Khi bạn đạp xe lên một con dốc, mồ hôi chảy ướt áo và bàn chân tưởng như mỏi nhừ thì bạn sẽ được tận hưởng sự tuyệt vời khi chiếc xe lăn nhanh xuống con dốc phía trước, những giọt mồ hôi bốc hơi, để lại cảm giác mát lạnh khiến bạn quên nhanh tất cả mệt mỏi...
Cuộc sống cũng giống như một con đường rất dài. Dù có đang chạy trên những đoạn bằng phẳng, người ta vẫn không bao giờ quên sẽ có lúc phải đối diện với việc lên dốc và cả xuống dốc. Một người bạn đã nói với tôi điều giản dị ấy khi cùng một lúc, cô bạn phải đối diện thất bại, cả trong tình yêu lẫn trong công việc ở công ty. Điều làm tôi nể phục cô bạn ấy là sự can đảm. Cô ấy không khóc, không oán trách, cũng không lặng lẽ suy sụp. Bởi lẽ bạn tôi biết tự thu xếp, đặt những nỗi buồn sang một bên, dành sức lực để tiếp tục "vượt dốc".
Rất nhiều khi trong nhịp sống gấp gáp này, nỗi mệt mỏi, sự chán chường, cảm giác thất vọng đã vắt kiệt sức lực; lấy đi niềm lạc quan. Bạn muốn buông xuôi tất cả. Nhưng nếu bạn dừng lại và quay nhìn trở về điểm xuất phát, bạn sẽ biết cái cảm giác tuyệt vời khi nhìn những gì ta đã vượt qua. Có thời điểm bạn nhận ra mình đang đứng trên đỉnh dốc. Hít thật sâu và nhìn kỹ về phía trước, bạn không cần phải hét lên sung sướng. Và khi ấy, điều bạn tự nhắc mình sẽ là tìm thêm những đỉnh cao mới, không cho phép mình thả dốc quá nhanh.
Cuộc sống của chúng ta giống như những chuyến đi bởi lẽ, ta luôn có nhiều những lựa chọn nhưng không nên mất quá nhiều thời gian để tìm được kết quả mình muốn. Khi thật sự rã rời thân thể, bạn hãy dừng lại ven đường nghỉ ngơi đôi chút. Dừng lại và bước đi đúng là cách phục hồi năng lực nhanh chóng nhất.
Lên dốc tuy chậm chạp, mệt mỏi thật nhưng phải thừa nhận mức độ an toàn cao hơn khi bạn thả dốc. Cảm giác của việc lao nhanh về phía trước tuyệt vời thật, nhưng biết đâu vực thẳm đâu đó mà bạn không kịp nhìn thấy, và biết đâu chiếc xe đã bị đứt phanh? Có hàng trăm trở ngại, và bạn không bao giờ được tự mãn...
Cuộc sống cũng giống một con đường, khi bạn đang bước trên những khổ đau thì đó là lúc bạn buộc phải "lên dốc" trong hành trình của đời mình. Dĩ nhiên, lúc tận hưởng cảm giác hạnh phúc thì không phải bất hạnh sẽ chẳng bao giờ xuất hiện. Cuộc đời vốn là một chuyến đi, cái bạn cần là "để dành" sức lực và cảm hứng cho những chặng đường kế tiếp.
Tôi vô tình đọc được bài viết này trên mạng, trong một lúc lang thang để tạm thời “trốn” khỏi công việc. Cảm ơn người đã viết nó để tôi được hưởng chút yên bình khi chìm đắm trong những dòng chữ ấy. Công việc vẫn còn nhiều, nhưng tôi cho phép mình được dừng lại một chút để cân bằng cho chính tôi. Để ngẫm nghĩ và chợt nhận ra rằng mình có thể leo dốc với một phong thái tích cực hơn, bình thản hơn, gạt bớt những lo lắng không cần thiết.
Tôi chợt nghĩ đến những người bạn khác, có lẽ họ cũng đang trải qua những cảm giác mỏi mệt và áp lực khi càng gần đến ngày thành lập CLB. Tôi không thể giúp gì nhiều cho các bạn, bởi ai cũng có những công việc riêng của mình, những nghĩ suy mà nhiều khi không thể nói ra với tất cả mọi người. Nhưng tôi hy vọng có thể chia sẻ với các bạn chút gì đó qua bài viết này. Hãy nhìn lại chặng đường đã qua, những gì chúng ta đã làm được, rồi bình thản để tiếp tục lên dốc. Chúng ta đã là một tập thể, nên đừng lo sợ sẽ không ai bên bạn. Cố lên, cố lên!
Cuộc sống cũng giống như một con đường rất dài. Dù có đang chạy trên những đoạn bằng phẳng, người ta vẫn không bao giờ quên sẽ có lúc phải đối diện với việc lên dốc và cả xuống dốc. Một người bạn đã nói với tôi điều giản dị ấy khi cùng một lúc, cô bạn phải đối diện thất bại, cả trong tình yêu lẫn trong công việc ở công ty. Điều làm tôi nể phục cô bạn ấy là sự can đảm. Cô ấy không khóc, không oán trách, cũng không lặng lẽ suy sụp. Bởi lẽ bạn tôi biết tự thu xếp, đặt những nỗi buồn sang một bên, dành sức lực để tiếp tục "vượt dốc".
Rất nhiều khi trong nhịp sống gấp gáp này, nỗi mệt mỏi, sự chán chường, cảm giác thất vọng đã vắt kiệt sức lực; lấy đi niềm lạc quan. Bạn muốn buông xuôi tất cả. Nhưng nếu bạn dừng lại và quay nhìn trở về điểm xuất phát, bạn sẽ biết cái cảm giác tuyệt vời khi nhìn những gì ta đã vượt qua. Có thời điểm bạn nhận ra mình đang đứng trên đỉnh dốc. Hít thật sâu và nhìn kỹ về phía trước, bạn không cần phải hét lên sung sướng. Và khi ấy, điều bạn tự nhắc mình sẽ là tìm thêm những đỉnh cao mới, không cho phép mình thả dốc quá nhanh.
Cuộc sống của chúng ta giống như những chuyến đi bởi lẽ, ta luôn có nhiều những lựa chọn nhưng không nên mất quá nhiều thời gian để tìm được kết quả mình muốn. Khi thật sự rã rời thân thể, bạn hãy dừng lại ven đường nghỉ ngơi đôi chút. Dừng lại và bước đi đúng là cách phục hồi năng lực nhanh chóng nhất.
Lên dốc tuy chậm chạp, mệt mỏi thật nhưng phải thừa nhận mức độ an toàn cao hơn khi bạn thả dốc. Cảm giác của việc lao nhanh về phía trước tuyệt vời thật, nhưng biết đâu vực thẳm đâu đó mà bạn không kịp nhìn thấy, và biết đâu chiếc xe đã bị đứt phanh? Có hàng trăm trở ngại, và bạn không bao giờ được tự mãn...
Cuộc sống cũng giống một con đường, khi bạn đang bước trên những khổ đau thì đó là lúc bạn buộc phải "lên dốc" trong hành trình của đời mình. Dĩ nhiên, lúc tận hưởng cảm giác hạnh phúc thì không phải bất hạnh sẽ chẳng bao giờ xuất hiện. Cuộc đời vốn là một chuyến đi, cái bạn cần là "để dành" sức lực và cảm hứng cho những chặng đường kế tiếp.
Tôi vô tình đọc được bài viết này trên mạng, trong một lúc lang thang để tạm thời “trốn” khỏi công việc. Cảm ơn người đã viết nó để tôi được hưởng chút yên bình khi chìm đắm trong những dòng chữ ấy. Công việc vẫn còn nhiều, nhưng tôi cho phép mình được dừng lại một chút để cân bằng cho chính tôi. Để ngẫm nghĩ và chợt nhận ra rằng mình có thể leo dốc với một phong thái tích cực hơn, bình thản hơn, gạt bớt những lo lắng không cần thiết.
Tôi chợt nghĩ đến những người bạn khác, có lẽ họ cũng đang trải qua những cảm giác mỏi mệt và áp lực khi càng gần đến ngày thành lập CLB. Tôi không thể giúp gì nhiều cho các bạn, bởi ai cũng có những công việc riêng của mình, những nghĩ suy mà nhiều khi không thể nói ra với tất cả mọi người. Nhưng tôi hy vọng có thể chia sẻ với các bạn chút gì đó qua bài viết này. Hãy nhìn lại chặng đường đã qua, những gì chúng ta đã làm được, rồi bình thản để tiếp tục lên dốc. Chúng ta đã là một tập thể, nên đừng lo sợ sẽ không ai bên bạn. Cố lên, cố lên!