tôi ko biết bắt đầu từ đâu.....Nếu mọi người gặp tôi cách đây 5 năm và so với tôi bây giờ sẽ thấy ko phải là một người , và nếu gặp tôi cách đây 4 năm thì càng ko nhận ra tôi .Cách đây 5 năm từ khi tôi sinh ra đến khi tôi học xong lớp 9 tôi vẫn là một đứa trẻ , một đứa con gái hồn nhiên , trong sáng ko biết gì , so với bạn bè cùng lứa tuổi thì tôi là một kẻ ko hiểu gì về cuộc đời , ko ngửi thấy mùi đời là gì . một năm sau tôi ko còn là một đứa trẻ hồn nhiên được nữa, tôi mạnh mẽ đến bất ngờ và có phần khủng hoảng về tinh thần nhưng lại theo hướng tiêu cực . Tôi cũng ko nhớ rõ tác động chính làm tôi thay đổi , tôi chỉ nhớ nó đã làm cho tôi mất niềm tin và hy vọng vào cuộc sống , đó là thởi kì đen tối nhất của tôi và làm cuộc đời tôi bước sang ngã rẽ khác. So với bạn bè tôi hiểu về cuoic65 đời muộn hơn nhưng tốc độ lại nhanh hơn . Chính vì đốt cháy giai đoạn như vậy nên dù tôi có hiểu cuộc đời thì vẫn chưa thực sự thực tế . Tôi ko nghĩ ngã rẽ này tốt hơn nếu tôi lựa chọn ngã rẽ khác , tôi quá gấp gáp và vội vàng nhưng lại thụ động. Một lúc tôi bị áp lực từ nhiều phía khi tôi mới bắt đầu hiểu cuộc đời về học tập ( tôi học ko tốt lắm) , về mối quan hệ bạn bè gia đình cũng ko tốt và áp lực của đống tiền khiến tôi nghẹt thở , tưởng chừng như ko có lối thoát và tôi đã chọn cách giải thoát đến bây giờ tôi nhận thấy là tồi tệ nhất bởi nó làm ảnh hưởng lớn đến cuộc đời sau này của tôi . Tôi đã biến mình thành kẻ sống mà như chết , tôi bắt mình ko suy nghĩ , ko để ý , ko nhớ bất cứ thứ gì .Tôi dần sa vào mà ko nhận ra tôi đã sai nhưng tôi đã ko biết làm thế nào , ko bạn bè thân thiết, ko cm3 thấy có người thân dù tôi cũng có bạn thân nhưng lại ko hiểu tôi, có anh chị nhưng dường như ko có gì . Bây giờ tôi mới nhận thấy tôi là người sống kín đáo dù mọi người đều nhận xét tôi là người lạc quan , vui vẻ , dường như ko có chuyện gì khiến tôi phải buồn, tôi vốn ko quen chia sẻ với aihay tỏ thái độ gì khi nói chuyện nhưng họ lại ko quan tâm và gần gũi làm cho tôi càng ko thể nói , tôi cảm thấy mình bị bỏ rơi . đã rất nhiều lần tôi nuốt nước mắt vào trong khi tôi buồn .Có lúc tôi cảm thấy mình giả dối nhưng chỉ có giả dối với mình mới khiến tôi được an ủi , mới giúp tôi vượt qua nỗi đau . Có lẽ tôi đang bị trừng phạt vì tôi đã giả dối với mình , tôi đã phải trả giá cho sai lầm của mình . Mọi người biết ko bây giờ tôi sống thụ động , ko nhạy trong suy nghĩ được nữa . Vì vậy mà bây giờ khi tôi muốn mình sống lại , phải suy nghĩ phải nhớ mà ko được , ko còn được như ngày xưa nữa rồi. bây giờ tôi rất tệ...
Bạn có thể chia sẻ với tôi một chút quá khứ của bạn được ko ? bạn hãy nói suy nghĩ của bạn về những gì tôi nói , ko phải lúc nào tôi viết ra là lúc đó tôi đang buồn.
Bạn có thể chia sẻ với tôi một chút quá khứ của bạn được ko ? bạn hãy nói suy nghĩ của bạn về những gì tôi nói , ko phải lúc nào tôi viết ra là lúc đó tôi đang buồn.