Đợi chờ anh lại nói lời yêu em thêm lần nữa…
Em đã có những ngày thiếu vắng anh…
Ngày em ra đi, anh không một lời níu kéo. Em mạnh mẽ vượt lên tất cả để bước ra ngoài lối đi chung của chúng mình.
Anh yêu em nhưng tự ti về bản thân và dặn lòng sẽ quên em thật mau. Em vẫn không yếu mềm. Và mình đã xa nhau như thế… Chưa một lần hò hẹn, chưa một lần nắm lấy bàn tay nhau…
Em là người đã đóng tất cả những cánh cửa giữa hai chúng mình, rồi lại cứ chờ mong anh đủ tự tin mở nó ra. Có lẽ em đủ mạnh mẽ để qua mắt tất cả mọi người và cả anh; nhưng không vượt qua bản thân yếu đuối của mình. Em đã ước và cứ hỏi mãi một điều: Giá như lúc em chối từ, anh giữ em lại một lần thôi, sao anh không làm được? Ấy vậy mà mỗi lần gặp anh, em hững hờ, vô tâm.
Và em đã bay rất xa. Đã có lúc em ngỡ quên anh thật lòng...
Mấy năm đó, em rất sợ bất chợt đâu đó mình sẽ nhìn thấy nhau. Em đến lớp bằng con đường khác, xa hơn, vắng hơn, miễn là không đi qua ký túc xá; sợ các hoạt động chung của Khoa kinh tế chúng mình; sợ cả việc vào thư viện trường, nếu có vào cũng không dám nhìn loanh quanh, hay ghé mắt vào dãy bàn đầu tiên mà có đôi lần vẫn thấy anh ngồi ở đó….
Em đã đến với CLB, nơi có những cuộc vui, những người bạn và nhất là những bờ vai để tựa vào lúc yếu mềm. Em đánh mất sự cứng cỏi của mình trong thời gian đó. Mọi người biết đến em như một cô bé có nhiều nỗi buồn và mong manh. Rồi khi những người yêu thương em dần xa em hơn, khi họ có những niềm vui riêng. Em vui mừng cho những người thân yêu. Nhưng riêng em thấy mình lạc lõng. Em ngỡ quên anh... cho đến khi em nhận ra mình cũng chỉ đang tạm nương nhờ hạnh phúc ở người khác mà thôi.
Anh đã không được biết lý do mình phải rời xa nhau. Đó là khoảng thời gian thật khó khăn phải không anh? Em đã chọn hơi ấm của gia đình, không chịu được áp lực của lý trí. Nhớ câu hỏi ngày mình mới quen nhau, em đã hỏi anh rằng: nếu trong tình yêu, giữa lý trí và tình cảm anh chọn cái nào? Anh trả lời: anh cũng không biết nữa, vì anh chưa trải qua bao giờ. Và anh biết đó, em đã chọn lý trí cho tình yêu của chúng mình.
Em đã không biết anh cũng có một nỗi sợ giống em: mình sẽ lại gặp nhau. Em đã không biết tim anh như đứng lại mỗi lần trông thấy em từ phía sau; đã không biết anh khó khăn như thế nào để cố quên em. Anh xóa số điện thoại của em, nhưng những ngày lễ, sinh nhật em, anh đều không quên gửi lời chúc. Anh nói với em rằng: anh cũng không biết tại sao lại thế. Em trách anh: “Tại anh đó, ai biểu cứ nhắn tin cho em làm gì, để không quên được”. Anh vẫn hiền lành đáp: “Uhm, tại anh”.
Có lúc em cứ chất vấn anh: “Tại sao anh lại phải làm khổ mình vì một người như em?” Anh trả lời: “Vì anh yêu em”. Tim em như nghẹn lời. Em biết, em đã làm tổn thương anh rất nhiều.
Những ngày sinh nhật của anh, em đều khóa máy điện thoại, cố tình quên và không nhắn một tin chúc mừng nào, không muốn làm xao động cuộc sống của anh. Những ngày sinh nhật của em, em đều muốn trốn đi đâu đó một mình. Những tối đó em mong chờ một cuộc điện thoại mà không bao giờ đến, đó là anh. Mong chờ bài hát Happy birthday như năm nào anh hát để bắt đền cho em. Em nhớ lắm ngày chúng mình cùng ăn bánh kem, hôm đó trời mưa, dường như là ngày cuối cùng của mình, anh tiễn em lên xe bus vào chiều muộn; hôm sau em về quê. Và kết thúc.
Có một lần Khoa tổ chức thi cắm hoa, em cũng tham gia, và nhận ra anh giữa đám đông. Em ngập ngừng, bối rối, chỉ nghĩ được là nên tìm đứng ở đâu đó mà anh không thể nhận ra thôi. Nhưng cái gì đến cũng đến, em phải thuyết trình về bài dự thi. Và em biết anh nhìn thấy em, nghe em nói. Cứ ngỡ mình đã đủ tự tin nhưng tim vẫn đập nhanh và hồi hộp đến lạ lùng. Em vội ra về, khi thấy anh dần tiến đến gần hơn chỗ lớp mình. Em rất sợ đối mặt nhau…. Một tin nhắn đến, em dừng lại ở ngã rẽ, mở điện thoại ra xem. Không hiểu tại sao đọc xong tin nhắn em vẫn cứ không đi tiếp nữa. Trong những giây phút suy nghĩ ngắn ngủi đó em đã ngước nhìn lên trời vào ước gì anh sẽ đi đến và đứng cạnh em. Và như một phép nhiệm màu... sẽ không bao giờ em quên khoảnh khắc ấy... khi em tự cười mình và quay đi thì anh cũng vừa kịp bước chân cuối cùng để đến gần bên em.
Em lạnh lùng nói với anh: Em phải về. Anh cố giữ lại: ngồi nói chuyện một xíu nữa rồi về. Em bướng bỉnh đáp: “có gì để nói đâu”. Anh ngập ngừng: “Không cần nói gì, ngồi đây thôi cũng được”. Lúc đó em chỉ muốn dựa vào anh và khóc, nhưng em đã không làm như thế. Chắc anh sẽ không bao giờ biết điều đó đâu.
Mình đã có một cuộc gặp gỡ như thế, sau rất lâu rồi mình cố tránh mặt nhau. Góc ghế đá đó, và tán cây em yêu thích trở thành kì niệm. Em vẫn thường nhìn ra nơi ấy mỗi lần nhớ anh. Cho dù không có anh, em vẫn nghe bình yên thật nhiều. Chỉ có điều hơi trống vắng và cô đơn.
Hạnh phúc đôi khi rất giản dị, và tình yêu của chúng mình lớn lên trong những niềm hạnh phúc đó. Em vẫn mơ một ngày có anh, cùng anh ngồi lại nơi đó, kể cho nhau nghe những thổn thức cuộc đời. Vậy mà em vẫn rời xa…
Những niềm riêng này em đã giữ rất lâu rồi. Em bất chợt sợ mình sẽ yêu, sẽ làm tổn thương một ai đó. Dường như mình đã từng vô cảm trước nhiều người. Biết bao người đi qua cuộc đời em, vậy mà sao cứ vẫn nghĩ về anh?
Lật từng trang nhật ký, đâu đó vẫn có những câu nói ngày nào anh vẫn dành cho em. Em hay gọi anh là “ai đó”. Ngỡ như mình chưa từng rời xa nhau…
Em đã có những ngày thiếu vắng anh, yếu đuối và mờ nhạt… Quãng đường như xa hơn, nụ cười gần như tắt lại và ánh mắt kém phần long lanh.... Đợi chờ anh đủ can đảm lại nói lời yêu em thêm lần nữa…