vermouth
Thanh viên kỳ cựu
...Vậy là đã kết thúc, mối tình 3 năm của chúng ta, đã kết thúc rồi, phải không anh? Lời chia tay do chính em nói ra, nhưng sao giờ đây...
Anh, 3 năm mình yêu nhau, sao trong em giờ đây trống rỗng quá! Ngay cả một tấm ảnh kỉ niêm, 1 tấm ảnh của anh em cũng không có. 3 năm trôi qua, đồng nghĩa với chúng mình đã trải qua 6 cái sinh nhật, 3 của anh và 3 của em, nhưng có cái sinh nhật nào chúng mình được ở bên nhau không hả anh? Có sinh nhật năm nào mà em được nhận quà của anh không hả anh? Ngay cả sinh nhật em còn như thế, thì nói gì đến những ngày lễ khác.
Nào có phải vì mình ở xa nhau đâu anh, từ chỗ anh đi xe máy qua chỗ em chỉ có mười lăm phút, vậy thì tại sao hả anh? Tối thứ bẩy nào, ngày lễ nào các bạn phòng em cũng có người đưa đón, còn em? Co ro một mình, và mỉm cười mạnh mẽ: " Tao không thích ra đường, bụi bặm thấy mồ luôn". Để rồi khi còn lại một mình, sao cảm thấy mình cô đơn quá...?
Người ta thường nói, con gái mà nội tâm quá thì sẽ khổ, biết nhiều quá cũng sẽ khổ, vậy mà vô tình hay hữu ý, em lại có cả hai. Em đã từng nói rất nhiều lần với anh về nỗi lòng của em, về những điều nếu anh làm thì em sẽ buồn, về sự vô tâm của anh... và lần nào cũng vậy, anh đã nói là anh sẽ sửa, em đã chờ đợi, đã hi vọng, và chỉ nhận lấy thất vọng!
Ừ thì thôi, cũng không sao cả, em cũng đã quen rồi!
Anh à, anh biết không, tuần trước em mới về nhà. Ba em lại uống rượu, ba xỉn, chửi mẹ quá trời luôn, ông dùng những lời lẽ hết sức tục tĩu, ngay trước mặt chị em em. Em không nhịn được, nên đã cãi nhau rất nhiều. Em đã tính xách đồ đi trong đêm, dù em chỉ mới về vào buổi chiều. Em đã khóc, đã khóc rất nhiều, và em đã nhớ đến anh...
Em đã tính gọi điện cho anh, để được anh dỗ dành, nhưng em đã không làm thế, vì em biết anh đang có chuyện buồn, và không muốn làm anh phải bận lòng thêm nữa... Để rồi khi em trở lại thành phố thì nhận được tin nhắn của anh, anh nói đội bóng của anh vừa chiến thắng, em biết anh đang vui, em đã chúc mừng anh mà không đả động gì đến chuyện buồn của em, mà anh cũng không hỏi nữa...
Hôm nay, em lại nhận được tin nhắn của anh, và khi anh nghe em nói là em đang rất buồn, đang rất chán, thì anh đã nói sao hả anh? " Thôi vậy em đi làm gì để giải stress đi!". Anh đã nói như vậy, thậm chí không buồn hỏi tại sao em buồn, tại sao em chán? Vậy em có anh để làm gì hả anh? Khi anh buồn có bao giờ em nói như vậy với anh không? Có bao giờ em bỏ anh ở lại một mình với nỗi buồn của anh đâu mà anh lại có thể phũ phàng như vậy hả anh? Chỉ 1 điều nhỏ như vậy anh cũng không chia sẻ được với em thì nói gì đến những sóng gió trong cuộc đời hả anh?
"Mình kết thúc đi anh!" Em đã nói vậy trong làn nước mắt. Và giờ đây bên ngực trái của em đang nhói đau, đau lắm anh à...
Anh, 3 năm mình yêu nhau, sao trong em giờ đây trống rỗng quá! Ngay cả một tấm ảnh kỉ niêm, 1 tấm ảnh của anh em cũng không có. 3 năm trôi qua, đồng nghĩa với chúng mình đã trải qua 6 cái sinh nhật, 3 của anh và 3 của em, nhưng có cái sinh nhật nào chúng mình được ở bên nhau không hả anh? Có sinh nhật năm nào mà em được nhận quà của anh không hả anh? Ngay cả sinh nhật em còn như thế, thì nói gì đến những ngày lễ khác.
Nào có phải vì mình ở xa nhau đâu anh, từ chỗ anh đi xe máy qua chỗ em chỉ có mười lăm phút, vậy thì tại sao hả anh? Tối thứ bẩy nào, ngày lễ nào các bạn phòng em cũng có người đưa đón, còn em? Co ro một mình, và mỉm cười mạnh mẽ: " Tao không thích ra đường, bụi bặm thấy mồ luôn". Để rồi khi còn lại một mình, sao cảm thấy mình cô đơn quá...?
Người ta thường nói, con gái mà nội tâm quá thì sẽ khổ, biết nhiều quá cũng sẽ khổ, vậy mà vô tình hay hữu ý, em lại có cả hai. Em đã từng nói rất nhiều lần với anh về nỗi lòng của em, về những điều nếu anh làm thì em sẽ buồn, về sự vô tâm của anh... và lần nào cũng vậy, anh đã nói là anh sẽ sửa, em đã chờ đợi, đã hi vọng, và chỉ nhận lấy thất vọng!
Ừ thì thôi, cũng không sao cả, em cũng đã quen rồi!
Anh à, anh biết không, tuần trước em mới về nhà. Ba em lại uống rượu, ba xỉn, chửi mẹ quá trời luôn, ông dùng những lời lẽ hết sức tục tĩu, ngay trước mặt chị em em. Em không nhịn được, nên đã cãi nhau rất nhiều. Em đã tính xách đồ đi trong đêm, dù em chỉ mới về vào buổi chiều. Em đã khóc, đã khóc rất nhiều, và em đã nhớ đến anh...
Em đã tính gọi điện cho anh, để được anh dỗ dành, nhưng em đã không làm thế, vì em biết anh đang có chuyện buồn, và không muốn làm anh phải bận lòng thêm nữa... Để rồi khi em trở lại thành phố thì nhận được tin nhắn của anh, anh nói đội bóng của anh vừa chiến thắng, em biết anh đang vui, em đã chúc mừng anh mà không đả động gì đến chuyện buồn của em, mà anh cũng không hỏi nữa...
Hôm nay, em lại nhận được tin nhắn của anh, và khi anh nghe em nói là em đang rất buồn, đang rất chán, thì anh đã nói sao hả anh? " Thôi vậy em đi làm gì để giải stress đi!". Anh đã nói như vậy, thậm chí không buồn hỏi tại sao em buồn, tại sao em chán? Vậy em có anh để làm gì hả anh? Khi anh buồn có bao giờ em nói như vậy với anh không? Có bao giờ em bỏ anh ở lại một mình với nỗi buồn của anh đâu mà anh lại có thể phũ phàng như vậy hả anh? Chỉ 1 điều nhỏ như vậy anh cũng không chia sẻ được với em thì nói gì đến những sóng gió trong cuộc đời hả anh?
"Mình kết thúc đi anh!" Em đã nói vậy trong làn nước mắt. Và giờ đây bên ngực trái của em đang nhói đau, đau lắm anh à...