enor
[♣]Thành Viên CLB
Cái cảm giác một thời đã qua với bao dấu yêu ,kỉ niệm tuyệt vời như được tái hiện lại một lần nữa trong tâm trí tôi sau chuyến đi nhà trẻ Mai Phước ,nó làm tôi sống lại tuổi thơ ,một thời …. Xin cảm ơn các anh chị trong câu lạc bộ Kỹ Năng Sống đã cho tôi trải nghiệm lại cảm giác này một lần nữa,cảm ơn cả nhà nha!và một người mà tôi không thể không nhắc đến đó là chị Cẩm Tú Cầu người đã cho tôi hiểu được thế nào là “kỹ năng yêu thương”:hình ảnh chị hối hả,chạy hết nơi này đến nơi khác làm tôi thêm mến chị,và không khỏi ái náy,chị đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết cho chương trình này!với bài viết này tôi cảm ơn các anh chị và các bạn –những người sống vì mọi người, như một khẳng định,hồi tưởng lại một chuyến đi thật tuyệt vời !
Dọc theo quốc lộ 13 đoàn chúng tôi xuống nhà trẻ Mai Phước,huyện Bến Cát,tỉnh Bình Dương,quả là BìnhDương rất khác đường xá rộng hơn xe cộ chạy băng băng luôn, loáng thoáng sau những căn nhà đồ sộ vẫn còn xa xa những căn nhà bé bé xinh xinh nó làm tôi nghĩ đến cái nơi mà tôi sắp đến! lần đầu tiên trong đời tôi tham gia một chương trình như vậy hay nói đúng hơn là đươc chơi hết mình với các em một ngày thật trọn vẹn.
Khi đến nơi một hình ảnh thật tuyệt!một người phụ nữ trạc tuổi trung niên ra đón chúng tôi với thái độ rất niềm nở và thân thiện,tôi không thể quên người phụ nữ ấy,mọi người có biết không!chúng tôi đã được thưởng thức bữa cơm rất ngon ngay sau đó.Tất cả chúng tôi không thể nào tin được, các Sơ đã chuẩn bị thật chu đáo: một sân khấu thật đẹp và hoành tráng khiến chúng tôi không thể nào lơ là trong chương trình văn nghệ buổi tối,sân vận động trường cũng vậy thật tuyệt vời điều này đã thôi thúc chúng tôi rất nhiều và đem lại thành công cho chương trình,thành công ở đây không phải là chương trình chúng tôi chạy tốt , mà hơn hết chúng tôi thấy được trong ánh mắt long lanh của bao đứa trẻ ở vùng này ánh lên một niềm vui ,niềm hạnh phúc khó tả.
Chỉ độ một giờ đến một giờ rưỡi chiều mà đã có loáng thoáng các bé đến với chúng tôi,một hình ảnh tôi không thể nào quên: một đứa bé mặt chiếc áo trắng hơi mỏng manh,nước da ngăm đen,thân hình ốm yếu,gầy guộc nhưng giọng nói rất “dễ xương”,nhỏ nhẹ mà gần như các đứa trẻ ở đây điều như thế!,bỗng nó nói “chú ơi! cho con thổi bong bong dí ” “chịu nổi hôn” khi nó gọi mình bằng chú! Định quay lại chửi nó nhưng thấy bộ dạng nó tôi không thể…,tôi lên giọng “tướng mày thổi được mấy cái”,nó bảo “con thổi đươc nhiều lắm chú cứ cho con phụ” …,không thể chịu được: “thui mày làm gì thì làm”một điều không thể tin là toàn bộ bong bóng trang trí của chúng tôi hôm đó là “tụi nó” thổi hết.
Khi bước vào vận động trường,một cảnh tượng tôi chưa từng thấy:150 đứa trẻ loi choi,lóc chóc,tôi không thể nào diễn tả được :không hàng ngũ,đội hình gì cả,mạnh đứa này nói,mạnh đứa kia nói,nhìn chúng nó cứ như là một “đàn ong vỡ tổ”,chốc chốc a.Văn,a.Trận lại hô:”học sinh”,thật bất ngờ chúng nó đồng thanh la to:”im lặng”tôi không thể nào quên được “cái thứ âm thanh này” khi ra về,chúng nó thực sự rất ngoan,à cũng phải nhắc đến tài quản trò của a.Tuấn và c.An,thật không sai lầm khi kết thúc chương trình tụi nó gần như ai cũng nói c.An :”DỮ”!,tôi thấy tôi còn sợ huống chi….Nhìn tụi nó chơi mà thấy thương,nhảy lò cò,cõng nhau,những đứa 4,5 tuổi chạy lăng xăng lấy ống hút,bóng bong, “ôi! thiệt là dễ xương quá đi’!nghĩ lại cũng hơi có lỗi với mọi người khi lúc đầu mình đảm nhận việc quản nhóm mà không phụ giúp được gì nhiều,chứng kiến những cảnh tượng đó cộng với sự nhiệt tình của mọi người mà tôi lên tinh thần sau đó; lúc này tôi mới bắt đầu hoạt náo: “cố lên,cố lên….”,các bé bên dưới đồng thanh…,việc giữ cho chúng nó đứng ngay hàng đã khó các anh chị quản trò còn khó hơn:đứa thì hàng này chạy đến hàng kia;chưa nói đến việc tụi nó cũng “sung” không kém khi có một hai đứa lấy bong bong,hay ống hút gì đó,cả bọn đồng thanh hét :”cố lên,cố lên…”,đó là chưa kể những đứa 4,5 tuổi nhìn mà tội:bị chen lấn,rùi ăn hiếp,thỉnh thoảng một hai đứa lại gặp chị Hạnh và chị Quyên rùi nói:” chị ơơơơiiiiiii,nó, nó ”quýnh” em”,buộc Quyên và Hạnh phải dỗ dành hết đứa này đến đứa khác,chúng tôi không nghĩ là “chúng nó” chơi nhiệt tình đến vậy.
Chương trình văn nghệ đã đến,nhìn chúng nó rất ư là háo hức,do vậy nên chúng làm a.Tuấn và c.An rất bực mình,hình ảnh chú cuội rất ư là hài hước,cộng với chị Hằng và thỏ Ngọc rất ư là nhí nhảnh làm chúng nó cứ nhắc hoài khi chương trình kết thúc!còn nữa mọi người không thể hình dung được khi a.Văn cho chúng nó thi nhảy thế nào đâu!chúng tôi không biết chúng làm động tác gì nữa,những thứ mà chúng tôi chưa từng thấy bao giờ,làm mọi người cười không dứt.Điều ấn tượng nhất đối với chúng tôi đêm đó là hình ảnh chúng nó nhận quà,tuy nhưng món quà không lớn lắm nhưng đối với các em ở đây thật ý nghĩa,nhìn cảnh tụi nó chen lấn thấy mà “xương”,đâu đó vẫn có những đứa nhỏ đứng im lặng phía sau nhìn chúng tôi với cặp mắt long lanh và đầy trìu mến,chúng tôi mong sao mình có thật nhiều tay để phát quà cho các em một lượt luôn.
Không thể nào tin được sau khi phát quà chúng tôi lại được rước đèn cùng các em,trước mắt chúng tôi là một hàng nối dài với ánh những nến rực rỡ lấp lánh,”cái cảm giác” quen lắm!,thân thương lắm! một thời tôi đã đánh mất,mặc dù trong bóng tối nhưng a.Thanh đã cho chúng tôi những bức ảnh thật tuyệt vời,chắc vì những hình ảnh ấn tượng như vậy nên tối đó chúng tôi có buổi tĩnh tâm thật tuyệt vời,”có một không hai”,đó là buổi tĩnh tâm tôi chưa bao giờ tham gia từ ngày vào câu lạc bộ cho đến giây phút “ấy”.
Sáng về,chúng tôi không khỏi những tiếc nối và luôn tự hỏi sao mà thời gian trôi qua nhanh quá vậy! vẻ mặt Sơ rất thân thiện chào chúng tôi ánh mắt Sơ như muốn nói chúng tôi một điều gì đó,rất khác so với lúc đầu Sơ chào đón chúng tôi.
Trên chuyến xe bus 616 những hình ảnh không thể phai trong đầu tôi là hai từ đồng thanh “im lặng”của các bé,những gì còn động lại trong tôi hơn hết là những nụ cười,hình ảnh những đứa bé nhem nhép những miếng bánh snack ngon lành,hình ảnh bé gái đứng khép nép với dáng điệu rụt rè,nói the thé:” khi nào chị về với “tụi em” nữa!”,điều này cho chúng tôi biết là chương trình mình đã thành công,nó làm tôi gợi nhớ về một thời hồn nhiên ngây thơ với bao kỉ niệm đẹp,chuyến đi này thực sự đã cho tôi học nhiều điều và làm động lực cho những việc tôi cần làm trong thời gian sắp tới,đề nghị câu lạc bộ ngày càng tổ chức nhiều chương trình như vậy !
Sẵn cho Enor bổ sung: bài này làm cho mọi người đọc hơi đuối,lúc đầu định viết vài dòng “thui”nhưng sao không biết ở đâu mà ra dữ vậy:mimcuoi:,nếu viết nữa thì không biết bao giờ mới hết ,với lại chưa có kinh nghiệm viết những bài thế này,nên có gì sai sót mong mọi người góp ý.
Dọc theo quốc lộ 13 đoàn chúng tôi xuống nhà trẻ Mai Phước,huyện Bến Cát,tỉnh Bình Dương,quả là BìnhDương rất khác đường xá rộng hơn xe cộ chạy băng băng luôn, loáng thoáng sau những căn nhà đồ sộ vẫn còn xa xa những căn nhà bé bé xinh xinh nó làm tôi nghĩ đến cái nơi mà tôi sắp đến! lần đầu tiên trong đời tôi tham gia một chương trình như vậy hay nói đúng hơn là đươc chơi hết mình với các em một ngày thật trọn vẹn.
Khi đến nơi một hình ảnh thật tuyệt!một người phụ nữ trạc tuổi trung niên ra đón chúng tôi với thái độ rất niềm nở và thân thiện,tôi không thể quên người phụ nữ ấy,mọi người có biết không!chúng tôi đã được thưởng thức bữa cơm rất ngon ngay sau đó.Tất cả chúng tôi không thể nào tin được, các Sơ đã chuẩn bị thật chu đáo: một sân khấu thật đẹp và hoành tráng khiến chúng tôi không thể nào lơ là trong chương trình văn nghệ buổi tối,sân vận động trường cũng vậy thật tuyệt vời điều này đã thôi thúc chúng tôi rất nhiều và đem lại thành công cho chương trình,thành công ở đây không phải là chương trình chúng tôi chạy tốt , mà hơn hết chúng tôi thấy được trong ánh mắt long lanh của bao đứa trẻ ở vùng này ánh lên một niềm vui ,niềm hạnh phúc khó tả.
Chỉ độ một giờ đến một giờ rưỡi chiều mà đã có loáng thoáng các bé đến với chúng tôi,một hình ảnh tôi không thể nào quên: một đứa bé mặt chiếc áo trắng hơi mỏng manh,nước da ngăm đen,thân hình ốm yếu,gầy guộc nhưng giọng nói rất “dễ xương”,nhỏ nhẹ mà gần như các đứa trẻ ở đây điều như thế!,bỗng nó nói “chú ơi! cho con thổi bong bong dí ” “chịu nổi hôn” khi nó gọi mình bằng chú! Định quay lại chửi nó nhưng thấy bộ dạng nó tôi không thể…,tôi lên giọng “tướng mày thổi được mấy cái”,nó bảo “con thổi đươc nhiều lắm chú cứ cho con phụ” …,không thể chịu được: “thui mày làm gì thì làm”một điều không thể tin là toàn bộ bong bóng trang trí của chúng tôi hôm đó là “tụi nó” thổi hết.
Khi bước vào vận động trường,một cảnh tượng tôi chưa từng thấy:150 đứa trẻ loi choi,lóc chóc,tôi không thể nào diễn tả được :không hàng ngũ,đội hình gì cả,mạnh đứa này nói,mạnh đứa kia nói,nhìn chúng nó cứ như là một “đàn ong vỡ tổ”,chốc chốc a.Văn,a.Trận lại hô:”học sinh”,thật bất ngờ chúng nó đồng thanh la to:”im lặng”tôi không thể nào quên được “cái thứ âm thanh này” khi ra về,chúng nó thực sự rất ngoan,à cũng phải nhắc đến tài quản trò của a.Tuấn và c.An,thật không sai lầm khi kết thúc chương trình tụi nó gần như ai cũng nói c.An :”DỮ”!,tôi thấy tôi còn sợ huống chi….Nhìn tụi nó chơi mà thấy thương,nhảy lò cò,cõng nhau,những đứa 4,5 tuổi chạy lăng xăng lấy ống hút,bóng bong, “ôi! thiệt là dễ xương quá đi’!nghĩ lại cũng hơi có lỗi với mọi người khi lúc đầu mình đảm nhận việc quản nhóm mà không phụ giúp được gì nhiều,chứng kiến những cảnh tượng đó cộng với sự nhiệt tình của mọi người mà tôi lên tinh thần sau đó; lúc này tôi mới bắt đầu hoạt náo: “cố lên,cố lên….”,các bé bên dưới đồng thanh…,việc giữ cho chúng nó đứng ngay hàng đã khó các anh chị quản trò còn khó hơn:đứa thì hàng này chạy đến hàng kia;chưa nói đến việc tụi nó cũng “sung” không kém khi có một hai đứa lấy bong bong,hay ống hút gì đó,cả bọn đồng thanh hét :”cố lên,cố lên…”,đó là chưa kể những đứa 4,5 tuổi nhìn mà tội:bị chen lấn,rùi ăn hiếp,thỉnh thoảng một hai đứa lại gặp chị Hạnh và chị Quyên rùi nói:” chị ơơơơiiiiiii,nó, nó ”quýnh” em”,buộc Quyên và Hạnh phải dỗ dành hết đứa này đến đứa khác,chúng tôi không nghĩ là “chúng nó” chơi nhiệt tình đến vậy.
Chương trình văn nghệ đã đến,nhìn chúng nó rất ư là háo hức,do vậy nên chúng làm a.Tuấn và c.An rất bực mình,hình ảnh chú cuội rất ư là hài hước,cộng với chị Hằng và thỏ Ngọc rất ư là nhí nhảnh làm chúng nó cứ nhắc hoài khi chương trình kết thúc!còn nữa mọi người không thể hình dung được khi a.Văn cho chúng nó thi nhảy thế nào đâu!chúng tôi không biết chúng làm động tác gì nữa,những thứ mà chúng tôi chưa từng thấy bao giờ,làm mọi người cười không dứt.Điều ấn tượng nhất đối với chúng tôi đêm đó là hình ảnh chúng nó nhận quà,tuy nhưng món quà không lớn lắm nhưng đối với các em ở đây thật ý nghĩa,nhìn cảnh tụi nó chen lấn thấy mà “xương”,đâu đó vẫn có những đứa nhỏ đứng im lặng phía sau nhìn chúng tôi với cặp mắt long lanh và đầy trìu mến,chúng tôi mong sao mình có thật nhiều tay để phát quà cho các em một lượt luôn.
Không thể nào tin được sau khi phát quà chúng tôi lại được rước đèn cùng các em,trước mắt chúng tôi là một hàng nối dài với ánh những nến rực rỡ lấp lánh,”cái cảm giác” quen lắm!,thân thương lắm! một thời tôi đã đánh mất,mặc dù trong bóng tối nhưng a.Thanh đã cho chúng tôi những bức ảnh thật tuyệt vời,chắc vì những hình ảnh ấn tượng như vậy nên tối đó chúng tôi có buổi tĩnh tâm thật tuyệt vời,”có một không hai”,đó là buổi tĩnh tâm tôi chưa bao giờ tham gia từ ngày vào câu lạc bộ cho đến giây phút “ấy”.
Sáng về,chúng tôi không khỏi những tiếc nối và luôn tự hỏi sao mà thời gian trôi qua nhanh quá vậy! vẻ mặt Sơ rất thân thiện chào chúng tôi ánh mắt Sơ như muốn nói chúng tôi một điều gì đó,rất khác so với lúc đầu Sơ chào đón chúng tôi.
Trên chuyến xe bus 616 những hình ảnh không thể phai trong đầu tôi là hai từ đồng thanh “im lặng”của các bé,những gì còn động lại trong tôi hơn hết là những nụ cười,hình ảnh những đứa bé nhem nhép những miếng bánh snack ngon lành,hình ảnh bé gái đứng khép nép với dáng điệu rụt rè,nói the thé:” khi nào chị về với “tụi em” nữa!”,điều này cho chúng tôi biết là chương trình mình đã thành công,nó làm tôi gợi nhớ về một thời hồn nhiên ngây thơ với bao kỉ niệm đẹp,chuyến đi này thực sự đã cho tôi học nhiều điều và làm động lực cho những việc tôi cần làm trong thời gian sắp tới,đề nghị câu lạc bộ ngày càng tổ chức nhiều chương trình như vậy !
Sẵn cho Enor bổ sung: bài này làm cho mọi người đọc hơi đuối,lúc đầu định viết vài dòng “thui”nhưng sao không biết ở đâu mà ra dữ vậy:mimcuoi:,nếu viết nữa thì không biết bao giờ mới hết ,với lại chưa có kinh nghiệm viết những bài thế này,nên có gì sai sót mong mọi người góp ý.