nhok_con1991
Thanh viên kỳ cựu
Tình cờ mình đọc được bài viết thử nghiệm trước khi ra sách của 1 người xa lạ.Dù chỉ mới viết lần đầu nhưng mình thấy rất hay. Nên mình post qua đây cho mọi người cùng đọc:
---------- Post added at 09:53 PM ---------- Previous post was at 09:50 PM ----------
Câu truyện dài kì lần đầu được viết, và viết ngắn gọn hơn cho mọi người dễ đọc...
Chương 1: Hai đứa trẻ - Hai thế giới - Một hoàn cảnh
~~~~~~~
" Sao con không được ra ngoài chơi?"
" Vì ngoài đó không có gì thuộc về con cả, con yêu ạ!"
Người đàn ông nhỏ nhẹ, ngồi thấp xuống để xoa mái đầu vàng mượt của con gái ông... Còn cô bé, chỉ biết nhìn ông với ánh mắt buồn hết sức có thể, những mong cho ông thấy được mong muốn được khám phá thế giới bên ngoài kia, ngoài căn nhà rộng lớn, trống trải...
Mười tuổi, song cô bé chưa một lần được bước ra khỏi cánh cổng sắt cao tới khổng lồ ấy. Cái thế giới của cô bé chỉ vẻn vẹn qua khung cửa kính ôtô, hay xa hơn một chút là ngôi trường tiểu học mà cố gắng lắm, hồi 5 tuổi, cô và mẹ mới xin được cha cho đi học...
" Sao lại không ạ?" Cô hỏi," Cô Hạnh bảo ngoài kia đẹp lắm, có nhiều thứ để con chơi..."
" Cô ấy đùa với con thôi!" Người đàn ông vẫn từ tốn, dù lộ rõ vẻ không vui trên gương mặt vuông vức, xạm một màu nắng của ông.
Ngó nhìn đồng hồ, và biết mình sắp muộn chuyến bay, ông biết nếu mình không dứt khỏi cô bé ngay lúc này, thì chắc chắn là một hợp đồng " to" sẽ bay khỏi tay ông ngay lập tức...
" Quỳnh Anh!" Ông vỗ về cô bé," Giờ ta rất bận, khi nào về ta sẽ chơi cùng con, được chứ?"
" Cha lại đi à?" Cô bé chán nản," Mẹ mới đi hôm trước mà..."
" Chúng ta rất bận, cũng vì con và Quỳnh Chi... Mai, đưa cô chủ vào nhà giúp ta!"
...
Cánh cổng sắt lại dần khép lại, và cũng khép lại chút ánh sáng rực rỡ bên ngoài kia. Nhưng, chỉ trong vài giây ấy, trong khi tay nắm chặt lấy tay người hầu gái, cô bé đã thấy bên ngoài kia, có những đứa trẻ trạc tuổi mình, đang chạy đuổi nhau quanh một gốc cây lớn... Dù thật xa, song chúng có vẻ rất vui...
" Chị Mai,"
Cánh cổng đã đóng lại, hoàn toàn...
" Sao vậy Quỳnh Anh?"
" Ngoài kia thực sự rất vui, phải không ?"
" Vui lắm chứ em!" Người tên Mai nói," Chị cũng không hiểu sao ông chủ không cho em ra ngoài, song chị tin ông không cũng muốn tốt cho em mà thôi... Cả bà chủ cũng vậy..."
" Cha nói tôi không giống những người ngoài kia, rằng tôi khác họ..." Cô bé ỉu xìu, " Cha cũng không cho tôi kết bạn với ai..."
Buông tay người giúp việc, cô bé lững thững trở vào trong nhà, trở lại cái thế giới của riêng cô, nơi những núi đồ chơi búp bê, gấu bông ngự trị... như những bóng ma vô hình trải khắp tuổi thơ thiếu thốn tình thương của cô...
" Vì ngoài đó không có gì thuộc về con cả, con yêu ạ!"
Người đàn ông nhỏ nhẹ, ngồi thấp xuống để xoa mái đầu vàng mượt của con gái ông... Còn cô bé, chỉ biết nhìn ông với ánh mắt buồn hết sức có thể, những mong cho ông thấy được mong muốn được khám phá thế giới bên ngoài kia, ngoài căn nhà rộng lớn, trống trải...
Mười tuổi, song cô bé chưa một lần được bước ra khỏi cánh cổng sắt cao tới khổng lồ ấy. Cái thế giới của cô bé chỉ vẻn vẹn qua khung cửa kính ôtô, hay xa hơn một chút là ngôi trường tiểu học mà cố gắng lắm, hồi 5 tuổi, cô và mẹ mới xin được cha cho đi học...
" Sao lại không ạ?" Cô hỏi," Cô Hạnh bảo ngoài kia đẹp lắm, có nhiều thứ để con chơi..."
" Cô ấy đùa với con thôi!" Người đàn ông vẫn từ tốn, dù lộ rõ vẻ không vui trên gương mặt vuông vức, xạm một màu nắng của ông.
Ngó nhìn đồng hồ, và biết mình sắp muộn chuyến bay, ông biết nếu mình không dứt khỏi cô bé ngay lúc này, thì chắc chắn là một hợp đồng " to" sẽ bay khỏi tay ông ngay lập tức...
" Quỳnh Anh!" Ông vỗ về cô bé," Giờ ta rất bận, khi nào về ta sẽ chơi cùng con, được chứ?"
" Cha lại đi à?" Cô bé chán nản," Mẹ mới đi hôm trước mà..."
" Chúng ta rất bận, cũng vì con và Quỳnh Chi... Mai, đưa cô chủ vào nhà giúp ta!"
...
Cánh cổng sắt lại dần khép lại, và cũng khép lại chút ánh sáng rực rỡ bên ngoài kia. Nhưng, chỉ trong vài giây ấy, trong khi tay nắm chặt lấy tay người hầu gái, cô bé đã thấy bên ngoài kia, có những đứa trẻ trạc tuổi mình, đang chạy đuổi nhau quanh một gốc cây lớn... Dù thật xa, song chúng có vẻ rất vui...
" Chị Mai,"
Cánh cổng đã đóng lại, hoàn toàn...
" Sao vậy Quỳnh Anh?"
" Ngoài kia thực sự rất vui, phải không ?"
" Vui lắm chứ em!" Người tên Mai nói," Chị cũng không hiểu sao ông chủ không cho em ra ngoài, song chị tin ông không cũng muốn tốt cho em mà thôi... Cả bà chủ cũng vậy..."
" Cha nói tôi không giống những người ngoài kia, rằng tôi khác họ..." Cô bé ỉu xìu, " Cha cũng không cho tôi kết bạn với ai..."
Buông tay người giúp việc, cô bé lững thững trở vào trong nhà, trở lại cái thế giới của riêng cô, nơi những núi đồ chơi búp bê, gấu bông ngự trị... như những bóng ma vô hình trải khắp tuổi thơ thiếu thốn tình thương của cô...
~~~~~~~
" Qua bên kia, nhóc!"
Làn hơi sương kì lạ, thơm nồng của nồi nước dùng, phả lên gương mặt gầy xương xương của đứa trẻ, khi cậu bưng nhanh tô phở nóng, băng qua hai dãy bàn, tới nơi khách gọi. Lóng ngóng, song lại cố tỏ chiều cẩn thận, đã không dưới hai lần câu bị khách la rằng sao chậm chạp thế...
" Thành," Bà chủ quán la lớn, " Nghỉ đi, hôm nay làm tới đây được rồi!"
Câu bé dừng lại, thở dốc với vẻ khá mệt nhọc. Trên môi cậu, một nụ cười quen thuộc, không tươi tắn, song hiền khô như đất.
" Bác cho cháu về sớm ạ?"
" Tao biết hôm nay ngày gì mà, về phụ mẹ mày đi," Bà chủ quán nói tiếp, đưa mắt nhìn cậu bé với vẻ ái ngại, " Mà... con Quỳnh Mai ra đón mày rồi kìa!"
" Anh ơi..."
Sau lưng cậu, một cô bé, trạc tầm 6-7 tuổi, ôm trong tay một con gấu bông misa đã bạc màu, xém một mảng lông trên đỉnh, tiến lại, và kéo kéo cái vạt áo vá nham nhở của cậu. Trông cô bé có vẻ rất vui, thực sự, khi tìm thấy anh mình, giữa cái ngõ chợ nhộn nhịp và rộn rã...
" Em ra đây làm gì, Mai?" Cậu bé hỏi, bẹo nhẹ má cô bé, và mỉm cười," Sao không ở nhà phụ mẹ?"
" Mẹ bảo... ra đón anh..." Cô bé ngập ngừng, dù cũng đang toét miệng cười đáp lại...
" Mày về đi!" Bà chủ quán phở lặp lại," Lát tao qua phụ mẹ mày sau..."
" Dạ, vâng!"
" Con chào... bác"
Bà chủ quán vẫn nghe rõ lời chào nhỏ xíu của cô bé, cho dù trong quán, vẫn có vô số những người khách ăn í ới gọi phở.
Bà mỉm cười...
Song, bà tỏ vẻ không bằng lòng, khi thấy thằng anh của cô bé vẫn cười như thể cuộc sống với nó tính tới nay quá là hạnh phúc vậy. Cái kiểu lấy nụ cười che dấu đi nỗi buồn phiền... Bà ghét nhất cái kiểu cười ấy... Nhưng khi nhìn thấy Mai cười thật tươi khi được công kênh trên lưng anh trai mình, thì bà lại thấy một nụ cười thật khác...
Bà đã quá quen cái gia đình đó, vì đó là cái gia đình nát nhất cái ngõ chợ nghèo này. Cái gia đình đã sớm mất đi hình bóng người cha ngày cô bé Quỳnh Mai còn đỏ hỏn. Cái gia đình cũng thiếu hơi người mẹ, khi bà cũng phải bươn trải, lo toan cho cuộc sống của hai đứa trẻ thơ...
Cái gia đình mà người anh phải đi làm thêm cho bà từ hai năm nay, phụ thêm tiền cho gia đình và lo cho Mai ăn học... Và, dù mới lớp 2 thôi, song cô bé Mai hiểu rõ hoàn cảnh của gia đình, và cũng hiểu nỗi vất vả của anh cô bé. Cô bé học rất chăm, như để đáp lại niềm tin của anh, cũng như mẹ mình...
" Bà chủ,"
Ngớ người, khi bà nhận ra mình còn đang bán hàng
" Cho một tô nạm..."
" Có ngay đây!"
Nói vậy, và cũng luôn tay làm hàng cho khách, bà vẫn ngoái nhìn hai anh em nhà kia, đang dần khuất sau dòng người nhộn nhịp...
Cậu bé vẫn cười...
Một nụ cười thật khác...
Làn hơi sương kì lạ, thơm nồng của nồi nước dùng, phả lên gương mặt gầy xương xương của đứa trẻ, khi cậu bưng nhanh tô phở nóng, băng qua hai dãy bàn, tới nơi khách gọi. Lóng ngóng, song lại cố tỏ chiều cẩn thận, đã không dưới hai lần câu bị khách la rằng sao chậm chạp thế...
" Thành," Bà chủ quán la lớn, " Nghỉ đi, hôm nay làm tới đây được rồi!"
Câu bé dừng lại, thở dốc với vẻ khá mệt nhọc. Trên môi cậu, một nụ cười quen thuộc, không tươi tắn, song hiền khô như đất.
" Bác cho cháu về sớm ạ?"
" Tao biết hôm nay ngày gì mà, về phụ mẹ mày đi," Bà chủ quán nói tiếp, đưa mắt nhìn cậu bé với vẻ ái ngại, " Mà... con Quỳnh Mai ra đón mày rồi kìa!"
" Anh ơi..."
Sau lưng cậu, một cô bé, trạc tầm 6-7 tuổi, ôm trong tay một con gấu bông misa đã bạc màu, xém một mảng lông trên đỉnh, tiến lại, và kéo kéo cái vạt áo vá nham nhở của cậu. Trông cô bé có vẻ rất vui, thực sự, khi tìm thấy anh mình, giữa cái ngõ chợ nhộn nhịp và rộn rã...
" Em ra đây làm gì, Mai?" Cậu bé hỏi, bẹo nhẹ má cô bé, và mỉm cười," Sao không ở nhà phụ mẹ?"
" Mẹ bảo... ra đón anh..." Cô bé ngập ngừng, dù cũng đang toét miệng cười đáp lại...
" Mày về đi!" Bà chủ quán phở lặp lại," Lát tao qua phụ mẹ mày sau..."
" Dạ, vâng!"
" Con chào... bác"
Bà chủ quán vẫn nghe rõ lời chào nhỏ xíu của cô bé, cho dù trong quán, vẫn có vô số những người khách ăn í ới gọi phở.
Bà mỉm cười...
Song, bà tỏ vẻ không bằng lòng, khi thấy thằng anh của cô bé vẫn cười như thể cuộc sống với nó tính tới nay quá là hạnh phúc vậy. Cái kiểu lấy nụ cười che dấu đi nỗi buồn phiền... Bà ghét nhất cái kiểu cười ấy... Nhưng khi nhìn thấy Mai cười thật tươi khi được công kênh trên lưng anh trai mình, thì bà lại thấy một nụ cười thật khác...
Bà đã quá quen cái gia đình đó, vì đó là cái gia đình nát nhất cái ngõ chợ nghèo này. Cái gia đình đã sớm mất đi hình bóng người cha ngày cô bé Quỳnh Mai còn đỏ hỏn. Cái gia đình cũng thiếu hơi người mẹ, khi bà cũng phải bươn trải, lo toan cho cuộc sống của hai đứa trẻ thơ...
Cái gia đình mà người anh phải đi làm thêm cho bà từ hai năm nay, phụ thêm tiền cho gia đình và lo cho Mai ăn học... Và, dù mới lớp 2 thôi, song cô bé Mai hiểu rõ hoàn cảnh của gia đình, và cũng hiểu nỗi vất vả của anh cô bé. Cô bé học rất chăm, như để đáp lại niềm tin của anh, cũng như mẹ mình...
" Bà chủ,"
Ngớ người, khi bà nhận ra mình còn đang bán hàng
" Cho một tô nạm..."
" Có ngay đây!"
Nói vậy, và cũng luôn tay làm hàng cho khách, bà vẫn ngoái nhìn hai anh em nhà kia, đang dần khuất sau dòng người nhộn nhịp...
Cậu bé vẫn cười...
Một nụ cười thật khác...
~~~~~~~
---------- Post added at 09:53 PM ---------- Previous post was at 09:50 PM ----------
Chương 2: Nhìn vào thế giới của nhau...
~~~~~~~~
" Anh ơi..."
" Sao vậy Mai?"
Con ngõ đột ngột rộng ra, thoát khỏi cái ngõ chợ nhỏ bé. Song, dù rộng thế nào, thì con ngõ vẫn là một con ngõ hết sức đặc biệt... khi hai dãy nhà là hai mặt cuộc sống...
Bên trái con ngõ là những biệt thự hạng sang, hay tối thiểu là những ngôi nhà 3,4 tầng, cửa sắt cao im ỉm... của những con người sa hoa," quý tộc" theo một mặt nào đó...
Bên phải con ngõ là những dãy hàng quán của những người dân ngõ chợ, những ngôi nhà cấp 4, và may lắm, dù hiếm thấy, cũng có một vài ngôi có gác mái...
" Sau này anh lấy em nhé!"
" Sao vậy Mai?"
" Anh toàn 'sao vậy' không à..." Mai dẩu môi hờn dỗi, đánh nhẹ vào tay phải anh trai bằng con gấu misa của mình. Người anh không nói gì, chỉ cười đáp lại, và xốc Mai lên cho khỏi tuột xuống
Cô bé xị xuống, và ngả đầu lên mái tóc rối bùi của anh mình
Lần đầu tiên cô bé buồn trong ngày hôm nay
" Em không muốn như mẹ," Mai nói," Em không thích buồn..."
" Em học giỏi là mẹ vui rồi mà..."
" Còn anh?"
Cậu bé không nói gì...
Cậu là đứa học dốt nhất trong lớp, song không phải cậu không thích học, hay lười học, hay vì một lí do gì khác đi nữa...
Cậu không muốn nghỉ học, song kinh tế gia đình không đủ cho 2 anh em đến trường... Và hi vọng của cậu dành cho Mai
" Sống trong ngôi nhà kia sẽ thấy thế nào anh nhỉ?" Mai hỏi, khi cô bé rời khỏi lưng anh trai để vào nhà.
Cậu bé quay sang bên kia đường, nhìn vào căn biệt thự mà em gái cậu đang hướng tới...
Đối lập hoàn toàn với ngôi nhà xiêu vẹo của cậu... Biệt thự đó là ước mơ mà có lẽ, cả đời cậu cũng không bao giờ bước chân vào được.
Biệt thự màu trắng đó quả thực rất đẹp...
" Chắc là vui lắm!"
Cậu chẹp miệng tiếc rẻ
" Nhưng sao chị kia vẫn buồn vậy anh?"
" Chị nào hả Mai?"
Theo cánh tay nhỏ nhắn của em gái, cậu nhìn lên cái ô cửa số thứ ba, từ phải sang. Cái ô cửa sổ mở to ấy, thoáng hình bóng của một cô bé khác, đang nhìn xuống con ngõ, nơi hai anh em đứng. Và, ngay cái giây phút đầu tiên, nét xinh xắn của cô bé đó đã làm cho cậu bé của chúng ta cảm thấy... thật kì lạ...
" Em thấy chị ấy... nhìn mình suốt từ nãy..." Mai ngập ngừng, dù cô bé vẫn đang loay hoay với cái khóa cửa," Chị chi đội trưởng trường mình..."
" Quỳnh Anh sao?"
Không biết sống trong đó ra sao nhỉ - cậu bé nghĩ, vẫn không thôi nhìn lên khung cửa sổ ấy - Mẹ sẽ không vất vả, và mình với Mai sẽ được học tử tế... Mình sẽ không phải làm thêm nữa, và có thể đi đá banh cùng bọn bạn...
Đột ngột, cô bé trên khung cửa kia quay vội vào nhà, để lại một khung cửa số trống trơn, với mấy tấm mành thưa bay là là quanh bậu cửa...
" Sao vậy Mai?"
Con ngõ đột ngột rộng ra, thoát khỏi cái ngõ chợ nhỏ bé. Song, dù rộng thế nào, thì con ngõ vẫn là một con ngõ hết sức đặc biệt... khi hai dãy nhà là hai mặt cuộc sống...
Bên trái con ngõ là những biệt thự hạng sang, hay tối thiểu là những ngôi nhà 3,4 tầng, cửa sắt cao im ỉm... của những con người sa hoa," quý tộc" theo một mặt nào đó...
Bên phải con ngõ là những dãy hàng quán của những người dân ngõ chợ, những ngôi nhà cấp 4, và may lắm, dù hiếm thấy, cũng có một vài ngôi có gác mái...
" Sau này anh lấy em nhé!"
" Sao vậy Mai?"
" Anh toàn 'sao vậy' không à..." Mai dẩu môi hờn dỗi, đánh nhẹ vào tay phải anh trai bằng con gấu misa của mình. Người anh không nói gì, chỉ cười đáp lại, và xốc Mai lên cho khỏi tuột xuống
Cô bé xị xuống, và ngả đầu lên mái tóc rối bùi của anh mình
Lần đầu tiên cô bé buồn trong ngày hôm nay
" Em không muốn như mẹ," Mai nói," Em không thích buồn..."
" Em học giỏi là mẹ vui rồi mà..."
" Còn anh?"
Cậu bé không nói gì...
Cậu là đứa học dốt nhất trong lớp, song không phải cậu không thích học, hay lười học, hay vì một lí do gì khác đi nữa...
Cậu không muốn nghỉ học, song kinh tế gia đình không đủ cho 2 anh em đến trường... Và hi vọng của cậu dành cho Mai
" Sống trong ngôi nhà kia sẽ thấy thế nào anh nhỉ?" Mai hỏi, khi cô bé rời khỏi lưng anh trai để vào nhà.
Cậu bé quay sang bên kia đường, nhìn vào căn biệt thự mà em gái cậu đang hướng tới...
Đối lập hoàn toàn với ngôi nhà xiêu vẹo của cậu... Biệt thự đó là ước mơ mà có lẽ, cả đời cậu cũng không bao giờ bước chân vào được.
Biệt thự màu trắng đó quả thực rất đẹp...
" Chắc là vui lắm!"
Cậu chẹp miệng tiếc rẻ
" Nhưng sao chị kia vẫn buồn vậy anh?"
" Chị nào hả Mai?"
Theo cánh tay nhỏ nhắn của em gái, cậu nhìn lên cái ô cửa số thứ ba, từ phải sang. Cái ô cửa sổ mở to ấy, thoáng hình bóng của một cô bé khác, đang nhìn xuống con ngõ, nơi hai anh em đứng. Và, ngay cái giây phút đầu tiên, nét xinh xắn của cô bé đó đã làm cho cậu bé của chúng ta cảm thấy... thật kì lạ...
" Em thấy chị ấy... nhìn mình suốt từ nãy..." Mai ngập ngừng, dù cô bé vẫn đang loay hoay với cái khóa cửa," Chị chi đội trưởng trường mình..."
" Quỳnh Anh sao?"
Không biết sống trong đó ra sao nhỉ - cậu bé nghĩ, vẫn không thôi nhìn lên khung cửa sổ ấy - Mẹ sẽ không vất vả, và mình với Mai sẽ được học tử tế... Mình sẽ không phải làm thêm nữa, và có thể đi đá banh cùng bọn bạn...
Đột ngột, cô bé trên khung cửa kia quay vội vào nhà, để lại một khung cửa số trống trơn, với mấy tấm mành thưa bay là là quanh bậu cửa...
~~~~~~~
" Sao mình lại ước được như thằng đó nhỉ?"
Cô bé chẳng hiểu nổi mình, và trở lại với chiếc giường ấm áp đặt ngay chính giữa căn phòng
Nằm phịch xuống một cái thật mạnh
Cô bé thở dài...
" Sao mình lại ước được như thằng đó nhỉ?"
Cô bé chẳng hiểu nổi mình, và trở lại với chiếc giường ấm áp đặt ngay chính giữa căn phòng
Nằm phịch xuống một cái thật mạnh
Cô bé thở dài...
còn tiếp