[Gương sáng] Quán cà phê lạ giữa lòng Sài Gòn

summerrain

Thanh viên kỳ cựu
Nép mình ở một góc phố nhỏ, quán cà phê Hoa Anh Đào của các trẻ khuyết tật được mến chuộng không chỉ bởi hương vị cà phê mà còn bởi đội ngũ tiếp viên nhiệt tình với phong cách phục vụ độc đáo

“Ở đây bàn không được ghi bằng số thứ tự như bình thường mà được gọi bàn trái bưởi, trái chôm chôm, con bò, con voi, con chó để các em khuyết tật dễ nhớ. Những đồ đạc trang trí ở đây không được đẹp nhưng hoàn toàn do bàn tay nhào nặn của các em làm ra đấy”, chị Chisato đến từ xứ sở hoa Anh Đào, người mẹ thứ hai của các trẻ em mồ côi đang được nuôi dưỡng tại câu lạc bộ Hoa Anh Đào, quận Bình Thạnh, TP HCM đon đả giới thiệu.


Trên tường quán có dán những chiếc bình hoa méo xệch, những bức tranh đa màu sắc kỳ lạ… Đó là những sản phẩm mà các em nhỏ ở đây tự tay làm ra trong dịp thăm một xưởng sản xuất các vật dụng cho quán tại một lò gốm ở Bình Dương.

Ý tưởng thành lập trung tâm nuôi dưỡng và dạy nghề cho trẻ khuyết tật được chị Chisato nhen nhóm từ nhiều năm nay.

"Một lần đi chơi về khuya, đến ngã tư đường, mình thấy một em gái chừng 10 tuổi bị bệnh thiểu năng đang ngồi ăn xin với vẻ mặt mệt mỏi và bộ đồ rách rưới mình thương lắm. Lúc ấy mình nảy sinh ý tưởng xây một ngôi nhà để nuôi dưỡng và tạo việc làm cho các trẻ em khuyết tật để chúng được sống tốt và trở thành người có ích cho xã hội. Đến giờ mình thấy hạnh phúc khi các em sống vui khỏe và đang dần quen với công việc”, cô gái người Nhật kể rành rọt bằng tiếng Việt.

Các em được giáo dưỡng tại trung tâm này là trẻ bị khuyết tật, khiếm thính, khiếm thị, thiểu não, Down…bị cha mẹ bỏ rơi. Ấy thế mà qua bàn tay dạy dỗ của chị Chisato, ít ai ngờ rằng các nhân viên phục vụ lịch sự và chuyên nghiệp này đã từng bị nhiều người coi là "cái nợ đời".
Chị chủ nhỏ này còn cho biết, những câu xã giao như “xin chào”, “xin mời”, “cám ơn” có vẻ rất đơn giản với một đứa trẻ bình thường, nhưng các em ở đây đã phải tập cả tháng trời mới nói được bập bẹ.


“Ở đây cái gì mình cũng phải chỉ từng ly từng tý, rồi phải thường xuyên nhắc nhở trẻ. Từ cách chào khách như thế nào, cách bưng bê, đi đứng thế nào cho lịch thiệp, các em đều phải học từ đầu bằng phương pháp ghi nhớ đặc biệt. Tuy vậy, cho đến lúc học xong đâu vào đấy rồi các em lại quên rất nhanh nên mình phải thường xuyên nhắc đi nhắc lại như mưa dầm thấm lâu”, nữ chủ quán bộc bạch.

Trong những tiếp viên nhiệt tình nhất của quán là Cường (13 tuổi) bị thiểu não nhẹ, có cái trán to dồ, mắt đeo kính cận, hàm răng sún. Cậu bé chậm rãi kể: “Tụi em hay quên lắm. Lâu lâu ra phục vụ khách mà quên 'bài' thì chỉ đứng cười thôi chứ không dám nói vì sợ sai. Có lần khách về mà em quên không cảm ơn nên làm chị Chisato buồn. Những lần như vậy chị chỉ nhắc nhở tụi em lần sau đừng quên như thế”.


Những khách hàng là "fan" của quán Hoa Anh Đào cho biết, mặc dù mấy em nhỏ ở đây không nhanh nhẹn như tiếp viên chuyên nghiệp, song điểm giữ chân họ chính là ở thái độ phục vụ hồn nhiên, vui vẻ và thân thiện của các em.


Loan, khách quen của quán cho biết, cứ vào cuối tuần, nhóm bạn trong lớp đều hẹn nhau tại đây để thưởng thức cà phê và miên man nghe những giai điệu hòa tấu nhẹ nhàng. “Thay vì đến những địa điểm vui chơi để xả stress sau một tuần làm việc căng thẳng, bọn mình chọn đến đây vừa để ủng hộ các em. Được thả hồn trong không gian yên bình, chầm chậm ở đây thấy thật thú vị”, Loan nói.

Hiện nay đang có hơn 30 nhân viên ở và làm việc tại Hoa Anh Đào. Con số này ngày càng đông hơn vì qua sự giới thiệu của người quen, các trẻ khuyết tật vẫn hàng ngày được nhận vào nuôi ở đây. Vì quá đông nhân viên nên chị chủ quán phải chia ra 3 ca mỗi ngày, mỗi ca kéo dài 5 giờ đồng hồ. Trong khi đó nhiều em còn xin được làm thêm giờ vì thích được làm việc.

Một bé gái bị bệnh Down bẩm sinh tên Phan Hoa, 12 tuổi hồn nhiên nói: “Làm việc vui hơn ở nhà, thích đi làm vì có chị Chisato”. Nghe vậy các em khác cũng đồng thanh theo: “Vui, vui vui!” rồi cả khách, cả tiếp viên cùng cười rộ lên làm náo nhiệt cả quán. Tuy nhiên khi được hỏi thêm: “Vì sao vui?”, các em chỉ cười rồi xoa đầu, xoa tay mà không nói thêm gì. Hiểu được bệnh tình của các em nên khách cũng chỉ nhìn theo cười mà không hỏi thêm nữa.

Chị Chisato cho biết, lúc đầu đa số các em đều chưa biết tự giác làm việc. Khi nào thích thì làm không thích thì thôi, ăn uống cũng phải nhắc nhở và ép buộc. Tuy nhiên, bây giờ các em đã ý thức và quan tâm tới công việc, nhiều khi không cần chị nhắc nhở.

Cô gái đến từ xứ xở mặt trời mọc nhớ mãi một kỷ niệm vui. Hồi mới thành lập quán, có một cô bé tên là Thy rất thương chị nên hay khóc khi gọi mà không thấy chị trả lời. Thế nên mỗi lần Sato đi công tác là cô bé lại khóc sướt mướt không chịu ăn cơm tối, cứ nằng nặc đòi chị về.
"Chị lo quá, cho nên mỗi lần đi công tác thì cứ gọi điện về quán. Mỗi lần như thế cô bé lại gọi 'To To To về đi' rồi lại khóc. Chị vừa buồn cười vừa thương song cũng dỗ dành và tìm cách tập cho em quen dần. May quá, bây giờ cô bé không còn khóc mà biết tự giác làm việc dù chị có nhà hay không nên chị vui lắm. Chỉ cần nhìn thấy các em nhỏ ngày càng trưởng thành và sống yêu đời là chị hạnh phúc rồi”, Sato kể trong khi đôi tay bận buộc dây tạp dề cho các nhân viên.

theo vnexpress.

Có những việc làm nhỏ nhưng làm thay đổi cuộc sống của những người kém may mắn...
 
Last edited by a moderator:

canh buom do

Cây đang thụ phấn
Thành viên BQT
Mình cũng đến quán này 1 lần rồi, nói chung cũng khá là thích nhưng hình như nay quán chuyển đi đâu rồi ấy, không còn nằm ở gần chỗ Bason nữa thì phải.
 

ivenle

Thanh viên kỳ cựu
Cảm ơn thông tin về quán cafe của bạn summerrain nhé ^^ nhưng tốt hơn là khi post 1 bài nào thì có thêm địa chỉ để mọi người biết và ghé đến ủng hộ
 

GreenTigone

Thành viên
quán này hồi đó là năm ngay trưởng e học luôn nè, số 4 Tôn đức thắng, nhưng mà quán đã dọn đi đâu òi, hồi hk2 này e hok thấy nữa
 

ivenle

Thanh viên kỳ cựu
"Hoa anh đào"- cafe đắng làm dịu nỗi đau đời
Hạnh phúc nhiều khi là những điều thật giản đơn. Như khi người ta tìm được một nơi chốn để lòng người trở nên an nhiên, tĩnh tại, sau những bon chen, hối hả của cuộc sống. “Hoa anh đào” là một nơi như thế! Một quán cà phê mà khi đối diện với những mảnh đời ở đây, người ta bỗng thấy mình trở nên thật may mắn và muốn sống tốt hơn để xứng đáng với sự may mắn của mình...

Dù đã nghe khá nhiều lời giới thiệu và xem cả phóng sự truyền hình về Hoa anh đào, nhưng quán cà phê (số 4 Tôn Đức Thắng, TP.HCM) xinh xắn này vẫn làm tôi bất ngờ. Lần đầu tiên có người đi uống cà phê mà rưng rưng nước mắt. Không phải vì nhận được lời tỏ tình hay chia tay với người yêu trong một khung cảnh lãng mạn; mà vì những nụ cười, ý nghĩ ngây ngô, hồn nhiên của những cô, cậu bé phục vụ bàn. Và vì ý nghĩa sâu sắc của một quán cà phê giản đơn!
“Chào anh chị! Mời anh chị ngồi và chọn đồ uống”, cậu bé có gương mặt đầy trứng cá cười toe toét khoe hàm răng sún, đôi mắt cận hấp háy chào khách. Khi khách bỏ mũ, kính đen và khăn bịt mặt, nếu là người quen, Cường (tên cậu bé) sẽ không ngần ngại “tay bắt mặt mừng” để bày tỏ tình cảm của mình. Nếu là một đứa trẻ bình thường, Cường đã biết “ra vẻ” để chứng tỏ sự trưởng thành của một cậu con trai vào tuổi dậy thì. Nhưng Cường và những người bạn làm phục vụ trong quán này thì khác, đó là những cô, cậu bé chậm phát triển trí não.
Với người lần đầu mới đến, cách phục vụ của những “tiếp viên” đặc biệt ở quán dễ làm họ giật mình. Có khi là nụ cười hết cỡ, có lúc là ánh nhìn hờn dỗi, thậm chí là cách đặt ly “đánh cộp” đầy giận dữ... Không phải chủ quán không huấn luyện nhân viên chiều khách, đơn giản, với những cô cậu bé này, mọi cảm xúc được biểu đạt tự nhiên, không cần kìm nén che giấu để làm vừa lòng khách. Và tất cả những người đến với Hoa anh đào đều yêu cái tình cảm chân thành đó.
“Chị ơi, Cường ăn một mình, không chia cho Giang, vậy mà lúc nào cũng ôm Giang như bạn thân vậy”. Giang thập thò mãi rồi quyết định nhờ khách can thiệp chuyện Cường ăn quà một mình. Người khách phải bỏ dở ly cà phê và câu chuyện với người bạn để “giải quyết vụ việc”. Và chuyện nhân viên “làm phiền” khách như thế ở Hoa anh đào không phải là chuyện lạ. Chỉ cần một câu hỏi thăm của khách, những cô cậu bé này sẵn sàng sà đến để nhỏ to tâm sự. Không gian quán đầy tiếng cười đùa, hờn dỗi nhau, ấm cúng như một ngôi nhà có nhiều trẻ thơ.

Niềm vui làm rơi nước mắt
Như nhiều hàng quán khác, Hoa anh đào có một cuốn sổ góp ý để khách trình bày những điều chưa hay hài lòng về cung cách phục vụ của quán. Có lẽ, suy nghĩ ban đầu của cô chủ quán Esaki Chisato khi lập cuốn sổ này là vì “quán được phục vụ bởi các bạn chậm phát triển trí tuệ. Do đó có điều gì sai sót quý khách vui lòng thông cảm”, như lời ngỏ được đặt trên mỗi bàn bằng ba thứ tiếng Việt, Nhật, Anh.
Thế nhưng, “tôi 26 tuổi và tôi đã khóc khi đến đây...”, tràn ngập cuốn sổ góp ý là những tâm sự ngọt ngào. “Bạn sống trên đời này và điều đó cũng làm cho thế giới trở nên đặc biệt. Mỗi người dù tốt hay xấu, dù khỏe mạnh hay khuyết tật đều có những giá trị đặc biệt. Hôm nay gặp các bạn ở đây, tôi cảm thấy mình thật hạnh phúc và những chuyện buồn hiện giờ của tôi thật nhỏ bé...” (friends2208@...com). Hay “Những cơn mưa làm mát dịu Sài Gòn còn những mảnh đời ở đây làm tôi thấy mình thật may mắn biết bao, tôi muốn sống thật tốt để xứng đáng với sự may mắn của mình” (Madkana)
Nhiều và nhiều những lời tâm sự như thế. Dường như ai cũng cảm nhận cuộc đời đã ưu đãi quá nhiều với mình khi tiếp xúc với những cô cậu bé ở đây. Một quán cà phê không yên tĩnh để người ta đắm chìm trong dòng suy tư của riêng mình mà luôn rộn ràng nụ cười, làm dấy lên trong lòng người những cảm xúc yêu thương, chân, mỹ. “Sài Gòn náo nhiệt có quá “nhiều chỗ để đi nhưng ít nơi để đến”. Một nơi mà những mệt mỏi, bon chen đời thường dường như biến mất, người ta hồn nhiên với nhau hơn... Và Hoa anh đào là nơi như thế!” (T.L.T)
“Đi làm thích, ở nhà buồn lắm, không có ai để... chọc hết”, cậu bé Giang vừa đưa tay quàng vai cô bạn Phương để chụp hình, vừa khoe niềm vui ấy của mình. Mẹ của một cô bé đang làm ở đây tâm sự con chị linh hoạt hẳn từ khi đi làm, “lúc trước ở nhà nó im lặng cả ngày, ai nói gì cũng chỉ biết cười hoặc khóc thôi. Bây giờ hết giờ làm về đã biết giúp má làm việc vặt, cười nói, ca hát suốt. Vợ chồng tôi vui lắm, nhiều đêm nằm rơi nước mắt”.
Có lẽ, niềm vui này của chị cũng giống như hạnh phúc của người phụ nữ nghe được tiếng khóc chào đời của con mình sau những phút vượt cạn đau đớn.
“Mọi người đều hối hả và cuộc sống thật quá bon chen. Nhiều khi mình mất cả phương hướng, niềm tin và tình yêu vào cuộc sống. Những lúc mệt mỏi đó mình lại tìm đến Hoa anh đào. Chia sẻ với các em cái mỉm cười ngô nghê... tự nhiên lại thấy yêu và tin vào cuộc sống này. Cảm ơn chị Chisato và các em đã cho mọi người một chốn dừng chân...” (C.T.D). Xin mượn lời tâm sự của một bạn gái để nói về quán cà phê mùa xuân đáng yêu này.


Cô chủ quán Hoa anh đào giữa đất Sài Gòn
Chủ quán Esaki Chisato, con gái “rượu” của một bác sĩ bệnh viện nha khoa Nhật Bản, nói sành tiếng Việt, thích canh chua, cá kho tộ và yêu trẻ em Việt Nam. Đến Việt Nam vào năm 1998, sau khi du lịch qua rất nhiều đất nước khác, chị đã dừng chân tại TP.HCM và chọn nơi đây để nghiên cứu, thực hiện luận án thạc sĩ, đề tài "Thực trạng về sự hỗ trợ trẻ em khuyết tật và gia đình của trẻ tại Việt Nam". Hiện Chisato là điều phối viên dự án chương trình đào tạo giáo viên dạy trẻ em khuyết tật chậm phát triển trí tuệ.
Khi có ý định lập quán Hoa anh đào để các em chậm phát triển trí não có một nơi để làm việc, hòa nhập với cộng đồng, Chisato là một cô sinh viên tay trắng, chỉ có lòng nhiệt huyết tuổi trẻ và tình cảm sâu sắc với những đứa trẻ kém may mắn. Những người bạn, thầy cô ở Nhật Bản và Việt Nam đã bị thuyết phục bởi ý tưởng nhân văn này và ủng hộ chị về mặt tài chính. Hoa anh đào hình thành vào tháng 4/2004.
Cô Chisato dặn "lúc nào cũng phải vui cười với khách"!
Mảnh dẻ, ăn mặc đơn giản, nụ cười luôn rạng rỡ trên môi, Chisato dễ làm người đối diện cảm mến ngay từ lần gặp đầu tiên. Nhiều cô, cậu bé ở đây đã từng “rất giận, rất ghét cô Chisato” khi chị phải đi công tác xa dài ngày. Từ câu chào hỏi, cảm ơn khách đến cách đặt ly nước xuống bàn, hỏi nhu cầu của khách... Chisato và các cô cậu bé đã phải xoay vần với nhau đến hơn một tháng.
Có lẽ, chưa ở đâu, chủ quán phải huấn luyện nhân viên vất vả như vậy. Rồi sau đó lại hồi hộp chờ xem có nhân viên nào làm đổ nước, rơi ly trước khi đặt xuống bàn cho khách không. Nhưng, cái sự vất vả ấy đối với cô gái này là niềm hạnh phúc bởi cô được sống cho ý thích, niềm vui đầy tình người của mình.



-----
P/s: Quán cafe Hoa Anh Đào hiện nay dời về địa chỉ 153 Xô Viết Nghệ Tĩnh, Gần ngay trung tâm dưỡng lão Thị Nghè.


Các bạn nào muốn ghé quán ủng hộ thì đến đây nhé.



 

KendyDat

Thanh viên kỳ cựu
Mới đọc báo bài viết bằng GPRS sáng nay khi đang ở trên núi ^.^
Tình cờ lại gặp nó ở đây tối nay, quán mang phong cách độc đáo dưới sự chủ quán của cô gái người Nhật có tấm lòng nhân ái đã thu hút sự chú ý của nhiều người, hơn thế nữa là các em bị bệnh down, ... đã tạo nên một nét riêng cho quán, có lẽ nên đến đây một lần để đón nhận cái cảm giác mới lạ từ những phục vụ viên là lạ....
 

Bình luận bằng Facebook

Similar threads
Thread starter Tiêu đề Diễn đàn Trả lời Date
N [Gương sáng] 'Kỳ nhân' không tay cuốc đất, viết chữ... bên dòng sông Lam Tấm Gương Cuộc Sống 0
N [Gương sáng] Nguyễn Thị Thanh Hoa - Tấm gương vươn lên trong cuộc sống Tấm Gương Cuộc Sống 0
hockemhuhuhu Gương sáng] Để thành công và giàu có như Bill Gates. Tấm Gương Cuộc Sống 0
huxu456 [Gương sáng] Xúc động chuyện bà lão đi ăn mày nuôi cháu học đại học Tấm Gương Cuộc Sống 0
Happy Life [Gương sáng] Cô gái 16 tuổi và 250 điều cần làm trước khi chết Tấm Gương Cuộc Sống 1
huxu456 [Gương sáng] Cảm phục chàng trai học hết lớp 3 nhưng có bằng của Bill Gates Tấm Gương Cuộc Sống 5
lampham [Gương sáng] Người mẹ trèo dừa Tấm Gương Cuộc Sống 0
L [Gương sáng] Tàn mà không phế Tấm Gương Cuộc Sống 0
lampham [Gương sáng] Vị luật sư học "bổ túc" Tấm Gương Cuộc Sống 0
lecaoson9192 [Gương sáng] Biến sự phẫn nộ thành động lực Tấm Gương Cuộc Sống 3
huxu456 [Gương sáng] Người đạp xe từ TPHCM ra Hà Nội: Tôi không nghèo! Tấm Gương Cuộc Sống 2
huxu456 [Gương sáng] Câu nói hay của những nhân vật kiệt xuất Tấm Gương Cuộc Sống 4
huxu456 [Gương sáng] Đoàn Nguyên Đức: gầy dựng HAGL từ hai bàn tay trắng Tấm Gương Cuộc Sống 1
huxu456 [Gương sáng] Để thành công như Bill Gates Tấm Gương Cuộc Sống 0
lecaoson9192 [Gương sáng] Bill Gates và những câu nói "bất hủ" Tấm Gương Cuộc Sống 3
lecaoson9192 [Gương sáng] Người khổng lồ’ Wal-Mart lập nghiệp như thế nào? Tấm Gương Cuộc Sống 0
benny [Gương sáng] Anh Hải Hà- Trưởng nhóm KNGT Tấm Gương Cuộc Sống 28
benny [Gương sáng] Ghonim: Tôi sẵn sàng hi sinh cho Tổ quốc! Tấm Gương Cuộc Sống 0
benny [Gương sáng] Hãy sống thật đơn giản - Warren Buffet Tấm Gương Cuộc Sống 3
KendyDat [Gương sáng] Bill Clinton: Biết rõ sứ mệnh cuộc đời mình Tấm Gương Cuộc Sống 0
benny [Gương sáng] Tài ứng đối của nhà soạn kịch Benard Shaw Tấm Gương Cuộc Sống 0
O [Gương sáng] Bill Gates - Thần tượng về cách học tập và suy nghĩ táo bạo Tấm Gương Cuộc Sống 1
bachtuocdo [Gương sáng] Bill Gates-10 lời khuyên dành cho các bạn trẻ trên con đường lập nghiệp. Tấm Gương Cuộc Sống 3
Sóng [Gương sáng] Ước mơ bên khung cửa Tấm Gương Cuộc Sống 0
jodiepham2204 [Gương sáng] Gặp ông chủ một vườn ươm tài năng Việt - GS.Nguyễn Đăng Hưng Tấm Gương Cuộc Sống 2
cruiseBK [Gương sáng] 7 bí mật thành công của các triệu phú trẻ... Tấm Gương Cuộc Sống 1
bachduong [Gương sáng] William Arthur Ward nhà giáo dục lỗi lạc của nước Mỹ Tấm Gương Cuộc Sống 0
B [Gương sáng] Hi sinh vì người khác Tấm Gương Cuộc Sống 1
ducanhdhcs_t48 [Gương sáng] Mẹ không buông tay Tấm Gương Cuộc Sống 1
bachtuocdo [Gương sáng] Donald J.Ttump chia sẻ bí mật thành công! Tấm Gương Cuộc Sống 0
B [Gương sáng] 600 ngàn vào............đại học Tấm Gương Cuộc Sống 5
bachduong [Gương sáng] Câu chuyện về lòng kiên trì Tấm Gương Cuộc Sống 3
M [Gương sáng] Bài phát biểu của Steve Jobs ở lễ tốt nghiệp tại đại học Stanford Tấm Gương Cuộc Sống 4
mnizeky [Gương sáng] Người cha có trái tim của thượng đế !!! Tấm Gương Cuộc Sống 1
bluesea88 [Gương sáng] Người Nhật nhặt rác ở Sài Gòn Tấm Gương Cuộc Sống 3
O [Gương sáng] Chuyện kinh ngạc về chàng trai thiếu hết 2 chân và 2 tay. Tấm Gương Cuộc Sống 0
nhoccan219 [Gương sáng] Người hùng của những trận chiến Tấm Gương Cuộc Sống 1
summerrain [Gương sáng] Cảm ơn 2 bác - Ngọc giữa đời Tấm Gương Cuộc Sống 1
KendyDat [Gương sáng] Khát vọng và niềm tin mang tên Lê Văn (chủ nhiệm CLB) Tấm Gương Cuộc Sống 9
ivenle [Gương sáng] Bàn tay => Lời của trái tim Tấm Gương Cuộc Sống 0
ivenle [Gương sáng] Cô bạn nuôi mẹ từ năm lên 4 Tấm Gương Cuộc Sống 2
ivenle [Gương sáng] Nghị lực phi thường của chàng thủ khoa câm điếc Tấm Gương Cuộc Sống 0
ivenle [Gương sáng] Đôi chân kỳ diệu của cậu học sinh tật nguyền Tấm Gương Cuộc Sống 2
Hoài Niệm [Gương sáng] Câu chuyện xúc động của cô gái 16 tuổi! Tấm Gương Cuộc Sống 10
kieuphuong [Gương sáng] Cô gái Việt nhận học bổng của 5 trường ĐH Mỹ Tấm Gương Cuộc Sống 0
kieuphuong [Gương sáng] Winston Churchill Tấm Gương Cuộc Sống 1
kieuphuong [Gương sáng] John D. Rockefeller Tấm Gương Cuộc Sống 1
kieuphuong [Gương sáng] Walt Disney Tấm Gương Cuộc Sống 0
kieuphuong [Gương sáng] Henry Ford Tấm Gương Cuộc Sống 0

Similar threads

Similar threads

Similar threads

Top