Giọt nước mắt Thọ Kiên

file.png


Cô Hạnh nắm chặt tay tôi, nước mắt dù cố lắm vẫn không kìm được, chảy dài trên gương mặt chớm nhuốm màu thời gian nhưng vẫn rạng rỡ nét thanh tú, kiêu sa. Ở đó, trong giây phút vô tận của vũ trụ, không có lời nói nào, cũng không cần câu chữ nào. Khi Huệ Anh phát biểu xong, tôi quay qua nhìn cô, gật đầu mỉm cười. Chúng tôi ôm nhau thật chặt. Vậy, là Thư viện Ước mơ đã mở….

107 thư viện, và hành trình chạm mốc 100 diễn ra ở Thanh Hoá với 15 thư viện được trao tặng. Chúng tôi, những con người dường như chẳng nương theo một khuôn khổ chuẩn mực nào, hội tụ tại Thư viện Ước mơ, và bằng một cách diệu kỳ nào đó, mỗi người đúng việc của mình, cùng nhau kiến tạo nên chiếc túi Doraemon thần kỳ chứa hàng vạn ước mơ của các con. Không lần nào khi thư viện mở cửa, khi tụi nhỏ chạy ùa vào mà lòng không nghẹn lại, tim thiếu điều ngừng đập, miệng auto cười mà nước mắt cứ chực chờ. Với nhiều người, nhiều trẻ em thành thị có điều kiện, việc chạm vào một quyển sách không có chi là ghê gớm. Thế nhưng, với các bạn nhỏ miền xa, nơi đi học đã là một sự cố gắng của cả thầy cô, cha mẹ, gia đình, cuốn sách mở ra là cả thế giới diệu kỳ hiển hiện.

Ở đó, các con có thể trốn vào, rong chơi, tạm quên đi những khó khăn của hiện thực, được là mình, ê a trong thế giới thần kỳ của sắc màu và những điều không tưởng. Ở đó, từng ước mơ nhỏ bé bật sáng, cười rúc rích, và bay lên…. Có khi, ước mơ lặng lẽ đánh vần từng chữ một. Có khi, ước mơ chụm đầu bàn tán rôm rả về cái bản đồ, về nhân vật, câu chuyện, chiếc hình. Có khi, ước mơ rượt đuổi nhau từ giá sách, lòng vòng qua mấy chỗ ngồi. Có khi, ước mơ nằm sải lai, ngả oành ra ghế, lăn lê bò toài trên nền thảm, lật lật từng trang. Dù là gì, ước mơ thật tự do, thật vui vẻ, hả hê trong thế giới tưởng tượng của chính mình, chẳng màn ngoài kia ngày mưa hay tháng nắng.

Và sáng nay, Thư viện Ước mơ 107 ở Thọ Kiên cũng vậy. Khác chăng, là có nhiều hơn những giọt nước mắt giấu vội vào những cái quệt quệt tay. Thầy cô khóc. Chúng tôi khóc. Cuộc sống ngoài kia vốn vẫn gian nan lắm. Lương giáo viên ba cọc ba đồng. Có những lời ra tiếng vào về những con sâu làm rầu nồi canh. Nhưng rồi, cũng có những con người thầm lặng cống hiến vài ba chục năm, ngày ngày đấu tranh cho sự tồn tại vốn chẳng mấy dễ dàng, để giữ cho bản thân luôn tích cực, vì các con…. Giọt nước mắt rơi xuống, tình yêu thương dâng lên. Ôm nhau, khóc cùng nhau, để không cần phải nói ra mà vẫn thầm hiểu với nhau rằng, tất cả chúng ta sẽ cùng lặng thầm mà cố gắng. Ai cũng chọn con đường dễ, thì còn ai sẽ mở lòng, thương yêu và nuôi dưỡng những ước mơ con?

Chia tay Thọ Kiên, chia tay những giọt nước mắt trân quý nhất trên hành trình Thư viện Ước mơ, chúng tôi người Nam kẻ Bắc lại lục tục quay về với hiện thực của chính mình. Đường sẽ lại kẹt xe. Máy bay sẽ lại bay lên, đáp xuống. Nhưng dòng máu Việt Nam của những con người không cùng tên, khác họ, sẽ mãi gặp nhau trên nẻo đường gìn giữ những ước mơ….

Thanh Hoá

23.10.2022

Nguyễn Phi Vân
 

Bình luận bằng Facebook

Similar threads

Similar threads

Similar threads

Top