[Lời muốn nói] Câu chuyện bên đường

Sóng

Thanh viên kỳ cựu
Thành viên BQT
Một ngày như mọi ngày, tôi leo lên xe bus đến trường. Hôm nay là một ngày nắng, điều ấy thật dễ chịu sau những ngày mưa trái mùa của tháng 12. Đến trạm, tôi nhảy xuống và bước nhanh để vào trường, đã gần đến giờ hẹn với một người bạn của tôi.

Có ba bạn gái đang dừng lại ở bên đường, cạnh mái hiên của một ngôi nhà, họ đang nói gì đó với một bà cụ ngồi nép vào góc tường. Điều đó khiến tôi thấy hơi lạ. Tôi không có ý định dừng lại, nhưng lúc đi ngang qua, tôi cũng lén liếc nhìn. Khuôn mặt bà cụ đầm đìa nước mắt, vừa khóc vừa nấc nghẹn…Tôi tò mò, nhưng chân vẫn bước đi vượt qua họ, trong tôi thoáng qua ý nghĩ đó chỉ là một trong số những chuyện bình thường vẫn xảy ra hàng ngày ở thành phố này. Được một quãng, hình ảnh bà cụ khóc nấc như trẻ con cứ quấn lấy tâm trí tôi, bắt tôi dừng lại. Tôi quay đầu nhìn. Bà cụ vẫn ngồi đó và khóc, còn 3 cô gái kia đã bỏ đi.

Tôi chạy lại chỗ bà. Tự dưng, tôi cảm thấy mình cần phải làm cái gì đó, dù chỉ là một lời an ủi. Bà cụ mặc một chiếc áo khoác cũ, mang một cái ví nhỏ và cầm trong tay quyển sổ dò vé số, vẫn không ngừng khóc khi tôi đến.
- Bà ơi, có chuyện gì với bà vậy?

Qua những lời kể đứt quãng của bà cụ, cuối cùng tôi cũng hiểu được câu chuyện của bà. Bà cụ là người đi bán vé số. Mỗi ngày bà nhận 200 tờ vé số đi bán, bán từ sáng đến tối xong mới có tiền trả cho đại lý rồi nhận vé để hôm sau đi bán tiếp. Sáng hôm đó, bà bán được 49 tờ, còn 151 tờ. Lúc nãy, có 2 cô cậu chạy xe tới hỏi mua vé số của bà, giả vờ xem rồi giật hết vé số chạy mất. Một tờ vé số giá 5 nghìn đồng, có nghĩa là bà bị mất đến 755 nghìn đồng. Thế là bà cụ không biết làm thế nào, đành ngồi khóc. Cũng may là còn giữ được số tiền bán 49 tờ vé số. Bà cứ nhắc đi nhắc lại với tôi: “Sáng giờ già bán được 49 tờ, còn 151 tờ. Giờ bị giật hết rồi…”. Tôi cứ nhìn cuốn sổ dò trên tay bà mà chẳng biết giúp bà như thế nào.

Tôi nắm lấy tay bà: “Thôi, bữa nay coi như của đi thay người, lỡ mất rồi, bà về nhà nghỉ ngơi đi!”. “ Để già ngồi nghỉ chút nữa rồi già về…” – Bà cụ vừa nói vừa mếu máo.

Tôi ngồi lại mà cũng hoang mang, không biết nên làm gì tiếp theo nữa. Đầu tôi đang có sự đấu tranh giữa hai luồng tư tưởng: “ Thật hay giả? Tin hay không tin? Giúp hay không giúp?”. Mà tôi cũng chẳng có nhiều tiền để giúp.

Đúng lúc ấy, một anh thanh niên tấp xe vào lề đường, dừng trước ngôi nhà mà bà cụ và tôi đang ngồi. Tôi tưởng anh là chủ nhà nên vội tránh sang một bên. Chợt, anh hỏi tôi: “Bà cụ bị sao vậy em?”. Tôi thuật lại sơ lược cho anh nghe. Anh thanh niên ngồi xuống hỏi chuyện bà cụ, bà vẫn vừa khóc vừa kể, cái dáng nép vào góc tường khiến tôi không khỏi chạnh lòng. Trông bà giống hệt một đứa trẻ cần sự dỗ dành…

Anh thanh niên nghe xong. Chợt, tôi bất ngờ khi thấy anh rút trong ví ra tờ 200 nghìn, rồi đưa cho bà cụ. “Đây, con cho ngoại 200 nghìn, ngoại cầm đỡ. Thôi, lỡ mất rồi, bữa sau ngoại cẩn thận.”

Bà cụ cảm ơn. Còn anh, đứng dậy, chào tôi rồi đi tiếp.
Tôi an ủi bà thêm vài câu rồi đành để bà lại để vào trường. Nhưng câu chuyện vừa xảy ra cứ ám ảnh suy nghĩ của tôi mãi. Tôi vẫn còn bất ngờ trước hành động của anh thanh niên nọ…Có thể số tiền 200 nghìn không phải là lớn, nhưng cho một ai đó vừa mới gặp, không quen biết số tiền 200 nghìn thì vẫn là một điều quá lạ lẫm với tôi. Số tiền ấy có thể giúp bà cụ trang trải phần nào, và cũng khiến tôi đỡ áy náy vì không giúp được gì cho bà. Điều ấy làm tôi cảm thấy vui, không chỉ vui cho bà lão mà còn vui vì đã gặp được một người tốt, cuộc đời vẫn còn nhiều người tốt lắm.

Tôi tự hỏi: Tại sao lại có những kẻ nhẫn tâm ăn cắp nguồn sống của những người không có khả năng tự vệ như bà lão ấy, hay những đứa trẻ bán vé số tương tự? Tôi tự hỏi: Tại sao tôi lại sợ bị lừa trong khi anh thanh niên kia có thể làm một hành động vì người khác vô tư đến vậy, không hề mảy may nghi ngờ như tôi? Có phải cuộc sống với quá nhiều những nô lệ của đồng tiền, những điều dối trá, lừa lọc xảy ra hàng ngày, đọc được hàng ngày trên báo chí đã làm người ta trở nên nghi kị nhiều hơn, vô cảm hơn và không dám tin con người nữa?

Vui buồn lẫn lộn trong tôi …

Thôi thì, cứ hy vọng ở một năm mới tốt đẹp hơn, một tương lai tươi sáng hơn, cho tất cả mọi người!
Ngày 1/1/2009
Sóng
 

Mr[K]id

Thành viên mới
K cũng gặp 1 trường hợp như Cẩm Tú Cầu , đi qua ngã tư khúc CMT8 và Điện Biên Phủ cũng gặp 1 cậu bé trạc 6-7 tuổi trông rất khỏe mạnh và mang 1 cái cặp. K thấy đứa bé khóc , lúc đó đang là đèn đỏ , K nhìn đứa bé 1 lúc rồi đèn xanh vụt qua , K bỏ đi qua bên kia đường ko biết tại sao K lại quay xe lại , lúc đó K nghe loáng thoáng mấy người ở cây xăng nói về đứa bé nào đó ngày nào cũng đứng đó xin tiền , lúc đó chẳng để ý gì đâu...K way lại cậu bé vì tưởng nó đi học về bị lạc , nên hỏi nó nhà em ở đâu đề anh đưa về ...Ko ngờ nó kể lể em đi bán vé số ,Cuối ngày phải nộp cho người ta 200k mà em nhỡ làm mất hết vé số rồi , vì sợ bị đánh nên ko dám về. Lúc đó K mới nghĩ đến của mấy người bên góc đường , Lúc đó K nhìn cậu bé lắc đầu rồi đi ...trong lòng suy nghĩ tại sao bấy giờ thật giả lẫn lộn hết thế này ? Sống trên đời cần có 1 tấm lòng , để chia sẻ , để đùm bọc , để cảm thông nhưng tại sao sự dối trá , lường gạt lại xâm nhập vào làm cho lòng tin giữa người với người ko còn thoải mái , ko còn thoải mái như trước kia . Khi mình giúp đỡ 1 người đáng thương nào đó lúc nào cũng phải nghĩ mình đã làm điều tốt hay là đã tiếp tay cho 1 lũ bóc lột lòng thương , và công sức của những kẻ cùng khổ , yếu ớt để làm giàu? Mình làm thế có phải là giúp người khốn khổ đó không ? Ko còn cách nào khác để giúp họ ư ????

- Cách ấy mấy tháng , câu chuyện về cụ bà bán hàng rong trước Khu triễn lãm Hoàng Văn Thụ đã được cộng đồng mạng chú ý , và những lời hỏi thăm , quà cáp , tiền bạc giúp đỡ ngoại rất nhiều ? Ngày nào cũng có người đến thăm và cho tiền ...và tối nào cũng có 1 người phụ nữ đến đòi tiền ngoại. Chúng ta biết nhưng chúng ta ko làm gì để ngoại thoát khỏi tình trạng đó , mà còn tiếp tay cho người phụ nữ kia bóc lột lòng nhân ái của chúng ta .. Vẫn 1 câu hỏi xoáy trong đầu K .
Ko còn cách nào khác để giúp họ ư ????
 

ananchip

Thanh viên kỳ cựu
Lòng tốt cũng trở nên xa xỉ

Dạo này mình đi hay gặp ăn xin, bán hàng rong, bán vé số nhiều quá

Lúc trước nhìn họ, mình thấy thương lắm. Có đồng nào là móc ra cho ngay đồng đó. Nhiều khi trong người không mang theo tiền mà nhìn mấy đứa nhỏ bằng tuổi em ruột mình mà áy náy quá. Rồi những cụ ông, cụ bà ở cái tuổi gần đất xa trời rồi, con cháu đâu mà phải còng lưng ngửa tay xin từng đồng như thế? Cái nghèo, hình như kéo theo cái hèn, dù muốn dù không chăng?

Nhưng mà lòng tốt giờ cũng không còn trong sáng được nữa. Nhiều người nói, nhiều người viết rằng đó chỉ là tiểu xảo, là 1 vở kịch không hơn không kém. Vậy nên mình tập lắc đầu, tập cách giả lơ đi, hoặc là chỉ biết nói "con không có tiền". Kì thực nhiều lúc đúng là không có tiền thật, nhưng nếu cho 1 người, thì sẽ còn phải cho thêm tiếp tục nhiều người khác nữa. Tiền chỉ có hạn, biết lấy ở đâu ra mà cho người ta đây?
Đến cả lòng tốt, giờ cũng xa xỉ quá....

Vậy nếu gặp họ, giờ mình nên làm gì? Không lẽ cứ phải cố gắng phân biệt đâu là thật đâu là giả chăng?
 

TQV

Thanh viên kỳ cựu
Những nghề đó ở thành phố là cả một mạng lưới đấy. Ko ở trong mạng lưới thì ko thể lân la chứ đừng nói đến kiếm sống.

Trước ở nhà thờ Đức Bà thấy một bà cụ rất lớn tuổi, đi ko nổi, ngồi bán bánh kẹo. Mấy lần gặp một người đàn ông ra chở bà cụ và gánh hàng về lúc xẩm tối, nhìn thì biết chắc 2 người ko có quan hệ thân thích.

Hồi mình còn ở bên chung cư Nguyễn Huệ, nhìn từ cửa số xuống thấy công viên lăng Bác, ban đêm nhìn xuống thấy mấy em mặc đồ học sinh chạy theo khách nước ngoài mời hoa, mời kẹo mà thấy thương lòng ( cỡ bằng tuổi cháu của mình thôi chứ mấy ), nhưng nhìn kỹ lại thì thấy rõ được cách tổ chức của các em rất quy củ, mỗi em một khu vực, luôn có một người lớn giám sát.

Có lần trời mưa thật to, chạy ngang ngã tư, có 3 4 em bé ( gọi là em bé vì chắc ở độ tuổi mẫu giáo ), ngồi kế bên đường, có 1 em còn nằm giữa nền mà khóc, lúc đó mình lại ko có áo mưa ( người cũng đang ướt ), nhìn thật tội, lúc đó nếu có mặc áo mưa thì mình sẽ dừng lại và đưa cho các em ấy. Còn chạy đi mua cho các em thì mình nghĩ ko cần, vì nếu mình làm vậy thì mình vừa đi sẽ có người ra lấy áo mưa đó vất đi. Có một cảm giác làm mình ghê sợ là : nếu chạy sát lề đường, bạn sẽ có cảm giác là như cán lên người các em vậy, vì các em nằm sát rạt lòng đường :phanno:.

Có thể nói hành động : cho tiền, hay mua giúp vé số,... đã không còn ý nghĩa như trước nữa rồi. Có cho nhiều, mua giùm nhiều thì các cháu, các bà cũng chỉ có thể nhận một mức " lương" cố định mỗi tháng rồi. Nói vậy thôi chứ thật lòng mà nói thì ko thể cầm lòng được mà phải mua giúp bà cụ 1 tờ vé số ( mặc dù đó là một bữa ăn của mình ), hoặc cho các em nhỏ tiền có thể mua nửa ổ bánh mỳ ăn sáng của mình.

Dạo này mọi người hay đi qua ngã tư hàng xanh từ buổi chiều sẽ thấy một thanh niên ngồi xe lăn ( bánh xe lăn rất đặc biệt ), mình nhớ nhất là khuôn mặt của người thanh niên đó : giữa khói bụi xe mịt mù ( anh ta ngồi ngay cột đèn đỏ ) mà chàng trai vẫn tươi cười. Mình đã có ý nghĩ : tặng anh ta cái khẩu trang. Nhưng ko, mình chỉ mua giùm anh ta 1 tờ vé số. Một lần duy nhất, dạo này mình cũng ít đi ngang qua đó rồi.

Có vài anh đi làm và đã ổn định trong sự nghiệp có nói với anh mình : bây giờ kiếm tiền rất dễ, nhưng quan trọng là em phải sống sao cho có cái tâm, thì em sẽ thành công. Mình thì ko biết câu nói đó có ý nghĩa như thế nào, nhưng nó làm ông anh mình, một người nghiêm nghị, cứng cỏi và bản lĩnh đã phải băn khoăn, trăn trở và thấy anh ấy thay đổi khác hơn so với hồi còn là sinh viên.
 

pezjc122_ueh

Thanh viên kỳ cựu
Đọc những gì mấy anh viết cho em 1 cảm giác..cuộc sống này là thật hay giả? Anh chị phân vân không biết đó là những mảnh đời cơ cực, những cái khổ chồng chất hay là …những mánh khóe cuộc đời những tổ chức sống dựa trên lòng tốt của người khác…!!! Những suy nghĩ đó cứ luẩn quẩn trong mọi chúng ta, nó như cuộc đấu tranh giữa lòng nhân ái và …cảm giác không muốn mình bị mắc bẫy. Nếu là em thì em chấp nhận mình là 1 kẻ khờ bị mắc bẫy. Dù số tiền em cho rất ít, chỉ có 1 k và nhiều nhất là 20k. Nếu đó là những mảnh đời cơ cực thì em sẽ rất vui thấy mình giúp được ai đó, những đồng tiền vặt đó có thể cho những đứa trẻ những bánh mì, những bát cơm trắng no bụng, hay là những cụ già thấy không tủi thân.Nhìn lại mình dù không bằng ai những vẫn rất sung sướng hơn nhiều người .Và tin chắc tối đó mình sẽ có giấc ngủ ngon, nụ cười đứa trẻ đó , và ánh mắt trìu mến của bà cụ sẽ đi vào giấc mơ đẹp .

Nếu mình là 1 kẻ khờ …thì đành chịu thôi, biết làm sao giờ? Vì ở cuộc đời này quá nhiều người bất lương..nhưng hãy nhìn lại họ đi, họ nào có giàu có nào có sung sướng …họ chỉ là những con ma rượu , những con nghiện vào bài bạc, thuốc phiện…!Cái gì cũng có cái giá của nó, những gì làm của ngày hôm nay, tương lai sẽ cho bạn biết đáp án cụ thể nhất. Đôi khi Zic biết đó là 1 mạng lưới 1 tổ chức, những Zic nghĩ nếu như những đứa trẻ đó không kiếm đủ 1 lít rượu,… thì khi về nộp số tiền cho những con người cầm thú đó …họ sẽ làm gì những đứa trẻ này …??? Là những cái tát, những cái ghế quăng vào đầu…trên người những em đó sẽ là gì? Những vết thương hằn dài theo năm tháng …theo kí ức để rồi cuộc đời em trôi về đâu…chỉ mong em là con người tốt ..không tiếp tục con đường này …

Khi về quê, khi đi ăn với em gái ở khu 30-4, đó là 1 khu chỉ ngồi 1 chỗ mình có thể kiu rất nhiều món. Nhỏ em được cưng, Zic chiều em lắm, nó muốn ăn gì là cho ăn đó, trừ những món không thể . 2 chị em ngồi ăn cực vui, những đứa trẻ lại xin tiền. Zic thừa biết đó là tổ chức, Zic chỉ cho mỗi em 1k mà thui, mà hình như cũng gần chục em . Nhỏ em nói nhiều ăn xin quá 2, mà thấy họ tụi nghiệp 2 há . Khi về nhà, số tiền dư Zic đưa cho mẹ, nhỏ em kể mẹ nghe, và nhỏ em hỏi mẹ vì sao không la chị 2? Và mẹ dạy nhỏ em những bài học …:dangyeu: thấy mình đã làm gương cho em mình :xauho:
 

bebehappy

Thanh viên kỳ cựu
Cái nghèo, hình như kéo theo cái hèn, dù muốn dù không chăng?

* Khi cái nghèo đã đến mức cùng cực, con người ta chỉ tìm cách để sống sót, để tồn tại mà thôi, lúc ấy thì còn kể gì đến mọi giá trị sang hèn nữa. Điều này thì còn có thể cảm thông, vì đó là bản năng khát khao sinh tồn.
Nhưng chỉ vì lười biếng, muốn phè phỡn kiếm tiền mà ko chịu khó lao động:phanno: thì họ đã bán rẻ nhân cách của mình rồi. Cái lười, cái tâm xấu xí dẫn đến cái hèn.
Vẫn có nhiều người nghèo nhưng rất giàu lòng tự trọng, giàu nỗ lực ý chí vươn lên và ko hề hèn chút nào đâu nhé:dangyeu:


Vậy nếu gặp họ, giờ mình nên làm gì? Không lẽ cứ phải cố gắng phân biệt đâu là thật đâu là giả chăng?

*^^ Tụi mình có những băn khoăn giống nhau. Lúc trước N cũng băn khoăn i như An vậy. Thường xuyên nhìn những người ăn xin bằng ánh mắt nghi ngờ, và sẽ rất bực bội nếu nghĩ đồng tiền và lòng tốt của mình bị lợi dụng, mình sẽ trông như 1 đứa ngốc nghếch dễ bị dụ...
* Nghĩ tới mí đứa bé còm cõi ăn xin lăn lóc, bebe nghĩ là chắc đi đâu cũng bỏ sẵn trong balo cái bánh hay cái kẹo, gặp thì cho tụi nhóc ăn luôn là thiết thực zà zui nhất, khỏi lo bị mí bọn người ko tim giành giật .Tụi nó chắc cũng khoái hơn^^
*Điều may mắn là Bebe nghĩ đã kiếm được cho mình 1 lời giải khi đọc được câu:
" Không có sự hy sinh nào là vô nghĩa".
Uhm, thì cứ sống vô tư đi, cho vô tư trong khả năng của mình. Lòng tốt ban ra ko bao giờ là vô ích. Ít nhất, khi cho đi, điều đầu tiên ý nghĩa là niềm vui sướng nhận lại được với ý nghĩ mình đã làm được một điều gì đó cho một ai đó. Hãy cho bằng tấm lòng thật sự yêu thương. Hm, phương châm, "thà thương lầm còn hơn bỏ sót" chẳng phải thoải mái hơn sao?:xauho:
http://javascript<b></b>: leoHighlightsIFrameClose();

 

Justin Ha

Hạt giống đâm chồi
Đọc được những dòng chia sẻ trên thật quý giá. Mình phải cám ơn các bạn mới được, vì các bạn đã cho mình thấy được chúng ta không VÔ CẢM với những con người bé nhỏ ấy. Dầu rằng chúng ta biết đó là sự giả dối. Mình thích cái câu của bebehappy chia sẻ: "Không có sự hy sinh nào là vô nghĩa". Cảm thấy mát lòng làm sao ấy.
Chia sẻ của Zic rất sâu, giúp mình nhìn sâu hơn vấn đề của xã hội đang xảy ra. Cái gì cũng có mặt trái của nó cả. Cám ơn Zic nhé...
Bạn ananchip thân mến, có lẽ ai trong chúng ta cũng đã từng băn khoăn về những điều đó. Mình cũng đã từng như vậy, nhưng mình được nghe rằng "hãy cho đi dù chỉ là một đồng cắc, vì ít ra mình không VÔ CẢM". Đừng băn khoăn nữa bạn nhé.
Cám ơn Sóng đã chia sẻ đề tài khá hay như thế này.

Còn bạn, bạn đã từng gặp những trường hợp như thế chưa? Và bạn đã làm gì trong hoàn cảnh đó? Bạn có thể chia sẻ suy nghĩ và cảm xúc của bạn được không?
 

quaden

Thanh viên kỳ cựu
Đọc bài của Sóng, cảm động thật đó! Sự nghi ngờ của Sóng cũng ko phải là ko có sơ sở đâu, vì ngày nay, có nhiều người đúng là rất cần đến sự giúp đỡ của mọi người nhưng cũng có nhiều người lại lợi dụng vào lòng tốt của mọi người để kiếm trác. Cho đến giờ Quạ cũng ko biết đâu là thật đâu là giả? Và nếu như thế một lần nữa, chắc mình cũng ko làm khác được.
Cach đây ko lâu, mình xuống Thủ Đức và qua nhà bạn chơi, tiện đi phục vụ nhà hàng tiệc cưới luôn. Những ngày hè phải tự túc lương thực nên mới chạy sô thế. Làm cả ngày, trừ đầu, trừ đuôi, còn lời có 60 ngàn à. Do về trễ, khi đang đợi bus ở cồng Suối Tiên thì có một người phụ nữ khóc lóc nhìn thương cảm lắm, mắt đỏ hoe rồi kể là đã bị móc túi hết rồi, trong người còn có 2000đ, ko thể về Đồng Nai được. Tui ít có hoạt động ở khu vực Thủ Đức nên cũng ko rõ là từ đó về ĐN là bao nhieu tiền nữa. Thấy người phụ nữ đáng tuổi mẹ mình khóc lóc xin tiền để về ĐN, chả hiểu sao tự dưng Quạ cũng ko đắn đo đường dài hay ngắn mà cho lun 50 ngàn.
Hôm đó hết bus rồi nên phải nhờ "chú" chở về. Kể cho chú nghe, chú bảo: Cháu bị lừa rồi! kể cho đứa thứ 2 nghe nó cũng bảo: bị lừa rồi! Biết là khi viết những dòng này ra, sẽ có thêm nhiều câu: Quạ bị lừa rồi! Mình biện minh: lỡ người ta bị thật thì sao? Hắn vẫn quả quyết : Bị lừa rồi, khu vực này chú biết!
Quạ đắn đo lắm nhưng thôi: Nếu mình bị lừa thì mình có thêm kinh nghiệm, tiền thì kiếm lại được mà; còn nếu đó là sự thật, thì người đó về được đến nhà! Tự nhiên thấy nhẹ lòng hơn.
Về đến nhà đã gần 10h tối, chú hỏi: Quạ ăn gì chưa? Tui vừa lạnh vừa đói cứ thế ngoan ngoãn lắc đầu! Hai chú cháu ăn phở xong, tui trả cho chú cái áo...hôi rình hồi nãy hắn cho mượn khoác và tạm biệt chú. Trước khi về, chú đưa cho tôi một cái phong bì, trong đó có 300 ngàn và bảo: Cầm lấy, khi nào lãnh lương thì trả chú, cả tiền lời nữa!
hic! Chưa có đứa nào bị "lừa" mà lại vui như tui hôm đó, huhu, cảm động quá! Về nhà kể cho bọn nhà trọ nghe vụ mình có khả năng bị "lừa" mà mặt...tươi rói.
Hôm nay là 22, tới 30 lãnh lương, quạ sẽ mời chú đi uống cà phê và trả lại tiền cho "chú"-đó là tiền gốc, còn càphê là lãi vậy!

 

Sóng

Thanh viên kỳ cựu
Thành viên BQT
Câu chuyện bên đường (2)

Một ngày, xe bị hư, thế là tôi đi làm bằng xe buýt. Đi xe buýt gắn liền với đi bộ, đi bộ ra bến xe buýt, đi bộ từ trạm xe buýt vào chỗ làm, rồi hết giờ làm lại đi bộ ra xe buýt, rồi xuống một trạm khác và đi bộ vào chỗ học thêm.


5h35, tôi xuống xe buýt, hối hả đi vì đã gần đến giờ học…

Bỗng, tôi nghe tiếng ai đó kêu lên: Á á, á…

Xung quanh khá vắng người, nhìn quanh quất, tôi mới nhận ra phía sau nhà chờ xe buýt, có một người đàn ông đang đánh một người phụ nữ. Trông hắn ta có vẻ không bình thường, đầu tóc để dài, xoã, rối bù, quần áo lếch thếch, và liên tục đấm, đá vào một chị. Người phụ nữ bị ngã vào bồn hoa, kêu lên một cách yếu ớt và gần như không biết làm cách nào để chống lại. Hắn đánh chị, định đi, rồi nghĩ sao lại quanh lại đánh tiếp…

Tôi mất vài phút để nhận định việc gì đang xảy ra, là sự việc thật hay dàn cảnh giả? Lúc đó, trong một khoảnh khắc mà biết bao nhiêu suy nghĩ chạy qua đầu tôi. Tôi không biết mối quan hệ giữa 2 người đó là thế nào, là chuyện riêng của người ta hay là một vụ cướp giật? Tôi phân vân chẳng biết có nên xông vào không, trong khi đã sắp trễ học rồi. Tôi sợ hãi, vì tôi cũng thấp bé, nếu xông vào, có thể không giúp được gì cho chị kia mà còn sẽ bị hắn phang cho vài cú đấm, vài cái đạp. Lương tâm thì tự hỏi: Mình có phải là người tốt không, có dũng cảm cứu người ta không?

Hắn vẫn tiếp tục đánh. Có một giọng nói bên trong tôi kêu lên: “Nếu cứ để vậy, chị kia sẽ chết mất, phải làm cái gì đó đi, nhanh lên, nhanh lên!!!”. Tôi bắt đầu hô hoán lên: “Có ai không, cứu với!!! Tên kia, mày làm gì đó? Thả chị đó ra!!!”. Người đi đường vẫn đi, không ai thấy cái cảnh đằng sau nhà chờ xe buýt. Tôi lấy hết can đảm tiến tới chỗ hắn…
May sao, phía bên kia, có một anh quát to lên: “Mày làm gì đó, thằng kia! Thả ra!!!”

Lúc bấy giờ, tên đàn ông mới chịu bỏ đi.

Tôi chạy lại, đỡ chị lên, xem thử chị ấy có bị thương gì không. Chị vẫn còn hoảng loạn, nước mắt chảy ra và tay chân run rẩy: “Thằng điên, tự nhiên mình đang đi, nó quay qua đánh mình…”.
- Chị có sao không? Em thấy nó đánh chị dữ quá.
- Mình bị đau nhưng chắc không sao, chỉ sợ cái thai, không biết có sao không…
- Chị đang mang bầu à? Hồi nãy nó có đạp vô bụng chị không?
- Không. Nhưng mình sợ động thai. Biết vậy, lúc nãy mình đi vệ đường bên kia cho rồi…
- Em cứ tưởng hắn cướp cái gì của chị. Thôi, may là không sao, hắn đi rồi, chị nghỉ chút rồi hẵng đi tiếp, hay là kêu người nhà ra đón.

Rồi chị đi, còn tôi đi học tiếp, mà tim vẫn còn đập thình thình…
Đúng là tai hoạ không biết đâu mà lường được, kể cả khi mình chẳng làm gì, chẳng đụng đến ai cả, và thậm chí đôi khi, nó đến vì ai đó lợi dụng sự tốt bụng của chính mình. Thời buổi bây giờ, niềm tin bị rơi rụng nhiều quá, nên lúc nào người ta cũng nghi ngờ: là thật hay là giả?

Nhưng đáng sợ nhất là khi gặp nguy hiểm, mình chỉ có một mình, không có ai ra tay để giúp mình cả. Liệu gặp một việc tương tự trên đường, liệu có ai đủ dũng cảm lao vào hoặc dám vứt bỏ cái xe của mình để chạy đến đến cứu không? Tôi chợt nhớ đến một câu nói: “Cái xấu hoành hành, không phải vì số người xấu tăng lên, mà vì những người tốt chỉ im lặng”. Trong những hoàn cảnh đó, ta mới nhận ra rõ nhất sự dũng cảm hay hèn nhát, hành động có cân nhắc hay chỉ là vì nhiệt tình nông nổi của một người. Quyết định trong tích tắc đó có thể sẽ làm thay đổi hoàn toàn cục diện, thậm chí thay đổi cả cái nhìn của người ta về con người.

Vẩn vơ suy nghĩ, tôi vẫn thấy sợ hãi khi nghĩ đến đoạn đường về của mình lúc 9h tối. Lấy điện thoại nhắn tin cho em: “Chị vừa gặp một thằng điên. Thật đáng sợ!”. Em bảo: “Chị phải cẩn thận với những thằng điên, nhưng với những kẻ không kiếm soát được hành vi như vậy thì vẫn dễ đối phó hơn những kẻ mà chị không hề biết là hắn điên.”

9h, em gọi: “Em chờ ở ngã tư, chị ra, em chở về”.

Bình tâm lại. Cảm ơn, vì thiên thần đã đến.


Sóng - 26/11/2011
 

jimmydang

[♣]Thành Viên CLB
- Lúc trước nhịn một bữa ăn sáng, dành tiền cho mấy em bán vé số dạo, người nghèo thì cảm thấy rất vui. Sau khi đọc mấy bài báo trên mạng thì giờ không dám cho người ăn xin nữa nhưng lương tâm thực sự không an. Quả thật rất khó chịu.
- Đọc xong bài của Sóng em cũng thấy mình cũng vô tâm, mặc dù muốn giúp nhưng thực ra là lo người ngoài nhìn, lúc đi với bạn bè thì sợ bị chê chứ không phải do sợ bị đánh. Do vậy nên em chỉ dám làm những việc mà mình có thễ như giúp người già qua đường như một phân an ủi lương tâm. Giờ em càng thấm câu nói:
“Cái xấu hoành hành, không phải vì số người xấu tăng lên, mà vì những người tốt chỉ im lặng”
Em thấy mình phải thay đổi ngay.
:phanno:
 

Bình luận bằng Facebook

Similar threads
Thread starter Tiêu đề Diễn đàn Trả lời Date
benny [Lời muốn nói] Xin hãy giúp đỡ chị Hải Nguyên! Thay lời muốn nói 0
Sóng [Thay lời muốn nói] Thì thôi... Thay lời muốn nói 1
Vrain [Thay lời muốn nói] Nhớ về em - Một người bạn!!! Thay lời muốn nói 2
Sóng [Lời muốn nói] CLB của tôi ơi! Thay lời muốn nói 10
benny [Lời muốn nói] Những tấm name card Thay lời muốn nói 5
benny [Lời muốn nói] Cứ chuyên nghiệp là phải CHẢNH??? Thay lời muốn nói 5
benny [Lời muốn nói] Chúc mừng anh Vrain! Thay lời muốn nói 10
benny [Lời muốn nói] Gửi đến chị, chị của em... Thay lời muốn nói 1
benny [Lời muốn nói] Cùng nhau nâng ly chúc mừng chị Cẩm tú cầu nào cả nhà ơi!!! Thay lời muốn nói 1
benny [Lời muốn nói] Một thanh niên hiện đại luôn có bao cao su trong ví (!!?) Thay lời muốn nói 1
benny [Lời muốn nói] Tản mạn về "chém gió" Thay lời muốn nói 1
tuyethong [Thay lời muốn nói] Tết xưa - tết nay... Thay lời muốn nói 2
C [Lời muốn nói]Hãy để gió cuốn tất cả chúng đi Thay lời muốn nói 4
C [ Lời muốn nói]Một mình không có nghĩa là cô đơn Thay lời muốn nói 12
Vân Anh Nguyễn [Lời muốn nói]Hãy nghĩ khác! Thay lời muốn nói 2
benny [Lời muốn nói] Con người đang cắt giảm đạo đức để tồn tại? Thay lời muốn nói 3
power of desert [Lời muốn nói]Nhái - lông bông! Thay lời muốn nói 3
Vân Anh Nguyễn [Lời muốn nói]Cái bóng.. Thay lời muốn nói 0
Sóng [Lời muốn nói] Gửi em: Cho ngọn lửa trong em không tàn lụi! Thay lời muốn nói 4
thanhdat1004 [Lời muốn nói] Chào mừng ngày 20-10 Thay lời muốn nói 7
Vân Anh Nguyễn [Lời muốn nói]Không sót bạn nào Thay lời muốn nói 0
O [Lời muốn nói]...Lời bố mẹ... Thay lời muốn nói 0
benny [Lời muốn nói]Gửi chị thân yêu Thay lời muốn nói 1
tuyettinhlinh [Lời muốn nói] Thử gửi em trai thân yêu Thay lời muốn nói 0
SinhBe [Lời muốn nói] Chia tay anh rồi em có hạnh phúc không? Thay lời muốn nói 5
kực_kì_lì [Lời muốn nói] Trong đau khổ ta vẫn phải cười Ben nhé.... Thay lời muốn nói 4
tuyethong [Lời muốn nói] Benny à, hãy để tôi được sớt chia cùng...dù chỉ là-1 phần ngàn nỗi đau Thay lời muốn nói 7
Đan Thảo [Lời muốn nói] Bài viết không dự thi - vài điều cần suy nghĩ!!! Thay lời muốn nói 8
doonyin [Lời muốn nói] Ước mơ của con là gì? Thay lời muốn nói 1
KendyDat [Lời muốn nói] Bỏ phiếu hay quyên góp từ thiện? Thay lời muốn nói 0
trangdang [Lời muốn nói] Này ngốc, tôi nhớ em! Thay lời muốn nói 0
T - naruchan [Lời muốn nói] Những lới khen chứa một phần xấu xí....! Thay lời muốn nói 2
doonyin [Lời muốn nói] Đi tìm một tấm bảng chỉ đường. Thay lời muốn nói 7
huxu456 [Lời muốn nói] Con đường tôi vào đại học Thay lời muốn nói 0
huxu456 [Lời muốn nói] Được gì và mất gì ở đại học? Thay lời muốn nói 8
_ice_ [Lời muốn nói] Chưa nói yêu nhau mà nay đã chia tay?! Thay lời muốn nói 7
doonyin [Lời muốn nói] Người Việt hiếu học và "hiếu danh" Thay lời muốn nói 1
benny [Lời muốn nói] Sau thi đại học là...du học? Thay lời muốn nói 8
tuyethong [Lời muốn nói] Em muốn yêu một người... Thay lời muốn nói 18
jodiepham2204 [Lời muốn nói] Bởi vì ta là con người - Phạm Lữ Ân Thay lời muốn nói 5
benny [Lời muốn nói] Cùng khuấy động diễn đàn! Thay lời muốn nói 17
doonyin [Lời muốn nói] Chữ ký trên diễn đàn. Thay lời muốn nói 2
dothanhvietquynhon [Lời muốn nói] Mong muốn được giao lưu với anh em trong diễn đàn!!! Thay lời muốn nói 6
bluesea88 [Lời muốn nói] Hãy cùng đưa diễn đàn phát triển, [you] nhé! Thay lời muốn nói 8
waiting.me [Lời muốn nói] Cho anh_người đang đi tìm em Thay lời muốn nói 0
doonyin [Lời muốn nói] Nắm tuổi thơ ! Thay lời muốn nói 6
doonyin [Lời muốn nói] Kịch ! Thay lời muốn nói 10
tuyethong [Lời muốn nói] Khi cảm thấy tuyệt vọng... Thay lời muốn nói 4
doonyin [Lời muốn nói] Nói xàm về blog! :)) Thay lời muốn nói 1
doonyin [Lời muốn nói] Đêm nhạc Quốc Bảo tại phòng trà We Thay lời muốn nói 2

Similar threads

Similar threads

Similar threads

Top