mymy
Thành viên
Khi nào người ta tìm đến một thế giới khác, có lẽ là khi người ta không bằng lòng với thực tại. Mình không bằng lòng với mình, không bằng lòng với những gì mình hiện có, mình ích kỷ và hay ghen tỵ, có phải thế không? Cậu nói rằng mình đang tự tạo cho mình cái vỏ ngoài hạnh phúc và vô tưđể che đi những góc khuất trong tâm hồn mình, rằng mình đang tự dối lòng mình.
Cậu đã nói với mình : "Cậu sợ phải mở lòng mình mặc dù cậu luôn luôn nói vơí người khác hãy mỉm cười và mở rộng tấm lòng, bởi lẽ cậu biết rất rõ " tự giam giữ những nỗi buồn phiền trong lòng là rất mệt mỏi, nhưng cậu lại không thể làm cái điều mà cậu hay khuyên người ta... bởi đôi lúc cậu còn không hiểu chính bản thân cậu. Cậu có biết đôi lúc cậu lạnh lùng lắm không? Nhìn cậu chẳng khác gì một tảng băng, vô cảm.”
Mình không thèm nghe, mình giật mình và mình suy nghĩ... bởi lần đầu tiên có người nói trúng những điều mình đang nghĩ, mình gạt phắt ngay những điều cậu nói và không quên nói với cậu là câu thật " nhảm nhí và suy diễn".
Cậu nói mình ngốc khi tự vẽ ra và sống trong thế giới " ảo " của chính mình, cậu nói mình ngốc khi bật khóc vì một người " không đáng", cậu nói mình hãy tự tạo cho chính mình cơ hội được yêu thương và cho những người khác cơ hội được quan tâm.
Nhưng cậu biết không, chỉ trong cái thế giới ấy" mình mới thực sự có những điều mình mong muốn", mình đã từng nghĩ rằng, tại sao tạo hóa không công bằng với tất cả mọi người, tại sao " có những người có quá nhiều thứ" và " có những người lại chẳng có gì". Mình ghét mình hiện tại, đôi khi mình hay ghen tỵ với những người hạnh phúc, những người được tạo hóa ban cho quá nhiều thứ. Phải chăng mình không tốt? Phải chăng mình là người ích kỷ? Cậu không nói mình như thế , cậu nói mình là người hay tự ti. Mình nhút nhát và không dám mạo hiểm, chính mình tựđánh mất đi những cơ hội đến với mình chỉ vì mình tự ti.
Mình đã từng rất giận dữ với cậu, giận dữ vì cậu đãđọc ra những suy nghĩ mà mình từng không muốn ai biết đến. Nhưng cậuđã không vì thế mà rời bỏ mình, cậu vẫn bên mình và " làm ấm trái tim mình". Thầm cảm ơn cậu, vì cậu đã ngồi hàng giờ chỉđể nghe mình khóc. và bây giờ khi mình nghĩ là mình cần đến sự giúp đỡ của cậu để thay đổi chính mình, thay đổi cuộc sống của mình... thì cậu ra đi...... ? Tại sao, tại sao lại gieo vào lòng mình niềm hi vọng, tại sao lại bỏ mình ra đi không một lời vĩnh biệt. Cậu đã nói mình phải mạnh mẽ lên, mình không biết mình có mạnh mẽđược không? niềm tin trong mình vừa mới được nhen nhóm lên thì cậu ra đi. Giờđây nước mắt cứ tuôn rơi nhưng không còn cậu ở bên để nghe mình khóc, không còn cậu để chọc giận mình. Nhưng cậu hãy cứ yên tâm nhé, mình sẽ cố gắng sẽ khóc nhưng rồi sẽ lau khô nước mắt như lời cậu nói' vì khóc không phải chỉđể khóc đúng không? Khóc để nhẹ bớt nỗi lòng, khóc rồi đểđứng dây, nghị lực và mạnh mẽ hơn".
Tạm biệt cậu, bạn tôi! Tôi sẽ không trách bạn, cũng sẽ không cố tìm hiểu lý do.
Luôn hạnh phúc nhé bạn tôi!
Cậu đã nói với mình : "Cậu sợ phải mở lòng mình mặc dù cậu luôn luôn nói vơí người khác hãy mỉm cười và mở rộng tấm lòng, bởi lẽ cậu biết rất rõ " tự giam giữ những nỗi buồn phiền trong lòng là rất mệt mỏi, nhưng cậu lại không thể làm cái điều mà cậu hay khuyên người ta... bởi đôi lúc cậu còn không hiểu chính bản thân cậu. Cậu có biết đôi lúc cậu lạnh lùng lắm không? Nhìn cậu chẳng khác gì một tảng băng, vô cảm.”
Mình không thèm nghe, mình giật mình và mình suy nghĩ... bởi lần đầu tiên có người nói trúng những điều mình đang nghĩ, mình gạt phắt ngay những điều cậu nói và không quên nói với cậu là câu thật " nhảm nhí và suy diễn".
Cậu nói mình ngốc khi tự vẽ ra và sống trong thế giới " ảo " của chính mình, cậu nói mình ngốc khi bật khóc vì một người " không đáng", cậu nói mình hãy tự tạo cho chính mình cơ hội được yêu thương và cho những người khác cơ hội được quan tâm.
Nhưng cậu biết không, chỉ trong cái thế giới ấy" mình mới thực sự có những điều mình mong muốn", mình đã từng nghĩ rằng, tại sao tạo hóa không công bằng với tất cả mọi người, tại sao " có những người có quá nhiều thứ" và " có những người lại chẳng có gì". Mình ghét mình hiện tại, đôi khi mình hay ghen tỵ với những người hạnh phúc, những người được tạo hóa ban cho quá nhiều thứ. Phải chăng mình không tốt? Phải chăng mình là người ích kỷ? Cậu không nói mình như thế , cậu nói mình là người hay tự ti. Mình nhút nhát và không dám mạo hiểm, chính mình tựđánh mất đi những cơ hội đến với mình chỉ vì mình tự ti.
Mình đã từng rất giận dữ với cậu, giận dữ vì cậu đãđọc ra những suy nghĩ mà mình từng không muốn ai biết đến. Nhưng cậuđã không vì thế mà rời bỏ mình, cậu vẫn bên mình và " làm ấm trái tim mình". Thầm cảm ơn cậu, vì cậu đã ngồi hàng giờ chỉđể nghe mình khóc. và bây giờ khi mình nghĩ là mình cần đến sự giúp đỡ của cậu để thay đổi chính mình, thay đổi cuộc sống của mình... thì cậu ra đi...... ? Tại sao, tại sao lại gieo vào lòng mình niềm hi vọng, tại sao lại bỏ mình ra đi không một lời vĩnh biệt. Cậu đã nói mình phải mạnh mẽ lên, mình không biết mình có mạnh mẽđược không? niềm tin trong mình vừa mới được nhen nhóm lên thì cậu ra đi. Giờđây nước mắt cứ tuôn rơi nhưng không còn cậu ở bên để nghe mình khóc, không còn cậu để chọc giận mình. Nhưng cậu hãy cứ yên tâm nhé, mình sẽ cố gắng sẽ khóc nhưng rồi sẽ lau khô nước mắt như lời cậu nói' vì khóc không phải chỉđể khóc đúng không? Khóc để nhẹ bớt nỗi lòng, khóc rồi đểđứng dây, nghị lực và mạnh mẽ hơn".
Tạm biệt cậu, bạn tôi! Tôi sẽ không trách bạn, cũng sẽ không cố tìm hiểu lý do.
Luôn hạnh phúc nhé bạn tôi!
Last edited by a moderator: