Một câu hỏi cũ, tưởng chừng như khá mông lung... Nhưng những khi quá chừng mệt mỏi trong cuộc sống, tôi rất hay tự hỏi lại mình: "Mục đích cuộc sống của tôi là gì?!".
Ừ, với bạn thì sao, mục đích cuộc sống của bạn là gì???
Đơn giản với tôi, ngoài cuộc sống bình thường, tôi đã luôn cố gắng hết sức để được làm những công việc mà tôi yêu thích, được đi đến những nơi mà tôi luôn khát khao mong muốn tìm hiểu, khám phá, được gặp gỡ, kết giao với những con người mà tôi luôn ước ao gần gũi, chia sẻ, cảm thông, được biết thêm những điều mà tôi cảm thấy thú vị, hấp dẫn, mới mẻ... và qua đó, tôi sống những-cuộc-đời khác hơn với cuộc đời tôi đang có, những-cuộc-đời khiến tôi "giàu có" thêm lên - mang đậm ý nghĩa tinh thần, trải nghiệm, vốn sống...
Bạn có thích như vậy không?! Nếu thích, bạn đã làm như thế nào để có được những điều này?!
.
Ai cũng chỉ có một cuộc đời - câu này cũng lại cũ rồi. Nếu không mất sớm vì tai nạn giao thông, vì bệnh tật, vì chiến tranh, vì tự tử, vì đấu đá, vì thuốc men, vì trăm ngàn vạn triệu lý do cả vô lý lẫn có lý... thì bạn sẽ sống đến khi già lụ khụ, sẽ răng long mắt mờ tóc bạc, và sẽ đơn giản qua đời nói chung chỉ vì cũng đến lúc chết!!!
Tôi cũng không hơn gì đáp án hiển nhiên đó, thậm chí tôi vào ra bệnh viện như cơm bữa (toàn do những thứ nặng nề, tốn hao sức khỏe-vốn quý), tôi vẫn phải sống chung mỗi ngày với hằng hà sa số các tai nạn giao thông, tôi đau khổ nghe tin tức bạn bè tôi ra đi từ rất sớm, do đời chán, hay do chán đời... Tin buồn ít, tin hơi nhiều buồn hay tin rất buồn.
Tôi có sợ chết không?! Chắc là không, nhưng mà cũng có. Không - vì lẽ tất nhiên. Có - vì tôi e mình vẫn chưa sống đủ. Nên tôi cố gắng sống đầy, đầy nhất trong giới hạn của mình. Ừ. Ai biết ngày mai thế nào!!! Tôi thích phân chia mình ra để sống như nhiều cuộc đời. Tôi thích là khối đa diện, mỗi mặt màu lại vân vi như một mảng đa sắc. Ừ, cứ như vậy đi, chính là tôi đang nhân cuộc sống của tôi lên - đầy đặn, ngổn ngang, chất chồng, tấp nập và phong phú...
Bạn thì sao? Bạn có cho như vậy là quá khó không?!
.
Hơn hết, tôi yêu những gì tôi đang có: gia đình, bè bạn, công việc, tình yêu, hạnh phúc... khư khư gìn giữ trong giới hạn tôi có thể. Và... lòng tham rõ là không đáy, tôi đi tìm kiếm thêm những giá trị tốt đẹp khác làm tươi mới, sôi nổi thêm lên mỗi quãng thời gian ngắn ngủi cho mình.
Cũng khó thật đấy chứ! Sống như mình đã đủ mệt rồi, lại còn phải sống như bao nhiêu những cuộc đời khác. Vì thế tôi thường xuyên quá tải, thường xuyên "bán than" kêu khổ. Nhưng tôi cũng cố rất nhanh để hồi phục, hình như luôn có sẵn lạc quan!!! Và sau khi đã day dứt hỏi lại tôi, "này Phương, mi đang sống để làm gì?!", tôi lại cuống cuồng, hối hả, quyết liệt, mạnh mẽ, ào ạt lên... đúng kiểu như tôi vẫn thế.
Tôi nghĩ, bạn cũng như vậy thôi. Một khi đã thích, bạn sẽ khó lòng bỏ ngang một cách sống thú vị, hay ho, nhất là khi tính cách bạn đã "lên khuôn", định hình! Bạn sẽ nghĩ: quá muộn và cũng không cần thiết phải thay đổi mình...
.
Tôi không giỏi tính toán, nhưng tôi biết cuộc đời tôi vẫn đang "lợi" lên. Mỗi ngày. Ít ra cũng nhân thêm được mấy lần. Kiệt sức là khi cạn hết năng lượng dự trữ, cạn hết sinh khí để "quay cuồng" trong những mảng màu đa sắc, với bao nhân dáng con người, bao hình dung công việc, bao ý nghĩa cuộc sống, bao nền tảng quan hệ...
Với những gì bất ý, tôi chọn cách phản ứng tức thời (có đôi chút bản năng), rất nhanh và rất mạnh. Để rồi cho qua, không láy lại thêm lần nữa. Đôi khi với cách này, tôi cũng bị mất mát khá nhiều và đáng kể. Nhưng bù lại tôi sẽ có thời gian để dung nạp thêm nhiều những cái mới, cái lạ. Gần như cái cách người ta xếp những que diêm trong chiếc hộp giới hạn!
Với bạn thì sao? Tôi e nếu bạn là người quá nhạy cảm, những vết tổn thương sẽ gây đau nhức nơi bạn rất lâu...
.
Tôi vẫn đang loay hoay trong thế giới của mình, cố nuôi ảo tưởng bản thân cứ như thể tôi đã sống nhiều lắm rồi, sống đến hết khả năng của mình. Nếu vậy, thì chắc đã không phải luôn day dứt tự hỏi: "tôi ơi, tôi sống để làm gì?!". Vẫn còn nhiều điều tôi muốn biết lắm, nhiều người tôi muốn gặp, nhiều nơi tôi muốn đến, nhiều việc tôi muốn làm...
Đôi khi tôi thấy chán, rất chán, quá chán, chán đến không thể chán hơn. Rồi qua hết "cơn điên" tôi lại muốn sống, sống đáng, sống như không thể sống hơn, không thể có lại thêm lần nữa.
Bạn nghĩ sao về điều đó?! Sự cô đơn nơi mỗi người giữa đám đông có phải do ta đang "rơi rớt" trong thứ cảm giác chán chường, vô vị đến tận cùng??? Ta nên làm sao để vượt qua, để cuộc sống lại tươi mới, lại thơm tho, bay bổng, ngọt ngào...
.
Hơn lúc nào hết, tôi vẫn muốn là tôi như tôi đã, đang và sẽ sống. Ừ thì cứ theo "cách của AQ" để nói, dù sao tôi rất yêu cuộc sống của mình - cho dù tôi có đang sống để làm gì...
Nguồn: Nguyễn Thu Phương's blog
Còn bạn, sống để làm gì?
Ừ, với bạn thì sao, mục đích cuộc sống của bạn là gì???
Đơn giản với tôi, ngoài cuộc sống bình thường, tôi đã luôn cố gắng hết sức để được làm những công việc mà tôi yêu thích, được đi đến những nơi mà tôi luôn khát khao mong muốn tìm hiểu, khám phá, được gặp gỡ, kết giao với những con người mà tôi luôn ước ao gần gũi, chia sẻ, cảm thông, được biết thêm những điều mà tôi cảm thấy thú vị, hấp dẫn, mới mẻ... và qua đó, tôi sống những-cuộc-đời khác hơn với cuộc đời tôi đang có, những-cuộc-đời khiến tôi "giàu có" thêm lên - mang đậm ý nghĩa tinh thần, trải nghiệm, vốn sống...
Bạn có thích như vậy không?! Nếu thích, bạn đã làm như thế nào để có được những điều này?!
.
Ai cũng chỉ có một cuộc đời - câu này cũng lại cũ rồi. Nếu không mất sớm vì tai nạn giao thông, vì bệnh tật, vì chiến tranh, vì tự tử, vì đấu đá, vì thuốc men, vì trăm ngàn vạn triệu lý do cả vô lý lẫn có lý... thì bạn sẽ sống đến khi già lụ khụ, sẽ răng long mắt mờ tóc bạc, và sẽ đơn giản qua đời nói chung chỉ vì cũng đến lúc chết!!!
Tôi cũng không hơn gì đáp án hiển nhiên đó, thậm chí tôi vào ra bệnh viện như cơm bữa (toàn do những thứ nặng nề, tốn hao sức khỏe-vốn quý), tôi vẫn phải sống chung mỗi ngày với hằng hà sa số các tai nạn giao thông, tôi đau khổ nghe tin tức bạn bè tôi ra đi từ rất sớm, do đời chán, hay do chán đời... Tin buồn ít, tin hơi nhiều buồn hay tin rất buồn.
Tôi có sợ chết không?! Chắc là không, nhưng mà cũng có. Không - vì lẽ tất nhiên. Có - vì tôi e mình vẫn chưa sống đủ. Nên tôi cố gắng sống đầy, đầy nhất trong giới hạn của mình. Ừ. Ai biết ngày mai thế nào!!! Tôi thích phân chia mình ra để sống như nhiều cuộc đời. Tôi thích là khối đa diện, mỗi mặt màu lại vân vi như một mảng đa sắc. Ừ, cứ như vậy đi, chính là tôi đang nhân cuộc sống của tôi lên - đầy đặn, ngổn ngang, chất chồng, tấp nập và phong phú...
Bạn thì sao? Bạn có cho như vậy là quá khó không?!
.
Hơn hết, tôi yêu những gì tôi đang có: gia đình, bè bạn, công việc, tình yêu, hạnh phúc... khư khư gìn giữ trong giới hạn tôi có thể. Và... lòng tham rõ là không đáy, tôi đi tìm kiếm thêm những giá trị tốt đẹp khác làm tươi mới, sôi nổi thêm lên mỗi quãng thời gian ngắn ngủi cho mình.
Cũng khó thật đấy chứ! Sống như mình đã đủ mệt rồi, lại còn phải sống như bao nhiêu những cuộc đời khác. Vì thế tôi thường xuyên quá tải, thường xuyên "bán than" kêu khổ. Nhưng tôi cũng cố rất nhanh để hồi phục, hình như luôn có sẵn lạc quan!!! Và sau khi đã day dứt hỏi lại tôi, "này Phương, mi đang sống để làm gì?!", tôi lại cuống cuồng, hối hả, quyết liệt, mạnh mẽ, ào ạt lên... đúng kiểu như tôi vẫn thế.
Tôi nghĩ, bạn cũng như vậy thôi. Một khi đã thích, bạn sẽ khó lòng bỏ ngang một cách sống thú vị, hay ho, nhất là khi tính cách bạn đã "lên khuôn", định hình! Bạn sẽ nghĩ: quá muộn và cũng không cần thiết phải thay đổi mình...
.
Tôi không giỏi tính toán, nhưng tôi biết cuộc đời tôi vẫn đang "lợi" lên. Mỗi ngày. Ít ra cũng nhân thêm được mấy lần. Kiệt sức là khi cạn hết năng lượng dự trữ, cạn hết sinh khí để "quay cuồng" trong những mảng màu đa sắc, với bao nhân dáng con người, bao hình dung công việc, bao ý nghĩa cuộc sống, bao nền tảng quan hệ...
Với những gì bất ý, tôi chọn cách phản ứng tức thời (có đôi chút bản năng), rất nhanh và rất mạnh. Để rồi cho qua, không láy lại thêm lần nữa. Đôi khi với cách này, tôi cũng bị mất mát khá nhiều và đáng kể. Nhưng bù lại tôi sẽ có thời gian để dung nạp thêm nhiều những cái mới, cái lạ. Gần như cái cách người ta xếp những que diêm trong chiếc hộp giới hạn!
Với bạn thì sao? Tôi e nếu bạn là người quá nhạy cảm, những vết tổn thương sẽ gây đau nhức nơi bạn rất lâu...
.
Tôi vẫn đang loay hoay trong thế giới của mình, cố nuôi ảo tưởng bản thân cứ như thể tôi đã sống nhiều lắm rồi, sống đến hết khả năng của mình. Nếu vậy, thì chắc đã không phải luôn day dứt tự hỏi: "tôi ơi, tôi sống để làm gì?!". Vẫn còn nhiều điều tôi muốn biết lắm, nhiều người tôi muốn gặp, nhiều nơi tôi muốn đến, nhiều việc tôi muốn làm...
Đôi khi tôi thấy chán, rất chán, quá chán, chán đến không thể chán hơn. Rồi qua hết "cơn điên" tôi lại muốn sống, sống đáng, sống như không thể sống hơn, không thể có lại thêm lần nữa.
Bạn nghĩ sao về điều đó?! Sự cô đơn nơi mỗi người giữa đám đông có phải do ta đang "rơi rớt" trong thứ cảm giác chán chường, vô vị đến tận cùng??? Ta nên làm sao để vượt qua, để cuộc sống lại tươi mới, lại thơm tho, bay bổng, ngọt ngào...
.
Hơn lúc nào hết, tôi vẫn muốn là tôi như tôi đã, đang và sẽ sống. Ừ thì cứ theo "cách của AQ" để nói, dù sao tôi rất yêu cuộc sống của mình - cho dù tôi có đang sống để làm gì...
Nguồn: Nguyễn Thu Phương's blog
Còn bạn, sống để làm gì?