tuyethong
Thanh viên kỳ cựu
"Một năm…hơn 300 ngày…
Trong những trang đời của hơn 300 ngày ấy…nhiều câu chuyện đã xảy ra, nhiều con người đã đi qua, nhiều suy nghĩ được viết ra…Ý thức bây giờ khác xưa nhiều lắm…có vẻ như mình đang trưởng thành hơn qua từng ngày, cách nghĩ, cách nói, cách viết bây giờ cũng khác…
Trong vô vàng những câu chuyện xoay quanh, có những câu chuyện tôi sẽ nhớ mãi bên mình…Hơn 300 ngày qua, đã bỏ ra thật nhiều để xây đắp nên những tình bạn, cố gắng thật nhiều để rồi cuối cùng cay đắng tự hỏi: người huỷ hoại tình bạn ấy…phải chăng lại cũng là chính mình???...chợt nghe lòng thật buồn…tự hiểu sao giọt nước mắt lăn dài khoé mi…Đôi khi thấy mình vô tâm đến tàn nhẫn…
Hơn 300 ngày qua…Vẫn canh cánh trong lòng…ước mơ của Ba…bình thường chứ không tầm thường…buông tay bên ngày tuyệt vọng…đi về miền xa lắm…những ngày xưa yêu dấu…Tình yêu của Mẹ…Điều bình thường mang tên mãi mãi…
Hơn 300 ngày qua, đã bao lần tim mình thổn thức, thì tay mình – mình nắm lấy tay mình…Những lần giá lạnh, thì tay mình - tự mình sưởi ấm mình…những lần vai run lên…thì tay mình – mình lau nước mắt của mình…
Hơn 300 ngày qua…trong vô vàn những câu chuyện xoay quanh ấy, có những điều tôi muốn quên đi…kết thúc một năm, những điều thuộc về quá khứ mà tôi muốn tìm quên đã không còn hiện diện…đối mặt với hiện tại và nhìn về tương lai…Xin cho tôi xoá đi những lỗi lầm đã mắc phải,xoá đi những đau buồn mà tôi đã vô tình gây ra cho một ai đó…xin cho tâm hồn tôi bình lặng để lòng dặn lòng : “ Ngày hôm nay làm lại từ đầu nhé!...”
Cuộc sống đang chia thì hiện tại tiếp diễn…mục tiêu bây giờ là học thật tốt và thực hiện những ước mơ, hoài bão của chính mình… Nhưng đôi khi chạnh lòng tự hỏi:” có bao giờ ước mơ mãi mãi cũng chỉ là mơ ước?”…rồi tất cả sẽ lại như bong bóng xà phòng, bay cao, bay xa để rồi vỡ oà giữa tầng không…chỉ còn lại một niềm tiếc nuối… tiếc nuối cho những gì vội vã qua đi không chờ đợi thời gian…
…hơn 300 ngày, có mấy ngày bình yên…
…hơn 300 ngày…có bao điều giản dị khiến cho ta bật khóc…
…hơn 300 ngày cho những nổ lực và cố gắng… để hôm nay gạt nước mắt dặn lòng: thôi thì bỏ qua nhé những gì của 300 ngày qua!…”
Để rồi cố gắng tạo cho mình…cho mình những cơ hội để sữa chữa lỗi lầm, để làm lại từ đầu…và để mình lại được mỉm cười…
Cười , để biết rằng được sinh ra, được sống trong vòng tay yêu thương của gia đình, bạn bè…để biết mình vẫn may mắn hơn bao nhiêu bạn bè cùng trang lứa..
Cười để biết rằng trên suốt con đường mình đi,vẫn có bóng Cha lặng lẽ ân cần…Có dáng Mẹ đêm ngày tần tảo…Cười để biết rằng mình hạnh phúc biết bao nhiêu…
Cười để cho qua những ngày giá lạnh…để quên đi những lần mặc cảm, những lần bị xem thường, bị coi thường…cười để thấy mình vẫn còn lòng lạc quan…để ngẩng cao đầu mà nói “bình thường chứ không tầm thường…!”…
Cười để biết mình đủ bản lĩnh bước vào cuộc hành trình bươn chải vì bài toán mưu sinh…cho thật nhiều phép tính trong bài toán cuộc đời…
Cười để quên đi nỗi đau khi phải nói lời chia tay mãi mãi với người bạn thân như “trái đất” của chính mình…và dạy cho mình học cách làm phép cộng cho nhiều sự thiếu vắng…
Cười trong nước mắt…vui trong niềm đau…
Ừ, thì cũng đã nhiều lần như thế…có chăng chỉ là thêm một lần nhận ra mình trong những hoài niệm…để biết mình không hề lạc lối…biết rằng mình đã và đang lớn lên từng ngày…"
Trong những trang đời của hơn 300 ngày ấy…nhiều câu chuyện đã xảy ra, nhiều con người đã đi qua, nhiều suy nghĩ được viết ra…Ý thức bây giờ khác xưa nhiều lắm…có vẻ như mình đang trưởng thành hơn qua từng ngày, cách nghĩ, cách nói, cách viết bây giờ cũng khác…
Trong vô vàng những câu chuyện xoay quanh, có những câu chuyện tôi sẽ nhớ mãi bên mình…Hơn 300 ngày qua, đã bỏ ra thật nhiều để xây đắp nên những tình bạn, cố gắng thật nhiều để rồi cuối cùng cay đắng tự hỏi: người huỷ hoại tình bạn ấy…phải chăng lại cũng là chính mình???...chợt nghe lòng thật buồn…tự hiểu sao giọt nước mắt lăn dài khoé mi…Đôi khi thấy mình vô tâm đến tàn nhẫn…
Hơn 300 ngày qua…Vẫn canh cánh trong lòng…ước mơ của Ba…bình thường chứ không tầm thường…buông tay bên ngày tuyệt vọng…đi về miền xa lắm…những ngày xưa yêu dấu…Tình yêu của Mẹ…Điều bình thường mang tên mãi mãi…
Hơn 300 ngày qua, đã bao lần tim mình thổn thức, thì tay mình – mình nắm lấy tay mình…Những lần giá lạnh, thì tay mình - tự mình sưởi ấm mình…những lần vai run lên…thì tay mình – mình lau nước mắt của mình…
Hơn 300 ngày qua…trong vô vàn những câu chuyện xoay quanh ấy, có những điều tôi muốn quên đi…kết thúc một năm, những điều thuộc về quá khứ mà tôi muốn tìm quên đã không còn hiện diện…đối mặt với hiện tại và nhìn về tương lai…Xin cho tôi xoá đi những lỗi lầm đã mắc phải,xoá đi những đau buồn mà tôi đã vô tình gây ra cho một ai đó…xin cho tâm hồn tôi bình lặng để lòng dặn lòng : “ Ngày hôm nay làm lại từ đầu nhé!...”
Cuộc sống đang chia thì hiện tại tiếp diễn…mục tiêu bây giờ là học thật tốt và thực hiện những ước mơ, hoài bão của chính mình… Nhưng đôi khi chạnh lòng tự hỏi:” có bao giờ ước mơ mãi mãi cũng chỉ là mơ ước?”…rồi tất cả sẽ lại như bong bóng xà phòng, bay cao, bay xa để rồi vỡ oà giữa tầng không…chỉ còn lại một niềm tiếc nuối… tiếc nuối cho những gì vội vã qua đi không chờ đợi thời gian…
…hơn 300 ngày, có mấy ngày bình yên…
…hơn 300 ngày…có bao điều giản dị khiến cho ta bật khóc…
…hơn 300 ngày cho những nổ lực và cố gắng… để hôm nay gạt nước mắt dặn lòng: thôi thì bỏ qua nhé những gì của 300 ngày qua!…”
Để rồi cố gắng tạo cho mình…cho mình những cơ hội để sữa chữa lỗi lầm, để làm lại từ đầu…và để mình lại được mỉm cười…
Cười , để biết rằng được sinh ra, được sống trong vòng tay yêu thương của gia đình, bạn bè…để biết mình vẫn may mắn hơn bao nhiêu bạn bè cùng trang lứa..
Cười để biết rằng trên suốt con đường mình đi,vẫn có bóng Cha lặng lẽ ân cần…Có dáng Mẹ đêm ngày tần tảo…Cười để biết rằng mình hạnh phúc biết bao nhiêu…
Cười để cho qua những ngày giá lạnh…để quên đi những lần mặc cảm, những lần bị xem thường, bị coi thường…cười để thấy mình vẫn còn lòng lạc quan…để ngẩng cao đầu mà nói “bình thường chứ không tầm thường…!”…
Cười để biết mình đủ bản lĩnh bước vào cuộc hành trình bươn chải vì bài toán mưu sinh…cho thật nhiều phép tính trong bài toán cuộc đời…
Cười để quên đi nỗi đau khi phải nói lời chia tay mãi mãi với người bạn thân như “trái đất” của chính mình…và dạy cho mình học cách làm phép cộng cho nhiều sự thiếu vắng…
Cười trong nước mắt…vui trong niềm đau…
Ừ, thì cũng đã nhiều lần như thế…có chăng chỉ là thêm một lần nhận ra mình trong những hoài niệm…để biết mình không hề lạc lối…biết rằng mình đã và đang lớn lên từng ngày…"
Sống! Là không bao giờ được ngừng cố gắng...!!!
http://static.mp3.zing.vn/skins/def...8OgeSBYxrBhfEhp4WeBdUngBWeBiBUaOG7pWN8dHJ1ZXw
http://static.mp3.zing.vn/skins/def...8OgeSBYxrBhfEhp4WeBdUngBWeBiBUaOG7pWN8dHJ1ZXw
Last edited by a moderator: