tôi nhớ cái lạnh của mùa đông khi tôi đứng run cầm cập hai hàm răng va vào nhau, đứng co ro một chỗ ko muốn đi đâu , nhưng khi xa nó rồi thì tôi lại thấy nhớ. một nỗi nhớ da diết như cái gì đó đang thấm sâu vào cơ thể tôi . có lẽ đối với mọi người mùa đông thì lạnh giá và có người ghét mùa đông. tôi đã sống với nó đã 18 năm từ khi tôi mở mắt chào đời cho tới khi tôi lớn và ra đi . hai năm qua mỗi khi đến tết thì nỗi nhớ này càng nhiều hơn và nhất là khi tôi cảm thấy cô đơn.mỗi khi nghĩ về mùa đông ở ngoài bắc là tôi cảm thấy lòng mình được sưởi ấm và vơi đi nỗi cô đơn khi tôi ko biết bàm víu vào ai. có lẽ mùa đông gắn nhiều với những kỷ niệm của tôi. bây giờ tôi mong được ra bắc để cảm nhận cái lạnh của mùa đông , được siết chặt từng lớp áo nhưng vẫn thấy lạnh , được cảm thấy khao khát sự ấm áp khi đi bên cạnh bạn bè và cảm thấy thoải mái khi trở về nơi quen thuộc, đó mới là nơi thuộc về tôi.