Nếu chỉ còn, chỉ còn 1 ngày để sống...

Xumi

[♣]Thành Viên CLB
thumb_476_7170897460_2e5969a07b_k.jpg

Sài Gòn mùa này, cứ mưa rồi nắng. Nắng day dứt khô khan, mưa vội vàng ướt át. Mưa nắng Sài Gòn, chỉ một khoảnh khắc nhỏ thôi, cũng đủ khiến lòng người rung động. Những suy nghĩ cứ đứt đoạn, rồi lại tuôn trào, và bất chợt dừng lại ở sự hữu hạn của cuộc đời. Đời người có mấy mươi năm, chưa kịp đi hết những ước muốn thì đã phải ngưng nhịp. Vậy nếu như ta chỉ còn một ngày để sống? Và nếu . . .

Nếu hôm nay là ngày cuối cùng, thì ngày mai sẽ chỉ còn trong tưởng tượng.
Ngày mai, không biết rằng hoa có sẽ nở, gió có sẽ reo, và nắng có sẽ vàng.
Ngày mai, không biết biển có ôm ấp hoài con sóng, mây và núi có còn lững thững bên nhau và đường chân trời có còn xa hoài tít tắp.

Ngày mai . . .

Không biết con có còn được về bên mẹ.
Và rồi đôi bạn có còn sánh bước bên nhau.
Hay đôi tình nhân có còn chia chung một bờ vai để nương tựa.
Nếu chỉ còn một ngày để sống…

Chúng ta vẫn thường tiếc nuối về quá khứ, hò hẹn với hiện tại và lãng quên những ngày mai. Trên những bước đường vội vã, ta vô tình đi lướt qua vẻ đẹp đã bao lâu chờ đợi mà không chút đoái hoài, lẳng lặng bước trôi cho trong lòng không gợn sóng. Thức dậy trong tim một mối tình, thắp lên cho riêng mình một tia hi vọng, dòng đời cứ thế đẩy xô, ta nhìn về quá khứ rồi cắn rứt nơi này cho những khát khao đã bỏ lỡ dọc bước chân trần. Con người, vẫn hay ngây khờ rối ren trong những điều vụn vặt, những lo toan tính toán cho ngày mai vẫn chưa tỏa lối sáng đường. Cất lên một câu ca ta sợ người đời chê dở, vẽ một nụ hồng ta ngại vẻ đẹp chẳng đủ đầy, nói một câu yêu thương ta sợ tình cho đi không được trao lại. Dè dặt với những nỗi niềm cho là rất riêng, ta quên mất đi trong mình dòng cá tính. Ta ngại ngùng một lời yêu dành trao bố mẹ, e ấp những nhịp chân sánh bước bạn hiền, nhút nhát cái siết chặt tay cho người thương ấm áp. Ta đang vô tâm hay vô tư quá mức đến nỗi lãng quên cả chữ yêu thương?

Nhiều khi, con người bước trên đường và tự rối rắm bằng hai câu hỏi : “mình đã chọn đúng con đường chưa ?” và “phía cuối con đường kia có gì đang chờ đợi ?”. Cứ thế, ta bước e dè, ngần ngại rồi đôi khi không đủ vững tin nên vấp ngã, thi thoảng lại quá chậm để theo đuổi một thú vị vụt qua. Trên con đường ta đang bước, dù chông gai hay trải đầy hoa hồng, dù nắng ấm hay mưa giông, thì dẫu sao – đó vẫn là một con đường ta đã chọn. Bước đi, cho đôi chân thêm vững vàng, cho trái tim thêm cháy bỏng. Bước đi, ta ngại chi vòng lẩn quẩn của thời gian. Nếu chỉ còn một ngày để sống, thì con đường này ngày mai sẽ không còn dấu chân ta bước, ở lại đây chỉ là những tiếc nuối vương vãi dọc đường trần.

Ngày hôm nay, đàn chim vẫn hát ca, mặt trời vẫn tỏa nắng, gió vẫn cứ thì thào và mưa thì vẫn bất chợt. Ngày hôm nay, vạn vật vẫn chuyển động, đẹp và đẹp, vì đây vẫn là một ngày để sống. Đôi khi, ta tự đặt mình trong áp lực để rồi thấu hiểu tổn thương và hối tiếc. Nếu hôm nay là ngày cuối cùng để sống, thì hôm qua sẽ không còn tiếc nuối và ngày mai sẽ không còn tổn thương.


Một văn hào đã cảm thấu : “Ta sinh ra không phải để phai nhòa theo mỗi bước chân qua, mà là để in hằng dấu yêu thương trong tim một ai đó”. Có lẽ vậy, con đường ta bước mỗi ngày, sẽ chẳng có gì khác biệt khi mờ nhòa dấu yêu thương và nhạt nhẽo khát khao cuộc sống. Một ngày, ta sống cho trọn vẹn một ngày, sống với tất cả đam mê và nhiệt huyết, thì đó là một ngày đáng sống. Cuộc sống không cho ta quyền lựa chọn quá khứ và quyết định tương lai. Cuộc sống chỉ cho ta quyền sống thật tốt cho hiện tại, để khi ngày mai có ra sao thì ngày hôm nay cũng là một ngày đáng trân trọng.

Tuổi trẻ, sống bằng trái tim cháy bỏng.
Tuổi trẻ, sống bằng nhiệt huyết trào dâng.
Và chúng ta, sống hết mình cho ngày hôm nay với những khát khao cống hiến.
Hãy sống như lức nào ta cũng chỉ có hôm nay là ngày cuối cùng để sống.

Cuộc sống là một bức tranh lột tả tâm hồn của bạn và bức tranh đó luôn tươi mới hay cũ kỹ, điều đó tùy thuộc vào bạn. Cuộc sống không phải lúc nào cũng là gam màu sáng mà còn xen kẽ cả những gam tối tạo nên bức tranh sinh động cho cuộc đời. Dẫu có buồn, vui hay thành công, thất bại thì cuộc sống của ta vẫn diễn ra, vậy thì hãy sống sao cho ý nghĩa, như thể hôm nay là ngày cuối cùng để chẳng bao giờ phải nói lời nuối tiếc về những gì đã qua là cả một nghệ thuật sống với từng người.

Đã bao giờ, bạn tự hỏi mình: Nếu chỉ còn một ngày để sống, ta cần phải làm gì? Liệu bạn có hối hận về điều gì đó trong cuộc sống? Liệu bạn có cảm thấy hối tiếc vì đang còn dang dở nhiều điều?

Thử một lần ngồi lại và nhìn ngắm cuộc sống xung quanh, sâu thẳm trái tim mỗi người hãy tự vấn rằng, liệu có phải mình đã để trôi lãng những khoảnh khắc tưởng như vô nghĩa, nhưng kỳ thực lại giá trị hơn rất nhiều những thứ vật chất khác hay không.

Hãy sống chậm lại và cảm nhận nhiều hơn, đôi khi hãy để mình sống chậm hơn một chút để quan sát con người xung quanh, để lắng nghe những âm thanh rất đỗi thân thương và tìm kiếm những vẻ đẹp bình dị, để gạn bớt những lo toan, vội vã trong tâm trí, cảm nhận từng phút giây, từng khoảnh khắc của cuộc sống kỳ diệu và hy vọng về một ngày mai tươi mới.

Mỗi người sinh ra trong cuộc đời đều mang trong mình những quyền rất thiêng liêng, đó là quyền được yêu thương người khác và quyền được hy vọng vào một cuộc sống tốt đẹp hơn. Sẽ thật hạnh phúc nếu ta tiếp tục suy nghĩ về bí quyết tìm kiếm sự thanh thản trong cõi lòng, giúp mọi người cùng tìm kiếm. Được như vậy, chắc cuộc sống của mỗi người sẽ trở nên tốt đẹp hơn.

Yêu thương có lúc trao đi mà không cần dừng lại nhưng đôi khi cần dừng lại để cảm thấy bình yên. Yêu thương không có nghĩa là phải luôn quấn quít bên nhau, yêu thương đơn giản cũng có thể là chỉ cần luôn trân trọng những khoảnh khắc bên nhau.

Sau cơn mưa, trút đi những buồn phiền lo toan trong cuộc sống sẽ xuất hiện cầu vồng và hãy mỉm cười vì cuộc sống rất tươi đẹp như bảy sắc cầu vồng đang tô điểm thêm cho bầu trời xanh kia. Mong rằng cuộc sống mãi bình yên, đủ để vươn vai hít thở cái không khí trong lành của buổi sớm mai, lãng mạn nhìn mặt trời lên làm bay đi giọt sương trên chiếc lá xanh xanh bé xíu.

Để thấy trong lòng nhẹ bẫng, thấy miệng mỉm cười, thấy mình và những người yêu thương được bình yên, để không thấy mình quá cô đơn khi bên cạnh không có ai, để ta lại biết chờ đợi, biết hy vọng và ước mơ. Nếu một ngày thiếu vắng sự yêu thương chia sẻ thì cũng như cơn mưa làm thiếu đi ánh nắng mặt trời. Luôn tâm niệm một điều rằng trong cuộc sống có những thứ không thể. Nhưng chia sẻ sự yêu thương luôn là có thể…

Ngày hôm nay, chúng ta cùng cầu nguyện cho 1 cô gái, 1 thành viên của gia đình kỹ năng sống, đã phải chấm dứt chuyến du hành của cuộc đời mình ở tuổi 20, cái tuổi đẹp và rực rỡ nhất đời người... Bạn ấy thích được gọi là Lăng Quăng, năng động, đáng yêu và nhiệt tình nữa. Bạn ấy bảo rằng: "Đây là con vật tuy nhỏ bé nhưng có sức sống tiềm tàng đầy mạnh mẽ, không kén chọn môi trường sống, tuy không được lựa chọn nơi mình sinh ra nhưng nó sẽ mau chóng thích nghi vượt qua bao đối thủ khác để tồn tại, biết tận dụng những gì mình có để phát triển. Luôn vận động không ngừng, phát tiển nhanh chóng qua mổi lần lột xác là thêm trưởng thành và mạnh mẽ hơn". Ngày 14/11/2013, một cô bé đã hóa thiên thần. Bạn đã mãi ra đi nhưng nụ cười ấy sẽ còn mãi trong tim của mỗi người, mỗi thành viên của gia đình nhỏ Kỹ năng sống. Xin được cầu nguyện cho bạn. Bình yên nhé, người bạn của tôi.

Nhớ.
 

Bình luận bằng Facebook

Top