Khi bé ta có thể cười khi vui và khóc khi buồn, nhưng lớn hơn chút nữa mình nhận ra rằng có lúc cần ngăn những cảm xúc đó lại.
Rời xa gia đình, ta chưa đủ trưởng thành vì thế đôi khi sẽ có những điều làm ta thấy đau, nghe giọng bố trong điện thoại mà nước mắt chỉ trực trào ra, nhưng ta không thể, bởi với bố mẹ, ta cần là đứa con luôn mạnh mẽ, đứa con mà bố mẹ không phải lo lắng quá nhiều.
Đôi khi ta đã nỗ lực và không hiểu vì sao mình lại thất bại thêm lần nữa, muốn gào lên nhưng không thể, muốn ngồi đó, muốn nghỉ 1 chút thôi nhưng lại tự bảo: Đừng có nuông chiều bản thân vì như vậy sẽ trở nên yếu đuối. Ta phân tích sai lầm 1 cách lôgic để rút kinh nghiệm và cũng phủ định luôn những ưu điểm từ nỗ lực của mình.
Ta biết ta không xinh và mọi người đôi khi thích lấy nhược điểm về ngoại hình của ta ra làm chuyện đùa, ta có thể đi chỗ khác, nhưng lại tự nhủ không ai cố ý và cố gắng cười, kiếm thêm 1 câu đùa khác để nói theo.
Có lúc ta muốn nhắn tin cho 1 người , hỏi thăm thôi nhưng lại nghĩ cậu ấy sẽ phiền lắm.
Đôi khi ta buồn hiu vì bài thi không tốt nhưng vẫn an ủi con bạn đang than thở vì không được trên 8.
Đôi khi, đôi khi...
Đến 1 hôm ta không thể dậy nữa dù có tự động viên bao lần, bởi ta quá nhỏ để chứa những nỗi đau đó? Bởi niềm tin vào bản thân sắp cạn kiệt dù có tự nhủ phải mạnh mẽ lên?
Hay bởi trước đó ta đã bất công với chính ta ?
Rời xa gia đình, ta chưa đủ trưởng thành vì thế đôi khi sẽ có những điều làm ta thấy đau, nghe giọng bố trong điện thoại mà nước mắt chỉ trực trào ra, nhưng ta không thể, bởi với bố mẹ, ta cần là đứa con luôn mạnh mẽ, đứa con mà bố mẹ không phải lo lắng quá nhiều.
Đôi khi ta đã nỗ lực và không hiểu vì sao mình lại thất bại thêm lần nữa, muốn gào lên nhưng không thể, muốn ngồi đó, muốn nghỉ 1 chút thôi nhưng lại tự bảo: Đừng có nuông chiều bản thân vì như vậy sẽ trở nên yếu đuối. Ta phân tích sai lầm 1 cách lôgic để rút kinh nghiệm và cũng phủ định luôn những ưu điểm từ nỗ lực của mình.
Ta biết ta không xinh và mọi người đôi khi thích lấy nhược điểm về ngoại hình của ta ra làm chuyện đùa, ta có thể đi chỗ khác, nhưng lại tự nhủ không ai cố ý và cố gắng cười, kiếm thêm 1 câu đùa khác để nói theo.
Có lúc ta muốn nhắn tin cho 1 người , hỏi thăm thôi nhưng lại nghĩ cậu ấy sẽ phiền lắm.
Đôi khi ta buồn hiu vì bài thi không tốt nhưng vẫn an ủi con bạn đang than thở vì không được trên 8.
Đôi khi, đôi khi...
Đến 1 hôm ta không thể dậy nữa dù có tự động viên bao lần, bởi ta quá nhỏ để chứa những nỗi đau đó? Bởi niềm tin vào bản thân sắp cạn kiệt dù có tự nhủ phải mạnh mẽ lên?
Hay bởi trước đó ta đã bất công với chính ta ?