cedrci_jake
<b><font color=green>Giải Nhất Viết Về Người Phụ N
+ Thông tin cá nhân:
- Họ tên : MAI ANH ĐÀO
- Email : anhdao2502.ftu@gmail.com
--------------------------------------------------
+ Bài viết dự thi:
- Họ tên : MAI ANH ĐÀO
- Email : anhdao2502.ftu@gmail.com
--------------------------------------------------
+ Bài viết dự thi:
[Gửi đến anh TK]
Nghĩ về anh, là nghĩ đến những bài hát anh hát! Lần đầu nói chuyện với anh cũng từ những nốt nhạc. Nhưng tôi không biết hát, không biết nhảy, không biết quá nhiều về lĩnh vực đó, còn anh thì không. Giọng hát anh là một thứ gì đó rất lạ, nó làm tôi cảm thấy thật sự được sống, mỗi khi nghe anh hát, có cái gì đó làm sống dậy cuộc sống đầy màu sắc. Không biết từ lúc nào, luôn nghĩ về anh, nghĩ về khuôn mặt, giọng hát…và cả cái cách anh gọi tên tôi, lần đầu...
Ngừơi ta nói, những người nổi tiếng hay chỉ cần một chút nổi bật thôi cũng rất khó gần, riêng anh, lại được trường tôi ca tụng rất dữ dội. Một con bé lạ lẫm bước vào trường, nghe đến tên anh, chẳng một khái niệm, nhìn thấy hình anh thì lại hỏi “Ai vậy nhỉ?”, người ta khen ngợi anh thì cho rằng chỉ là những điều vớ vẫn…Nhưng lần đầu nghe giọng hát anh, có cái gì đó khiến tôi thật sự chú ý, cảm giác như…thứ âm nhạc nào được anh hát lên cũng trở thành một thứ âm thanh tuyệt vời với tôi.
<?xml:namespace prefix = o ns = "urn:schemas-microsoft-comfficeffice" /><o></o>
Nhưng anh ở xa lắm, không gần tôi đâu…khoảng cách ấy không đo lường được bằng km hay cm, nó là khoảng cách của một người được mọi người ca tụng và một con bé không ai biết mặt. Rồi một ngày, add Facebook anh, anh vào hỏi “Ai thế này ^^”, chỉ vậy thôi, nhưng tôi lại cảm giác rất vui mừng, rồi chỉ trả lời bâng quơ “ Em là…học…hâm doạ giọng hát anh”. Thế là từ đó, tôi và anh xem như quen biết nhau “trên danh nghĩa”. Tôi vẫn nhớ cái ngày, anh viết status trên Facebook, tôi comment…và anh đã cám ơn tôi vì lời comment ấy…vui lắm…cảm giác lúc ấy đến giờ vẫn không tả được!
<o></o>
[IMGR]http://www16.24h.com.vn/upload/news/2009-11-16/1258372572-vi-em-can-anh-1.jpg[/IMGR]
Thời gian đã giúp tôi và anh quen nhau, tuy nhiên, vẫn chưa bao giờ gặp trực tiếp anh bên ngoài cả, dù nói chuyện, cười đùa, trong tôi vẫn có một bức tường vô hình, vẫn là anh và tôi…nhưng khoảng cách vẫn như vậy…xa lắm!
<o></o>
Bạn tôi nói, anh rất khó gần, rất tự cao, nhưng tôi nào cảm thấy điều đó, có lần tôi nói với anh
<o></o>
“Có người nói anh khó gần, tự cao anh nghĩ sao”
<o></o>
“Kệ, chẳng quan tâm, người ta nghĩ sao kệ người ta”
<o></o>
Anh tâm sự nhiều với tôi về cuộc sống, đôi khi anh vẫn bị đem ra làm đề tài thảo luận, nhưng không hoàn toàn là tốt, vậy mà tôi cứ nghĩ trờ thành người như anh thật hạnh phúc.
<o></o>
“Anh ơi, có người nói xấu anh kìa”
<o></o>
“Ai, ai, nói anh xử nó”
<o></o>
“Hehe, bạn em á anh”
<o></o>
“K48A đúng hem, được rồi, mai anh vào trường”
<o></o>
“Anh ơi, mai em nghỉ rồi”
<o></o>
“Ủa? Vậy hả…thôi để lần sau. Hehe”
<o></o>
Anh vẫn vậy, rất thích đùa, lúc nào anh cũng làm tôi cười được, nói chuyện với anh có cảm giác rất thoải mái. Mỗi khi buồn, anh chỉ nói vài câu là tôi lại cười vỡ bụng!
<o></o>
“Em bị người ta nói là đồ xu nịnh anh ơi”
<o></o>
“Vậy hả? Vậy sao? Trường mình có ai đáng để xu nịnh vậy”
<o></o>
Anh đâu biết, người ấy chính là anh, một lần tôi đã bị bạn bè nói thế, bảo rằng tôi cứ nói về anh, vào Facebook thấy tôi hay comment bên anh…cảm giác ấy khiến tôi sợ anh cũng nghĩ thế. Dù thế nào, anh và tôi vẫn còn khoảng cách ấy!
<o></o>
Sen Hồng Một Độ- Đêm nhạc kỉ niệm 9 năm ngày mất của Trịnh Công Sơn, lần đầu tiên, tôi cảm thấy cái khoảng cách đáng ghét ấy mất hẳn. Anh tặng tôi vé vào cửa, nhưng anh lại bảo đừng vào sớm.
<o></o>
“Đợi CLB Sóng Đa Tần đến rồi vào chung luôn nha, giờ anh vào trước”
<o></o>
Không biết anh đã nhìn thấy gì trên gương mặt tôi, rồi vội nói thêm
<o></o>
“Anh vào rồi chút anh ra liền”
<o></o>
Cảm giác thật gần gủi, anh và tôi đã gần nhau hơn, gần lắm!
[IMGL]http://vinylartdecals.com/_wizardimages/children%20brother%20sister.gif[/IMGL]
Tôi đi vào, tôi đi với bạn, bước nhanh hơn anh, bước vội về phía trước, vì anh đang nói chuyện, anh nói với CLB của mình, tôi không thuộc thế giới ấy. Ngay khi bức tường đáng ghét kia sắp hình thành lại, tôi giật thót người vì bức tường vỡ đi khi anh gọi tên tôi
<o></o>
“Bé Đào, sao đi nhanh quá vậy em”
<o></o>
Tôi mỉm cười quay lại nhìn anh và chờ mọi người bước đến, anh trách sao tôi đi nhanh bỏ lại mọi người, tôi chỉ cười mà không nói gì. Rồi anh phải đi, vào khu vực của ca sĩ, nhưng trước khi đi, anh đã bảo những anh chị trong CLB đi cùng tôi, rồi anh mỉm cười và quay đi. Hành động ấy nhỏ thôi, rất nhỏ, nhưng với tôi ý nghĩa lắm, rất ý nghĩa!
<o></o>
Chúng tôi chờ anh khi chương trình kết thúc, anh bất ngờ xuất hiện và búng tai tôi, đau lắm, nhưng vui…cảm giác anh thật gần gũi và thân thiện!
<o></o>
Về nhà, anh online và hỏi tôi về lúc nào, thấy chương trình thế nào…hỏi nhiều lắm…và không biết từ lúc nào, tôi thèm những câu hỏi như thế!
<o></o>
Và tôi với anh gặp nhau nhiều hơn, nói chuyện nhiều hơn, và tôi biết, cuối cùng tôi cũng tìm thấy anh, một người anh tôi đã mong ước! Anh như một người anh trai thân thiện, những lúc tôi online làm việc khuya, anh pm và bảo “đi ngủ đi, chat chit hoài” những lúc ấy, cảm giảc mình đang được ai đó quan tâm, chăm sóc! Một người anh…
“Hãy lấy điện thoại ra và gọi cho người đầu tiên bạn nghĩ đến, hãy nói với họ những gì thật sự bạn muốn nói nhưng vẫn chưa có cơ hội” Câu nói ấy, của bác Tâm, trong buổi hội thảo ấy, tôi đã gọi cho anh…không biết nói gì…chỉ ậm ự được vài câu, “Cám ơn anh về tất cả”, anh hỏi lại “gì mà ghê vậy em”. Ngày hôm ấy, khoảng khắc ấy, rất đặc biệt với tôi…
<o></o>
Dù rằng đôi lúc những lời anh nói làm tôi thoáng cảm thấy buồn, nhưng rồi chợt hiểu những lời nói ấy chỉ là cách anh nói chuyện với một người thân thiết!...
<o></o>
[IMGR]http://ly.fdots.com/cc/lc/07/07aaef4e44529739f1136e2d5421c4c4.gif[/IMGR]
KNS Idol, chương trình đã mang ngừơi anh trai đến gần tôi hơn ai hết, anh chở tôi đi, rồi chở tôi về, nói nhiều điều thú vị, làm tôi cười…ở bên cạnh anh thấy thật ấm áp. Rồi không biết từ lúc nào, mỗi hành động cử chỉ của anh lại khiến tôi chú ý đến lạ, CK KNS Idol, anh đến trễ và không biết vì chương trình hay vì tôi, từ lầu 4, tôi phải xuống chờ anh ở tầng trệt (tất nhiên là có thang máy). Anh đến, vậy là tôi yên tâm!. Rồi anh ngồi vào chỗ của mình, một BGK khách mời, và tôi phải chạy đi rất nhiều nơi vì tôi là BTC. Thỉnh thoảng quay lại nhìn về phía anh, chỉ muốn xem anh đang làm gì…khi chương trình bắt đầu, tôi được ngồi xuống, chọn vị trí phía sau anh, vì nghĩ anh sẽ cần gì đó, và tôi chỉ muốn giúp anh!
<o></o>
Anh quay lại nói chuyện với tôi…thỉnh thoảng thôi…rồi tôi phải lên chỗ kĩ thuật, và ngồi gần anh hơn, anh và tôi lại nói chuyện, những chuyện đùa của anh! Chị tôi cũng có mặt, một ca sĩ khách mời nên chị không ngồi gần tôi, tôi và chị tôi nhắn tin cho nhau, nhìn nhau và cười, mỗi lần như thế, anh nhìn tôi, nhíu mày “Làm gì quan tâm bên kia dữ vậy”. Có lẽ anh chỉ nói để chọc tôi, nhưng tôi lại cảm giác rằng anh trách tôi quan tâm ngừơi chị gái hơn anh trai. Và tôi cảm thấy rất vui về điều đó!.
<o></o>
Có ngừơi đã nói với tôi “ Em và vị BGK có vẻ thân quá nha”. Thân? Tôi và anh thân từ lúc nào đến tôi cũng không biết, tôi luôn thích có một người anh như thế, và…anh lên sân khấu, anh bảo tôi giữ điện thoại, cảm giác anh tin tưởng đứa em gái này, vui lắm! Anh hát When you believe…tôi thích nhất bài ấy, một lần nghe anh hát…tôi đã rất mong nghe lại…và anh đã hát… chính bài ấy!
<o></o>
<A href="http://http://www.upanh.com/101_3958-001_0...nh.com/upload/7/23/7V0.11234375_1_1.jpg[/IMG][/URL][/URL][/URL][/URL][/URL][/URL][/URL][/URL][/URL][/URL][/URL]
Many nights we've prayed
With no proof anyone could hear
In our hearts a hopeful song
We barely understood
Many nights we've prayed
With no proof anyone could hear
In our hearts a hopeful song
We barely understood
Now we are not afraid
Although we know there's much to fear
We were moving mountains long
Before we knew we could…<o></o>
There can be miracles when you believe
Though hope is frail its hard to kill
Who knows what miracles you can achieve
When you believe, somehow you will
You will when you believe….
Although we know there's much to fear
We were moving mountains long
Before we knew we could…<o></o>
There can be miracles when you believe
Though hope is frail its hard to kill
Who knows what miracles you can achieve
When you believe, somehow you will
You will when you believe….
<o></o>
Anh là người đầu tiên em muốn chia sẽ giải thưởng cuộc thi Viết Về người phụ nữ tôi yêu, anh xem xong rồi nói "Sao không thấy viết gì về anh hết vậy, tưởng viết về anh nên gửi anh xem chứ", lần này em viết về anh rồi phải không anh?…Cảm ơn anh về tất cả, cảm ơn anh đã gặp em, cám ơn anh đã mang cho em một người anh thật sự…cám ơn anh TK!<o></o><o></o>
[IMGL]http://files.myopera.com/pit1220/blog/384000475b857bb08db.jpg[/IMGL]