Mấy hôm vừa rồi, gặp nhiều chuyện, không biết nên như thế nào.
Thứ 3, đi tập thể dục như thường lệ lúc 5h30 sáng. Em Tâm chở mình đi bằng xe đạp.
Gần ngã tư, em chạy chậm lại. Chợt một bàn tay nào đó sờ lên cổ mình, giật lấy sợi dây chuyền mình đang đeo. Mình hết hồn, la toáng lên và phản xạ tự vệ. Hai tên ăn cướp đi xe máy giật hụt, loạng choạng va vào xe mình, rồi lồm cồm phóng vút đi. Mình bị ngã, bể mất một chiếc ngà, cũng may là cả 2 chị em đều không sao.
"Chị không sao, thôi, mình đi tiếp em!"
Mình thật sự cảm ơn vì lúc đó có em Tâm ở bên cạnh mình.
Thứ 3, lên mạng, và phát hiện ra một ai đó trong friends list của mình có bài blog rất giống của mình. Tò mò vào xem thử. Đó là blog của một anh chàng. Và toàn bộ bài viết trong đó copy từ blog trên diễn đàn của mình, đa số là bài của mình, một bài của Cá, một bài của một bạn khác trên diễn đàn. Và tác giả blog còn chỉnh sửa lại câu chữ, đổi cách xưng hô "anh-em", thêm vài chi tiết cho đúng với bản thân rồi post lên vô tư. Thậm chí còn copy cả comment của mình. Mình thấy giận ghê, nhắn tin hỏi: "Tại sao bạn lại copy blog của tôi như thế?"
Vẫn im lặng cho đến giờ. Nếu không nhận được câu trả lời thích đáng, chắc mình sẽ phải báo cáo lên 360plus.
Thật chẳng hiểu.
Thứ 4, gặp bạn. Bạn bảo giờ chả còn tin ai được nữa. Tại sao lúc người ta cần mình, mình hết lòng hết sức, quan tâm lo lắng. Rồi đến khi mình cần họ, họ quay lưng đi, họ chả đoái hoài gì đến mình, như thể mình chả là cái đinh gì trong mắt người ta. Chẳng lẽ tình cảm bao nhiêu năm lại có thể thay đổi ghê gớm thế. Chả tin ai được hết!
Mình ôm lấy bạn. Lúc này bạn đang giận dữ, mình chẳng biết nói sao cho bạn nghĩ khác đi. Đôi lúc thấy mình bất lực...Sự đời này có nhiều khi tàn nhẫn và vô tâm như thế, nhưng không có nghĩa là mãi mãi như thế, không có nghĩa là không còn ai yêu thương bạn.
Em bảo với mình rằng: Cuộc đời là thế, không phải ai cũng dễ thương như trong kns của chị. Người ta mặt dày tâm đen, đáng sợ lắm.
Ừ, mình biết.
Sự đời... Càng lớn càng thấy cuộc đời thật phức tạp.
Bởi vậy, lại càng thấy trân trọng những gì mà mình được nhận. Vì dù người khác có là cha mẹ, có là anh chị em, có là bạn bè thân thiết, có là người yêu hay bất cứ người quen nào đó của mình thì họ vẫn là những thực thể ngoài mình, nên họ làm điều gì đó cho mình đã là đáng quý lắm rồi, đáng đê cảm ơn lắm rồi.
Hãy nghĩ đến những gì mình có hơn là những gì mình không có, để nhận ra mình hạnh phúc đến nhường nào.
Còn nếu không có ai, mình phải là người tự yêu thương lấy mình, tử tế với chính mình thôi, hãy là người bạn tốt nhất của mình.
............
Tối thứ 3, em swynts nhắn tin hỏi: "Chị ơi, chị còn đau không?" và bày mình cách để làm bớt vết bầm. "Chị làm thế này nè, hồi đó em cũng hay bị nên biết...". "Chị à, có những người luôn mong chị bình an, bình an nhé chị!"
Trưa thứ 4, em Nhựt bảo với mình: "Chị đi ăn trưa với em đi, hôm nay em muốn gặp để trấn an chị." Rồi em lôi ra hộp Salonpas và chai dầu nóng: "Cho chị đó, mau bớt rồi đi tập thể dục lại nha!".
Mình cảm động quá chừng...
Ôi, sự đời...
Cảm ơn những thiên thần của tôi!:dacy:
Thứ 3, đi tập thể dục như thường lệ lúc 5h30 sáng. Em Tâm chở mình đi bằng xe đạp.
Gần ngã tư, em chạy chậm lại. Chợt một bàn tay nào đó sờ lên cổ mình, giật lấy sợi dây chuyền mình đang đeo. Mình hết hồn, la toáng lên và phản xạ tự vệ. Hai tên ăn cướp đi xe máy giật hụt, loạng choạng va vào xe mình, rồi lồm cồm phóng vút đi. Mình bị ngã, bể mất một chiếc ngà, cũng may là cả 2 chị em đều không sao.
"Chị không sao, thôi, mình đi tiếp em!"
Mình thật sự cảm ơn vì lúc đó có em Tâm ở bên cạnh mình.
Thứ 3, lên mạng, và phát hiện ra một ai đó trong friends list của mình có bài blog rất giống của mình. Tò mò vào xem thử. Đó là blog của một anh chàng. Và toàn bộ bài viết trong đó copy từ blog trên diễn đàn của mình, đa số là bài của mình, một bài của Cá, một bài của một bạn khác trên diễn đàn. Và tác giả blog còn chỉnh sửa lại câu chữ, đổi cách xưng hô "anh-em", thêm vài chi tiết cho đúng với bản thân rồi post lên vô tư. Thậm chí còn copy cả comment của mình. Mình thấy giận ghê, nhắn tin hỏi: "Tại sao bạn lại copy blog của tôi như thế?"
Vẫn im lặng cho đến giờ. Nếu không nhận được câu trả lời thích đáng, chắc mình sẽ phải báo cáo lên 360plus.
Thật chẳng hiểu.
Thứ 4, gặp bạn. Bạn bảo giờ chả còn tin ai được nữa. Tại sao lúc người ta cần mình, mình hết lòng hết sức, quan tâm lo lắng. Rồi đến khi mình cần họ, họ quay lưng đi, họ chả đoái hoài gì đến mình, như thể mình chả là cái đinh gì trong mắt người ta. Chẳng lẽ tình cảm bao nhiêu năm lại có thể thay đổi ghê gớm thế. Chả tin ai được hết!
Mình ôm lấy bạn. Lúc này bạn đang giận dữ, mình chẳng biết nói sao cho bạn nghĩ khác đi. Đôi lúc thấy mình bất lực...Sự đời này có nhiều khi tàn nhẫn và vô tâm như thế, nhưng không có nghĩa là mãi mãi như thế, không có nghĩa là không còn ai yêu thương bạn.
Em bảo với mình rằng: Cuộc đời là thế, không phải ai cũng dễ thương như trong kns của chị. Người ta mặt dày tâm đen, đáng sợ lắm.
Ừ, mình biết.
Sự đời... Càng lớn càng thấy cuộc đời thật phức tạp.
Bởi vậy, lại càng thấy trân trọng những gì mà mình được nhận. Vì dù người khác có là cha mẹ, có là anh chị em, có là bạn bè thân thiết, có là người yêu hay bất cứ người quen nào đó của mình thì họ vẫn là những thực thể ngoài mình, nên họ làm điều gì đó cho mình đã là đáng quý lắm rồi, đáng đê cảm ơn lắm rồi.
Hãy nghĩ đến những gì mình có hơn là những gì mình không có, để nhận ra mình hạnh phúc đến nhường nào.
Còn nếu không có ai, mình phải là người tự yêu thương lấy mình, tử tế với chính mình thôi, hãy là người bạn tốt nhất của mình.
............
Tối thứ 3, em swynts nhắn tin hỏi: "Chị ơi, chị còn đau không?" và bày mình cách để làm bớt vết bầm. "Chị làm thế này nè, hồi đó em cũng hay bị nên biết...". "Chị à, có những người luôn mong chị bình an, bình an nhé chị!"
Trưa thứ 4, em Nhựt bảo với mình: "Chị đi ăn trưa với em đi, hôm nay em muốn gặp để trấn an chị." Rồi em lôi ra hộp Salonpas và chai dầu nóng: "Cho chị đó, mau bớt rồi đi tập thể dục lại nha!".
Mình cảm động quá chừng...
Ôi, sự đời...
Cảm ơn những thiên thần của tôi!:dacy: