai huy hoàng từ những đống đồ đổ nát, hoang tàn đấy thôi!
Chị hiểu rằng - mình mãi mãi không thể là người kề cận bên em ngay khi em cần một bờ vai, cần một điểm tựa… Chị cũng biết rằng, mình không bao giờ có thể là người song hành cùng em trên muôn nẻo đường đời…
Nhưng những gì cần làm cho em chị đã làm rồi!
Những điều cần nói chị cũng đã nói hết!
Giờ thì… chị buông tay…
Hết đêm nay, chị sẽ thôi không dõi theo em nữa, cũng sẽ thôi… không nói với em bất cứ một lời nào nữa… Hai chữ “tương lai” chị để em tự quyết lấy… Thành hay bại, tốt hay xấu sẽ do ý chí và đôi tay em xây nên…
Chúng ta bắt đầu từ đây thì nay chị sẽ gửi lại tất cả cho em từ nơi này. Ngày mai lại là một ngày mới. Chị sẽ quay về với cuộc sống thường nhật của mình, về lại nơi cơn gió bắt đầu…
Chỉ hy vọng rằng em sẽ đọc được những lời cuối cùng này của chị. Cũng cầu mong rằng em biết dừng lại và quay về đúng lúc. Đừng để đến khi không còn đường rút lui mới ân hận hối tiếc. Đừng để đến lúc tay trắng hoàn trắng tay mới giật mình nhìn lại ngày hôm qua…
Em à!
Chị nhớ trước đây em từng nói, cuộc gặp gỡ giữa chúng ta như một định mệnh, thật sự chị chưa bao giờ nghĩ rằng, sẽ có một ngày cái định mệnh đó kết thúc bằng câu chuyện như hôm nay… Khi ngồi viết những dòng này, điều duy nhất chị cầu mong - đó là mong em dừng lại, quay nhìn về phía sau… Nhìn lại để thấy rằng con đường em đang đi đã xa rất xa rồi…
Quen biết em bấy nhiêu lâu, không dám nói rằng chị đã hiểu được tất cả về em… Nhưng trong suy nghĩ của chị, trước giờ em vẫn là một cô gái tốt…
Chị chỉ buồn một điều, em bây giờ không phải là em của ngày đầu chị biết… Một cảm giác rất xót xa khi chị nghĩ về những gì em đã nói… Đôi khi chị cũng tự nhủ với mình, em và chị, chẳng qua chỉ là những người bạn ảo, tình cờ gặp nhau trong một thế giới không thực, như những cơn gió vô tình lướt qua cuộc đời nhau, có đáng để chị phải lo lắng và nghĩ suy nhiều đến thế? Đã hơn một lần, chị đi tìm những lý do cho riêng mình, để quên và thôi nhớ về một cái tên, để cười và cho qua một vết thương “rất ảo”… Nhưng thật sự là… không thể… Cỏ cây muôn loài sống với nhau còn có tình có nghĩa… huống hồ là chị em ta – bạn ảo nhưng tình thật…
Em à, có biết chị cảm thấy nhói đau như thế nào khi em dùng thứ ngôn ngữ đó để nói về gia đình, bạn bè và thầy cô của mình hay không? Có những con đường đã đi là không thể quay trở về! Có những lời đã nói là không bao giờ có thể rút lại được! Đã khi nào em nghĩ đến điều đó hay chưa?
Con người, có ai sinh ra là hoàn hảo đâu em? Bàn tay năm ngón dài ngắn thì kẻ xấu người tốt ở đời có chăng khác nhau ở tấm lòng. Vấp ngã thì đứng dậy đi tiếp, sai đường thì quay về bước đi lại từ đầu! Đường đời chông gai, có ai đi mà không vấp ngã một đôi lần. Quan trọng là cái cách người ta đứng lên để làm lại cuộc đời.
Em bây giờ chỉ nhớ mình đã từng sai, đã từng té đau, đã từng nếm trải cảm giác bị người ta coi khinh và xem thường, vậy tại sao – tại sao em không nhớ mình cũng đã từng đứng lên, từng ngẩng cao đầu bước tiếp sau khi ngã?
Em chỉ nhớ vết roi cha đập ngang lưng, nhớ lời mẹ la mắng giận dữ… Vậy tại sao – tại sao em không nhớ, những ngày em ra đi, có đôi mắt tựa cửa ngóng trông, có đôi chân mỏi mòn lê la khắp hang cùng ngõ hẻm…
Em chỉ nhớ tiếng chén đũa rơi vỡ, tiếng người ta vào ra xầm xì nhỏ to… vậy tại sao – tại sao em không nhớ tiếng một người nấc nghẹn ngào trong đêm, tiếng thở dài não ruột của một đấng sinh thành…
Em thật sự quên hết cả rồi sao???
“ Sống thật thà, tốt bụng thì chỉ để người ta lợi dụng và ức hiếp”? Vậy sẽ ra sao nếu người ta sống với nhau chỉ bằng mặt mà không bằng lòng? Sẽ ra sao nếu giữa con người với con người – một chút tin yêu cũng không có?
“ Sống ở đời là phải sòng phẳng, ăn miếng phải trả miếng”. Em làm được chứ, làm được trong bao lâu? Và “trả miếng” rồi, em có thực sự thấy vui không?
Chị từng nói với em, cơ hội không đến với ai hai lần bao giờ, em chỉ có một cuộc đời và một lần được sống để làm bất cứ điều gì em muốn, mơ những thứ mà em thích. Nếu như được trả lời lại, chị vẫn sẽ nói với em câu ấy. Chỉ có điều chị mong em hiểu, những việc mà em làm, những thứ mà em mơ đó hoàn toàn không phái là những thứ em đang làm bây giờ…
“HẬN” chỉ có một chữ, nhưng kéo theo nó là cả một cuộc đời!
18 tuổi!
Em có nghĩ rằng em còn có cả một con đường rất rất dài phía sau?
Ước mơ có thể không trọn vẹn ngay từ đầu, nhưng có biết bao người vẫn ngày đêm đắp xây tạo dựng cho mình một tương lai huy hoàng từ những đống đồ đổ nát, hoang tàn đấy thôi!
Chị hiểu rằng - mình mãi mãi không thể là người kề cận bên em ngay khi em cần một bờ vai, cần một điểm tựa… Chị cũng biết rằng, mình không bao giờ có thể là người song hành cùng em trên muôn nẻo đường đời…
Nhưng những gì cần làm cho em chị đã làm rồi!
Những điều cần nói chị cũng đã nói hết!
Giờ thì… chị buông tay…
Hết đêm nay, chị sẽ thôi không dõi theo em nữa, cũng sẽ thôi… không nói với em bất cứ một lời nào nữa… Hai chữ “tương lai” chị để em tự quyết lấy… Thành hay bại, tốt hay xấu sẽ do ý chí và đôi tay em xây nên…
Chúng ta bắt đầu từ đây thì nay chị sẽ gửi lại tất cả cho em từ nơi này. Ngày mai lại là một ngày mới. Chị sẽ quay về với cuộc sống thường nhật của mình, về lại nơi cơn gió bắt đầu…
Chỉ hy vọng rằng em sẽ đọc được những lời cuối cùng này của chị. Cũng cầu mong rằng em biết dừng lại và quay về đúng lúc. Đừng để đến khi không còn đường rút lui mới ân hận hối tiếc. Đừng để đến lúc tay trắng hoàn trắng tay mới giật mình nhìn lại ngày hôm qua…