benny
Thanh viên kỳ cựu
Bàn chân và đôi giầy
Khi sinh ra, nó cũng giống như tất cả mọi con người khác. Một đứa bé thánh thiện và trần trụi. Rồi nó tập đứng, ngã lên ngã xuống, ngã rất nhiều nhưng nó vẫn gượng dậy, gồng mình lên và một ngày, nó đã có thể đứng vững.
Đứng vững trên đôi chân của chính mình. Lớn thêm một chút, nó chập chững tập đi. Những bước đi đường đời, nhiều sỏi đá và đầy rẫy chông gai. Đến một ngày, nó nhìn thấy một đôi giầy. Một đôi giầy thật đẹp, thật xinh xắn và thật ấm áp. Đồng hành với đôi giầy, nó cảm thấy tự tin hẳn lên.
Mỗi bước chân dường như trở nên mạnh mẽ, trở nên hiên ngang - bước chân của sự vững vàng. Nhưng đến một ngày, nó cảm thấy bàn chân nhói đau. Nó nhìn lại và chợt nhận ra một điều - đôi giầy quá chật so với bàn chân của nó. Nghiến răng, nó cố tiếp bước nhưng càng đi, cảm giác càng nặng nề, đôi bàn chân càng như thắt chặt và đôi bàn chân đau, bàn chân bầm tím.
Đến lúc đó nó mới chợt hiểu rằng, thì ra đôi giầy này không phải dành cho nó. Và lúc đó dẫu thích thú, dẫu quý mến, dẫu thực sự cần thiết... nhưng khi biết nó không dành cho mình, nó vẫn vui vẻ, gượng cười, tháo bỏ đôi giầy, để sang một bên và sẵn sàng tiếp bước.
Thà chấp nhận đau vì sỏi đá hơn là đau vì sự chịu đựng, vì sự gượng ép... Đau chỉ vì muốn có một đôi giầy không vừa vặn và không thực sự dành cho mình.
Khi sinh ra, nó cũng giống như tất cả mọi con người khác. Một đứa bé thánh thiện và trần trụi. Rồi nó tập đứng, ngã lên ngã xuống, ngã rất nhiều nhưng nó vẫn gượng dậy, gồng mình lên và một ngày, nó đã có thể đứng vững.
Đứng vững trên đôi chân của chính mình. Lớn thêm một chút, nó chập chững tập đi. Những bước đi đường đời, nhiều sỏi đá và đầy rẫy chông gai. Đến một ngày, nó nhìn thấy một đôi giầy. Một đôi giầy thật đẹp, thật xinh xắn và thật ấm áp. Đồng hành với đôi giầy, nó cảm thấy tự tin hẳn lên.
Mỗi bước chân dường như trở nên mạnh mẽ, trở nên hiên ngang - bước chân của sự vững vàng. Nhưng đến một ngày, nó cảm thấy bàn chân nhói đau. Nó nhìn lại và chợt nhận ra một điều - đôi giầy quá chật so với bàn chân của nó. Nghiến răng, nó cố tiếp bước nhưng càng đi, cảm giác càng nặng nề, đôi bàn chân càng như thắt chặt và đôi bàn chân đau, bàn chân bầm tím.
Đến lúc đó nó mới chợt hiểu rằng, thì ra đôi giầy này không phải dành cho nó. Và lúc đó dẫu thích thú, dẫu quý mến, dẫu thực sự cần thiết... nhưng khi biết nó không dành cho mình, nó vẫn vui vẻ, gượng cười, tháo bỏ đôi giầy, để sang một bên và sẵn sàng tiếp bước.
Thà chấp nhận đau vì sỏi đá hơn là đau vì sự chịu đựng, vì sự gượng ép... Đau chỉ vì muốn có một đôi giầy không vừa vặn và không thực sự dành cho mình.
Last edited by a moderator: