[Truyện] Tổng hợp truyện ngắn by TQV

TQV

Thanh viên kỳ cựu
Chuyện con sâu - Phan Đức Thuận

Giờ thể dục. Cả đám học trò lớp 12A lục tục kéo xuống sân.

Thầy Huân, đảm nhiệm bộ môn thể dục, còn rất trẻ. Có lẽ thầy còn sót lại nhiều tính cách học trò nên giờ thể dục của thầy rất thoải mái . Thầy nói rằng thể dục thể thao giúp con người khỏe mạnh, yêu đời do đó học thể dục phải vui vẻ, không gượng ép. Giờ thể dục của thầy chủ yếu là vui chơi, hoạt động hứng thú. Thầy rất gần gũi học trò nên đám học trò rất mến thầy và xem thầy như anh trai .

Sáng nay, thầy đứng ở góc sân, trao cho lớp trưởng cái còi và dặn : "Em cho các bạn khởi động, thầy lên văn phòng có chút chuyện".

Lớp trưởng Khoa cầm còi thổi hoét hoét rồi dõng dạc :

- Bốn hàng dọc tập hợp.

Có tiếng the thé ở góc phải :

- Nhìn trước... thẳng. Nhìn sau ... méo . Ở giữa lộn xộn.

Có tiếng khúc khích, có tiếng phàn nàn. Đủ mọi hỉ, nộ, ái, ố. Thằng Khoa phải ra quyền lớp trưởng :

- Các bạn im lặng. Bạn Nga không được ăn... đậu phộng. Vừa mất trật tự vừa xả rác... mất vệ sinh. Hải, bạn làm gì đó ? Thôi cái trò dán đuôi nghe chưa !

Nghe tới chuyện dán đuôi, đứa nào cũng ái ngại đưa tay sờ lưng áo . Nhỏ Vân dường như chưa yên tâm bèn quay lại hỏi Huy cận :

- Ê, coi dùm áo tui có cái gì không ?

- Áo không có nhưng trên đầu thì có.

- Lấy xuống dùm đi !

- Lấy gì được.

- Cái gì vậy ?

- Tóc.

- Vô duyên !

- Ngoài ra còn có một thứ nữa .

- Gì ?

- Cái nơ màu hồng.

- Ừa, tui mới mua ở chợ Kim Biên đó, năm ngàn rưởi lận, đẹp hôn ?

- Đẹp, nhưng mà ý tôi không nói cái nơ .

Nhỏ Vân bắt đầu bực mình :

- Đủ rồi nghen, ông làm gì cứ vòng vo hoài vậy ?

- Tui muốn nói có-con-sâu-đang-bò-trên-cái-nơ .

Một tiếng "Á" lanh lảnh vang lên. Nhỏ Vân hoảng hốt nhảy tưng tưng. Lúc này Huy cận mới ra tay nghĩa hiệp bốc con sâu ra . Ngay lập tức, hình ảnh con sâu được chuyền đi cho mỗi người chiêm ngưỡng một tí. Con sâu đi đến đâu, lũ con gái dạt ra đến đó. Lớp trưởng lại hét lên :

- Yêu cầu các bạn bỏ con sâu xuống. giờ thể dục chứ không phải giờ bắt sâu .

Thằng Phúc đưa tay :

- Tôi có ý kiến. Đề nghị đưa con sâu trở về vị trí ban đầu .

- Đồng ý ! Đồng ý !

Nhỏ Vân hốt hoảng la oái oái . Hai tay nó ôm chặt cái nơ trên đầu .

Trong lúc con sâu đang trên hành trình trở về vị trí cũ thì thầy Huân trở lại :

- Các em khởi động xong chưa ?

Lớp trưởng gãi đầu :

- Dạ ... chưa !

- Sao vậy ?

- Dạ thưa thầy, tại ... con sâu ...

- Em nói con sâu nào ? - Thầy ngạc nhiên.

- Dạ, chuyện dài lắm. Mới đầu là vầy, con sâu đu trên cây không biết tại sao lại rớt trúng đầu bạn Vân. Bạn Huy mới lấy ra đưa cho bạn Trường coi, bạn Trường ngắm nghía rồi thử... đặt lên áo bạn Nga . Bạn Nga không hề hay biết đến khi con sâu bò lên cổ, thấy nhột bạn giật nó ra rồi hoảng hốt quăng lên đầu bạn Châu . Bạn Châu ...

Thầy sốt ruột ngắt :

- Thôi được rồi, tôi chỉ muốn biết lỗi tại ai ?

- Dạ, tại ... con sâu ạ !

Cô Bí (bí thư) đưa tay phát biểu :

- Thưa thầy, theo em, lỗi này do bạn Vân, ai biểu bạn đứng đó cho con sâu rớt vô đầu (!)

Vân la lên :

- Ê, nói kỳ vậy ? Làm sao tôi biết có con sâu nào treo trên cây mà phòng hờ.

Đột nhiên nhỏ Vân quay qua Huy cận, đưa ngón tay xỉ vào trán hắn, sém rớt mắt
kiếng :

- Tại ông nè, ai biểu ông bốc nó xuống làm chi, để nó... cắn tui chết cho rồi ! - Cô nàng bắt đầu thút thít :

Huy cận quay sang thằng Trường :

- Tao đưa mày con sâu để coi chơi, ai biểu mày để lên áo con Nga cho có chuyện ?

Trường phân bua :

- Không phải tại tao . Tao chỉ để con sâu đen lên áo trắng để... nghiên cứu sự tương phản màu sắc thôi . Tại con Nga bốc quăng qua con Châu ...

Cứ cái kiểu "không phải tại anh cũng không phải tại em" này mà sự việc bắt đầu trở nên rắc rối . Đột nhiên lớp trưởng Khoa lên tiếng :

- Dạ thưa thầy, tất cả là lỗi tại em, tại em quản lý không tốt.

Thầy Huân lắc đầu :

- Không, lỗi tại thầy . Thầy đã bỏ lớp đi trong mấy phút đầu tiên, những phút mà rất cần sự ổn định...

Nhỏ Vân đã bớt thút thít, có lẽ cô bé đã suy nghĩ lại .

- Dạ, lỗi tại em, lẽ ra em phải nhìn xung quanh trước khi đứng.

Thằng Huy vội vã nhận tội :

- Không, bạn Vân không có lỗi, lỗi do em, nếu em không đưa con sâu cho bạn Trường thì chắc không đến nỗi nào .

Thằng Trường cũng không chịu thua :

- Lỗi tại em, theo lẽ em không nên nghiên cứu sự tương phản màu sắc không đúng lúc như vậy .

Nga xúc động nói :

- Còn em, đáng lẽ em phải bình tĩnh bốc con sâu để xuống đất chứ không phải quăng mất trật tự như vậy .
...
Tình hình càng trở nên quyết liệt hơn vì ai cũng đòi nhận lỗi phần mình.

Thầy Huân, như một vị quan tòa đầy công minh, thầy phán :

- Tôi nghĩ ra rồi, tội phạm chính là con sâu, đích thị là con sâu . Nó là đầu mối của mọi sự rắc rối .

Cả lớp nhao nhao :

- Phải treo cổ nó lên.

- Xử chém trước.

- Không được, chém rồi làm sao treo cổ.

- Treo cổ nó chết ngắt rồi chém làm gì ?

Vũ - cán sự Hóa lên tiếng :

- Cho nó một tí axít clohydric. :vamohoi:

Thông - cán sự Lý bác bỏ :

- Ta nên dùng một hòn đá chọi nó. Lực của bàn tay hợp với trọng lực sẽ tạo thành một lực khá mạnh và làm thân thể nó "biến dạng dẻo".:ngammieng:

Cán sự Sinh xin có ý kiến :

- Để tôi nghiên cứu nó rồi giết cũng chẳng muộn.:choangvang:

Trúc Quỳnh - cán sự Văn nói :

- Để "giải quyết vấn đề" rắc rối và phức tạp này, ta không thể cứ nhìn một chiều được. Ta cần nhận thức được nguyên nhân và hậu quả của vụ việc, ta cần phải có tinh thần nhân đạo ... Vì vậy, tóm lại, ta nên đề ra mức án nhẹ nhàng thôi nhưng phải thật thấm thía ...:shut-mouth:

Trong lúc mọi người đang tìm hình phạt xứng đáng cho con sâu thì thủ phạm chính ấy đã lẻn đi ngõ nào mất tiêu .

Chuông reo hết giờ ra chơi . Cả đám học trò kéo nhau qua căn-tin. Và chuyện con sâu cũng trôi vào quên lãng bởi vì họ đang bận xử lý những trái ổi, những gói ô mai hấp dẫn hơn nhiều .
Trích từ: Chuyện con sâu
 
Last edited by a moderator:

TQV

Thanh viên kỳ cựu
Đói





Đói
Thạch Lam

[FONT=Verdana, Arial]Một cơn gió lọt vào làm Sinh tỉnh giấc. Anh ta thấy cái hơi lạnh của mùa đông thấm qua lần chăn mỏng, và thấy người mệt mỏi vì suốt đêm đã co quắp trên chiếc phản gỗ cứng.

Sinh cuốn chăn ngồi dậy. Thế là, cũng như những buổi sáng khác, một cái buồn rầu chán nản, nặng nề ở đâu đến đè nén lấy tâm hồn.

Những đồ vật quanh mình ẩn hiện trong bóng tối lờ mờ khiến Sinh lại nghĩ đến cái cảnh nghèo nàn khốn khó của chàng. Một cái bàn con xiêu vẹo bên góc tường, một cái chõng tre đã gẫy dăm ba nan, một cái ấm tích mất bông và mấy cái chén mẻ, nước cáu vàng... Trong cùng, một cái hòm da, dấu vết còn lại, của cái đời phong lưu độ trước...

Tất cả đồ đạc trong căn phòng chỉ có thế. Mà đã lâu lắm, quanh mình Sinh vẫn chỉ có những thứ đồ tồi tàn ấy, đã lâu lắm chàng đến ở cái căn phòng tối tăm, ẩm thấp này. Những ngày đói rét không thể đếm được nữa. Tiếng gió vi vút qua khe cửa ban đêm chàng nghe đã quen, cả đến cái mệt mỏi lả đi vì đói, chàng cũng đã chịu qua nhiều lần rồi.

Sinh thở dài. Chàng nhớ lại cái ngày bị thải ở sở chàng làm, cái giọng nói quả quyết và lạnh lùng của ông chủ, cái nét mặt chán nản, thất vọng của mấy người anh em cùng một cảnh ngộ với chàng... Từ lúc đó, bắt đầu những sự thiếu thốn, khổ sở, cho đến bây giờ...

Một tiếng guốc ngoài hè làm cho Sinh ngẩn lên trông ra phía cửa: vợ chàng về. Nàng vén cái màn đỏ treo ở cửa bước vào. Sinh thoáng trông cái thân hình của vợ in rõ trên nền sáng, một cái thân thể mảnh giẻ, gầy gò trong chiếc áo the mỏng phong phanh. Cảnh tượng ấy làm cho chàng xót thương...

Vợ chàng đi lại cạnh giường, yên lặnh nhìn Sinh không nói gì.

Sinh vơi lấy tay nàng kéo xuống bên mình, âu yếm hỏi :

- Em đi đâu mà sớm thế?

- Em lại đằng bà Ba ở cuối phố vay tiền.

Thế có được không?

Vơ Sinh nhìn chồng, thở dài lắc đầu :

- Ai cho chúng mình vay bây giờ. Bà ấy còn nhớ đâu đến khi trước vẫn nhờ vả mình.

Sinh buồn rầu, nói một cách chán nản:

- Thói đời vẫn thế, trách làm gì. Nhưng bây giờ làm thế nào?

Chàng nghĩ đến cái thạp gạo đã hết, mà trong túi không còn được một đồng xu nhỏ... Đã hai hôm nay, chàng và vợ chàng thổi ăn bữa gạo cuối cùng, đã hai hôm, cái đói làm cho chàng khốn khổ...

- Làm thế nào?

Vợ chàng nhắc lại câu hỏi ấy, rồi cúi mặt khóc. Một mối tình thương tràn ngập vào trái tim chàng như một làn sóng mạnh. Sinh nắm chặt lấy tay vợ ôm vào lòng, đắm đuối, thiết tha. Chàng chỉ muốn chết ngay lúc bấy giờ để tránh khỏi cái nghèo khốn khó, nặng nề quá, đè ở trên vai...

Buổi chiều đến đem theo những cơn gió lạnh lùng. Sinh bắc ghế ra cái hiên nhỏ trước cửa phòng, tựa vào bao lơn nhìn xuống nhà... Chỗ chàng thuê ở là một căn nhà hẹp và dài, chia làm nhiều phòng. Mỗi gian phòng là một gia đình che chúc ở, toàn là những người nghèo buôn bán ở các nơi.

Giờ này là giờ họ làm cơm. Trong thấy họ tấp nập làm lụng, Sinh lại nghĩ đến cái bếp nhà mình bây giờ vẫn còn tro lạnh, chàng lại lo không biết vợ đi từ sáng đến giờ sao mãi không thấy về, mà về không biết có đem cái gì không, hay lại chỉ một mối thất vọng như nhiều lần...

Nghĩ đến, Sinh lại đem long thương, thương người đàn bà xưa nay vẫn quen thói đài điếm phong lưu, mà bây giờ phải chịu khổ vì chàng... Hai bên gặp gỡ nhau trong một tiệc rượu dưới xóm cô đầu. Hồi ấy, chàng còn là một người có việc làm, còn là một người có lắm tiền. Quen biết nhau, rồi yêu mến nhau, chàng đã chẳng quản sự ngăn trở của nhà lấy nàng về. Đôi vợ chồng đã cùng nhau sống những ngày sung sướng, ái ân, những ngày còn để lại trong trí chàng một kỷ niệm êm đềm, mà mỗi khi nghĩ tới, chàng không khỏi bồi hồi. Rồi sự nghèo nàn đến, đem theo những cái nhọc nhằn, khổ sở, đem theo những ngày đói rét.

Tuy vậy, sự khổ sở chàng nhận thấy không làm cho vợ chàng bớt tình yêu đối với chàng. Cũng vẫn nồng nàn, đằm thắm như xưa, cái ái tình của đôi bên chỉ có thêm màu cay đắng vì xót thương nhau.

Cái hình ảnh một thân thể yếu đuối, mảnh giẻ in trên nền trời sáng buổi sớm mai lại thoáng hiện ra trước mắt Sinh. Chàng nhớ lại cái thất vọng không vay được tiền, đôi con mắt buồn rầu, đắm đuối nhìn chàng như ngụ biết bao nhiêu âu yếm, bao nhiêu hy sinh.

Một cơn gió đến làm cho Sinh thấy lạnh buốt tới xương. Chàng thấy đói, một sự đói vô cùng như trong đời chàng chưa thấy bao giờ. Đói như cào ruột, làm người chàng mệt lả đi, mắt hoa lên, trong vật gì cũng lờ mờ như lay động.

Khi còn đủ ăn, đủ mặc, chàng không hề để ý đến cái đói, không bao giờ nghĩ đến. Bây giờ chàng mới được hiểu biết cái đói như thế nào. Chàng rùng mình khi nghĩ đến trước cái mãnh liệt của sự đói, chàng cảm thấy sự cần dùng của thân thể tràn áp đuợc hết cả những lệ luật của tinh thần.

Mùi xào nấu đồ ăn ở dưới sân nhà đưa lên làm cho chàng khó chịu vô cùng. Sinh cúi đầu trên bao lơn nhìn xuống xem họ làm bữa cơm chiều. Các thức ăn tuy tầm thường, nhưng Sinh lấy làm lạ rằng chàng chưa bao giờ thèm muốn những cái đó như chàng thèm muốn bây giờ. Mấy miếng đậu vàng trong chảo mỡ phồng dần trên ngọn lửa, mấy con cá rán bắt đầu cong lại làm cho chàng ao ước đến rung động cả người...

Không bao giờ chàng thèm muốn như bây giờ cái miếng ăn kia.

Trước kia, khi nghe chuyện người ta tranh giành nhau vì miếng ăn, chàng vẫn mỉm cười khinh bỉ. Chàng cho rằng miếng ăn là một sự không đáng kể, chỉ có cái thanh cao trong sạch của linh hồn mới là cần. Nhưng bây giờ, trong cái phút đói này, chàng mới thấy rõ cái cần mạnh mẽ của miếng ăn là thế nào.

Và chàng, trước kia phong lưu trưởng giả, trước kia khi đi qua đám bình dân bẩn thỉu và nghèo nàn này, chàng vẫn khinh và tự hỏi không biết họ sống để làm gì, sống để mà khổ sở, để mà đói rét, không biết sống đối vơi họ có ý nghĩa gì mà còn ham mê quyến luyến. Bây giờ chàng lại ao ước được một miếng ăn như họ để sống qua cái rét mướt bây giờ...

Một bàn tay nhẹ nhàng để lên trên vai Sinh quay lại, vợ chàng tươi cười, giơ ra trước mặt mấy cái gói giấy bóng, gọn gàng, sạch sẽ, mà chàng thoáng trông, Sinh cũng nhận biết ngay là những thức ăn được, mà rất ngon, ở các hiệu tây mới có. Mùi thịt ướp và mùi giò thoang thoảng đưa qua. Sinh rung động cả tay khi lần cởi những giây buộc chung quanh. Chàng sung sướng hỏi:

- Ồ! Ở đâu thế này? Em Mai lấy tiền đâu mà mua thế?

Mai nghe Sinh hỏi:

- Anh cứ ăn đi đã! Ăn cho đỡ đói, rồi em kể chuyện cho anh nghe. Thật là may quá, mà cái bà ấy thực phúc đức quá, anh ạ...

- Ai thế? Kể đi cho anh nghe.

Mai âu yếm nhìn chồng:

- Không, anh cứ ăn đi đã kia. Vừa ăn, em sẽ vừa nói chuyện...

Rồi nàng nhanh nhẹn đặt mấy cái gói giấy lên bàn, mở những tờ giấy bọc ngoài. Sinh nhìn thấy mấy miếng thịt ướp hồng hào, mỡ trắng và trong như thủy tinh, mấy khoanh giò nạc mịn màng, mấy cái bánh tây vàng đỏ...

Mai cất tiếng vui vẻ:

- Thế này nhé, em ở nhà đi cũng là đi liều chứ thật không biết đến nhờ vả ai được. Anh còn lạ gì các bạn hữu bây giờ: họ thấy mình nghèo khổ, thì ai người ta giúp, vì có mong gì mình trả lại người ta được. Vì thế em mới lang thang ngoài phố, nghĩ lúc bấy giờ cực thân quá, anh ạ, chỉ muốn đâm đầu xuống sông cho rảnh...May quá, vừa lúc ấy, lại gặp ngay bà Hiếu, một người quen biết từ trước. Bà trông thấy em, vồn vã hỏi han như người bắt được của...

Mai nói nhanh, liếng thoắng:

- Bà tử tế quá... Cho em vay tiền, lại còn hứa giúp vốn để em buôn bán nữa. Rồi nay mai, em đi buôn cau, anh nhé. Thật không ngờ có bà biết thương người đến như thế...

Sinh sung sướng:

- Nếu không thì chúng ta đành nhịn đói ngày hôm nay. Nhưng sao em mua hoang thế này?

Mai cúi đầu cười, hai má đỏ hồng, mấy sợ tóc rối tung trên trán càng tăng thêm vẻ kiều mỵ của nàng.

Nàng thò tay vào trong túi áo, rút ra một tập giấy bạc, vứt ra trước mặt Sinh rồi nhanh nhẹn vui vẻ bước vào trong nhà.

- Anh đợi em một lát, em đi lấy dao cắt bánh.

Nàng quay lưng đi, Sinh chợt trông thấy trên mặt đất một mảnh giấy gấp rơi xuống đất. Chàng vô tình cúi xuống nhặt lên mở ra đọc:

Em Mai,

Đây, anh đưa em số tiền anh đã hẹn. Em muốn lấy nữa, anh sẽ cho em nốt, nhưng thế nào tối nay em cũng phải đúng hẹn đến đấy, anh đợi...

Tờ giấy trên tay Sinh rơi lúc nào chàng cũng không biết. Một cái sức nặng nề như đè nén lấy quả tim, làm cho chàng ngừng thở. Hình như một giây phút, bao nhiêu cái hy vọng sung sướng của đời chàng tan đi mất.

Sinh tưởng có thể chết ngay trong lúc ấy. Cái đau đớn chàng cảm thấy thấm thía, và sâu xa quá.

Còn mong gì đó là một sự không thật, một giấc mộng nữa. Không còn phải ngờ vực gì, cái số tiền kia chính là cái số tiền bên trong thư này. Ai cho vay mới được chứ! Sinh nhớ lại những ngày đi hỏi tiền, những buổi trở về thất vọng và buồn rầu, những lời tha thiết và oán hờn của vợ chàng kể lại, về cái lãnh đạm, hững hờ của những người nàng quen biết. Bà Hiếu là bà nào! Chẳng qua là một sự bịa đặt ra để che mắt chàng.

Sinh thấy cơn giận dữ nổi lên mãnh liệt trong lòng; đôi môi chàng tự nhiên nhách lên một cách khinh bỉ, chàng run người lên, khẽ rằn từng tiếng:

- Đồ khốn nạn.

Quả tim buốt như có kim đâm. Sinh nắm chặt lấy thành ghế, nhìn cuốn bạc giấy để trên bàn, nhìn gói đồ ăn đang mở dở rồi cúi mình xuống nhặt tờ giấy gấp lên.

Một lát, yên lặng. Rồi Sinh nghe rõ tiếng tấm màn vải ở cửa vắt lên trước gió, tiếng dép đi nhẹ nhàng, gần đến bên chàng... Sinh cố hết sức cắn môi để đè nén cơn giận dữ đang sôi nổi trong lòng, nắm chặt tay hơn nữa cho khỏi rung động cả người.

Tay vuốt nhẹ trên tóc Sinh, vợ chàng đưng sát hẳn ngay bên người. Nàng giở giấy ra, lấy dao cắt bánh, vui vẻ:

- Anh xem bánh này có ngon không? Em mua ở hàng Trống kia đấy. Miếng thịt ướp này là hạng ngon nhất, em đã phải trả đến năm hào đấy, anh ạ. Để em cắt cho anh nhé. Hinh như anh đói lắm thì phải. Em cũng thế. Thôi chúng ta hãy ăn cho no đã, rồi sẽ liệu sau...

Nàng cắt xong miếng thịt ướp, xếp lên đĩa, tươi cười nói tiếp:

- Kìa, anh ăn đi chứ? Thật là may cho chúng mình quá. Nếu hôm nay em không gặp bà Hiếu thì không biết chúng ta làm thế nào nhỉ?

Nàng vỗ vào vai Sinh, lay chồng:

- Làm thế nào? Lại nhịn như mọi hôm, chứ còn làm thế nào nữa, anh Sinh nhỉ! Anh nên cám ơn bà ta đi. Bà thật là một người tốt, hiền hậu biết thương người. Em vừa mở miệng hỏi, thì bà đã lần ruột tượng đưa ngay cho em 15 đồng tất cả đấy, anh ạ...Cuốn giấy bạc anh chưa đếm à? Em không nói dối anh đâu.

Cái giận của Sinh lên đến cực điểm: chàng không nén nổi nữa. Cái tên bà Hiếu làm chàng uất ức, vì chàng rõ những nhời giả dối của vợ chàng, giả dối một cách khôn khéo, tự nhiên như thật vậy...Mai lại đến nỗi như thế ư? Đôi mắt trong, cái khuôn mặt hiền hậu như thế kia không ngờ lạicó thể giấu được những sự tối tăm như bây giờ...

Vùng mạnh cánh tay, Sinh hất Mai ra xa như người ta hất một con vật đáng ghê sợ. Mai lảo đảo lùi lại sau ngã dúi vào tường, vành khăn tung, tóc xổ. Nàng giương to con mắt ngạc nhiên nhìn chồng:

- Ô hay! Anh làm sao thế?

Sinh cất tiếng cười, hai hàm răng rít lên, cái tiếng cười ghê gớm như tiếng cười của một người điên:

- Làm sao à? Cô lại còn hỏi tôi tại làm sao nữa...Thôi, đừng vờ đi, đừng giả dối nữa...

Sinh mở bàn tay giơ ra tờ giấy gấp đã nát nhàu:

- Thế cái giấy gì đây mới được chứ?

Mai trông thấy mặt xám đi, hai tay ôm lấy đầu, người run lẩy bẩy. Giọng nói của Sinh càng thêm vẻ chế riễu, mỉa mai, chua chát:

- Bà Hiếu tử tế đấy! Úi chà! Nào là bà ấy tử tế, nào là thương người, nào là hiền hậu... Sao không nói, bà ấy hẹn đến đêm nay lại đến nữa.

Mai cúi đầu ôm mặt khóc nức nở. Cái tiếng khóc ấy không làm cho Sinh bớt giận, lại chỉ làm tăng thêm lên như ngọn lửa đổ thêm dầu. Càng nói Sinh lại càng thấy cái giận như sôi nổi, bồng bột trong lòng. Mai sợ hãi nép vào tường, thổn thức, ngập ngừng, khẽ gọi:

- Anh Sinh...Anh...

Sinh như không nghe thấy tiếng, nói luôn:

- Cô còn khóc làm gì nữa... Cô đi ngay đi, đi ra khỏi cái nhà này, tôi không muốn thấy mặt cô một phút nào nữa. Cô cầm lấy cái này...

Sinh giơ tay vơ cuốn giấy bạc trên bàn ném mạnh vào người Mai; giấy bạc tung ra rơi lả tả trên thềm. Chàng hất cả mấy gói đồ ăn xuống đất, những mẫu bánh, miếng thịt bắn tung tóe dưới bàn...

- Không ai thèm ăn những thứ khốn nạn này!

Rồi chàng mệt nhọc ngả người trên ghế, hai tay dây mỡ ôm lấy trán, không để ý đến Mai đang sợ hãi giơ tay về phía chàng cầu khẩn, van xin. Rồi nàng nấc lên khóc, kéo vạt áo che mặt, đi ra phía ngoài.

Sinh cúi đầu ngẫm nghĩ; cái giận dữ đã tan đi, đểlại một nỗi buồn rầu chán nản vô cùng. Sinh thấy trong lòng nguội lạnh, một cảm giác lạnh lùng như thắt lấy ruột gan. Nghĩ đến những ngày đói rét khổ sở đã qua, đến mấy năm sống trong cảnh nghèo nàn, Sinh uất ức căm giận cho cái số phận của mình. Nhưng tại sao lại có thêm một sự đau đớn nữa? Tại sao Mai trước kia đã từng bao phen khổ sở cùng chàng, đến bây giờ đem thân bán đi lấy một vài đồng bạc, tại sao Mai lại làm sự khốn nạn như giờ...

Bao nhiêu đau đớn trong tâm can làm Sinh thổ thức, nghẹn ngào. Quả tim không đủ chứa nổi nỗi đau thương, Sinh gục xuống bàn.

Một cơn gió hắt hiu thổi đến làm cho chàng rùng mình. Bỗng nhiên tất cả người chàng chuyển động: chàng vừa thoáng ngửi thấy cái mùi thơm và béo của những miếng thịt ướp mỡ còn dính ở tay.

Cơn đói lại sôi nổi dậy như cào ruột, xé gan, mãnh liệt, ác hẳn cả nỗi buồn. Chàng muốn chống cự lại, muốn quên đi, nhưng không được, cái cảm giác đói đã lan ra cả khắp người như nước triều tràn lên bãi cát. Mỗi lần cơn gió, mỗi lần chàng ngửi thấy mùi ngậy béo của miếng thịt ướp, mùi thơm của chiếc bánh vàng, mũi Sinh tự nhiên nở ra, hít mạnh vào, cái mùi thơm thấu tận ruột, gan, như thấm nhuần vào xương tủy.

Sinh cúi xuống nhìn gói đồ ăn tung tóe dưới bàn, chàng lắm lét đưa mắt nhìn quanh, không thấy Mai đứng đấy nữa... Khẽ đưa tay như ngập ngừng, sợ hãi, Sinh vớ lấy miếng thịt hồng hào.

Sinh ăn vội vàng, không kịp nhai, kịp nuốt. Chàng nắm chặt miéng thịt trong tay, nhây nhớp mỡ, không nghĩ ngợi gì, luôn luôn đưa vào miệng...

Trong gói giấy, đồ ăn đã hết, chỉ còn những cái vụn nhỏ dính trên mặt giấy bóng mỡ. Sinh thấy nóng ran trong bụng. Chàng ưỡn người ra đằng sau khoan khoái thở dài. Nhưng chàng nhớ lại bức thư, cuốn giấy bạc, nhớ lại tiếng khóc thổn thức của Mai nép bên tường, nhớ lại những lời khinh bỉ, mỉa mai, chua xót. Chàng nhớ lại nỗi uất ức, đau đớn của mình...

Một cái chán nản mênh mông tràn ngập cả người. Sinh lấy hai tay ôm mặt, cúi đầu khóc nức nở.
Nguồn : vanhoc.xitrum
[/FONT]
 

TQV

Thanh viên kỳ cựu
Mưa rơi mùa hạ

1244029404_muaroimuaha200.jpg


Mưa rơi mùa hạ

Thành thường không nhớ lắm về nhịp đi của mùa, chỉ khi bất chợt bên ngoài ô cửa có cơn mưa rào dội xuống và tiếng sấm rền vang, đấy mới là lúc anh ta chợt nhận ra hình như mùa hạ.

[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Trong âm vang của mưa, tiếng Ly trong điện thoại rất mỏng: “Anh qua đón em nhé”. Thành lặng lẽ đẩy cửa đi ra, dãy hành lang dẫn đến khu vực để xe mưa xối xả và vô số những chùm hoa mọng nước. Ở thời điểm nào đó của đoạn rẽ, khi Thành vừa ngẩng lên, có điều gì đó rất lạ ùa về, bủa vây. Thành ngoảnh lại, bên hàng hiên đối diện có một người đang cầm ô đứng đó…[/FONT]
[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Bốn năm trước, Thành từng hò hẹn cùng G. Cô ấy gầy, mảnh khảnh và có đôi mắt sáng rực. Suốt thời gian bên nhau, chưa khi nào Thành thôi ngạc nhiên về những gì mới lạ do G mang lại. Một ngày, Thành quyết định đưa G về giới thiệu với gia đình. Mẹ Thành không mỉm cười với G khi G về, mẹ bảo người con gái này không phù hợp để làm vợ ngoan. Không hiểu tại sao G biết chuyện. Cô giận Thành ghê gớm rồi quyết định nói lời chia tay. Thành ở lại, ngơ ngẩn trong 5 năm, không có tin tức gì của G. Ngày Thành 32 tuổi, mẹ dẫn Ly về nhà. Ly rất hiền. Ở một lẽ nào đó, Ly khác G hoàn toàn. Họ cưới nhau sau đó không lâu. Bên Ly, Thành phần nào cảm nhận được sự bình ổn. Nhưng, mùa hạ đến, như một cơn gió từ phương xa, G theo mưa giữa mùa trở lại. Cô đứng im ở hiên nhìn Thành. Đôi mắt cô sáng rực ánh lên những tia nhìn đầy bí ẩn, quyến rũ… “Em quyết định trở về để đòi lại anh”. G nói, siết chặt tay Thành, bất chấp. Để rồi suốt chiều và đêm hôm ấy, Thành tắt máy điện thoại. Họ ngồi bên nhau trong căn phòng nhỏ G vừa thuê trọ. Cô hào hứng kể anh nghe về những năm tháng đã qua. Mưa ngoài phố vẫn rơi. Từng dòng mưa đua nhau đổ nghiêng về góc phố…[/FONT]
[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Một ngày mới đến bắt đầu bằng tia nắng chiếu lên. Ô cửa sổ phòng ngủ in đậm một dáng hình người con gái - là Ly - cô đứng im ở đó như thể không biết bao nhiêu thời gian đi qua. Cho tới tận khi Thành lặng lẽ bước vào, Ly xoay người lại. Họ cầm trong tay hai cốc trà và ra ngồi bên hàng hiên. Ly rụt rè bâng quơ vài điều gì đó về thời tiết và xoay tròn chiếc cốc nhỏ. Sự thản nhiên của cô khiến Thành chỉ còn biết cúi đầu. Khi Ly ngừng lời, anh ta ngẩng lên để định nói điều gì đó nhưng Ly đã nghiên người: “Tối qua, em đã đứng chờ anh đón đến quá khuya. Ban đầu thì em rất lo lắng. Nhưng, đến sáng nay thì em nghĩ là mình nên nói lời chia tay trước”. Uống cạn ly nước, Ly đẩy ghế đi ra. Thành một mình ngồi lại. Anh chỉ còn biết ngước mắt nhìn lên. Trận mưa đêm qua như gột rửa bầu trời để chỉ còn lại một vài vệt mây trắng bay về những miền vô định…[/FONT]

1244029393-muaroimuaha2.jpg

[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Ba tháng sau ngày chia tay Ly, Thành dọn đến ở cùng G, bất chấp sự phản đối quyết liệt của gia đình. Trước lúc Thành đi, mẹ khóc: “Theo người con gái ấy, con sẽ chỉ gặp bất hạnh. Cô ta không hề ngoan”… Căn phòng G thuê trọ nằm giữa lòng thành phố. Vào những khi Thành ngồi một mình, G thường từ đâu đó ùa tới nhanh như cơn gió. Cô huấn luyện Thành ăn mì ngay trong xoong. Cô sẵn sàng mè nheo anh để được tiệc tùng thâu đêm suốt sáng. Ngay cả công việc Thành đang yêu thích ở văn phòng luật sư, cô cũng xui khiến anh phải chuyển qua công ty môi giới chứng khoán… “Cuộc sống là một chuỗi những chuyển động và sẽ phải luôn vội vàng…”, G bảo vậy. Tựa như con thuyền nhỏ đã giong buồm lớn, Thành hướng về nơi xa và tập học cách sống của G là không nhìn về quá khứ. Đã có lúc Thành từng tưởng rằng chỉ cần cuốn theo tình yêu thôi, là đã ổn.[/FONT]
[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Một ngày, mưa giữa mùa trở lại. Từ văn phòng trở về, Thành đột nhiên nhận được thư của G nhắn “em bận, đêm nay không về”. Quanh quẩn mãi trong căn phòng vắng lặng, Thành ngẫm lại một vài việc đã xảy ra. Cảm giác cô độc từ đâu đó, ùa về, xâm chiếm. Thành lao xe ra phố. Mưa càng lúc càng nặng hạt hơn. Những giọt nước trong vắt hối hả tạt vào. Không muốn đi tiếp, Thành dừng xe để tạt vào quán nhỏ. Rũ chiếc áo mưa, anh tiến thẳng đến chiếc bàn còn để trống duy nhất ở góc phòng. Gọi cho mình ly rượu, Thành uống từng ngụm nhỏ. Vị cay nồng và hơi ấm chảy vào tim. Một chiếc bàn đối diện ngay phía kề bên khung cửa sổ có vài người đang trú mưa ngồi đó. Họ tán gẫu những câu chuyện dài. Rồi có một giọng kể chuyện vô cùng quen thuộc cất lên. Vài người trong nhóm nhoẻn cười, nhìn chăm chăm vào người ấy. Thành nhận ra đó là Ly. Cô ngồi giữa nhóm, nổi bật. Đôi mắt kính được tháo ra, đẩy lên cao đầy dịu dàng. Mỗi khi kết thúc câu chuyện, Ly mỉm cười bình thản. Mưa bên ngoài vẫn cứ rơi rơi… Đêm đó, Thành trở về nhà rất muộn. G cũng đã về ngồi đợi anh tự bao giờ. “Sao em về sớm thế?”. Trong hơi say ngà ngà, G nguyền rủa một gã trai mới quen nào đó đã bỏ rơi cô… Thành ngước nhìn G lạnh lẽo rồi lảo đảo gục đầu vào gối. “Hình như anh đã ân hận vì những gì đã lựa chọn?”. “Ừ”. “Tại sao?”. “Chắc là chúng ta sống không giống một mái nhà”. “Không giống ở chỗ nào?”. “Hình như ở bên em không có sự bình yên”. “Bình yên để làm gì? Đổi thay, sống gấp không phải là rất quyến rũ?”. “Ừ, nhưng đến một lúc nào đó, con người ta cũng nhận ra cuộc sống gia đình với điểm tựa bình yên cho tâm hồn thật đáng giá biết bao…”.[/FONT]
[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Bây giờ thì Thành đã trở về. Anh sống cùng với mẹ trong căn phòng nhỏ. Có những buổi sáng ngày nghỉ, mẹ biết Thành buồn nên bà thường lặng lẽ thở dài, đi ra. Thành ngồi một mình bên ô cửa. Trên màn hình rộng của chiếc tivi đặt ở phía sau, cô phát thanh viên mặc áo dài xanh tay vung loạn lên bảo “Mùa hạ năm nay nhiều mưa!”. Thành nắm chặt chiếc Mobi trong tay, nhìn vào ký tự A – ký tự đầu tiên anh đặt cho Ly kể từ ngày rời xa cô. Nhìn đăm đăm vào nó rồi Thành ngẩng lên. Mắt anh như nhoà đi vì nước. Anh biết chắc ngoài trời là mùa hạ và đang có mưa. Anh cũng biết chắc là mình đang khóc. Khi ấy, cũng là lúc Thành ước gì mình có đủ can đảm để một lần bấm máy gọi lại cho Ly, để được một lần nói với người con gái dịu hiền ấy rằng: “Cho anh chân thành xin lỗi”.[/FONT]
[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Nguồn 24h[/FONT]​
 

kieuphuong

Thanh viên kỳ cựu
vậy đó, tốt nhất là nên nghe lời người lớn. Dù sao thì người trong cuộc luôn là người sau cùng hiểu vấn đề, có khi đến suốt đời họ mới hiều được, còn người ngòai cuộc chỉ cần nhìn vào là đã hiểu tất tần tật.
 

TQV

Thanh viên kỳ cựu
Hãy đợi em nhé!

1244851700_DOI-EM-NHE-DD.jpg
Tình yêu sẽ giúp em lớn mau thôi...
Hãy đợi em nhé!
Còn nhớ cái đêm chúng ta đứng trước biển, cùng ngắm trăng, cùng ngẩng lên mà thưởng thức mùi nồng nàn của gió biển. Lúc đó, trái tim cứ xúi giục: "Nói đi !Nói đi! Còn chờ gì nữa hả?".
[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Nhưng sao mà khó thế, nói tiếng yêu thương đã khó, nhưng ở đây khó hơn nữa là làm sao tìm được chủ ngữ để gắn vào. Nhóc Nikolai (theo cách gọi của chị) yêu chị rồi, chị biết không?[/FONT]
[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Ngồi trong cabin xe tải, ánh trăng cứ thoắt ẩn thoắt hiện, không biết trăng đang động viên mình nắm tay chị chặt hơn hay muốn trêu đùa thằng nhóc này sao mà táo bạo thế. Chị thì cứ ngồi đấy, điềm tĩnh, lùng bắt ánh trăng bằng ánh mắt, cứ như là không có thằng nhóc này ngồi cạnh bên vậy. Ừ thì cũng thích trăng lắm. Hồi ở nhà ngoại thích nhất đêm trăng rằm, để có chút giây phút thả hồn theo gió, ngắm chị Hằng mà thẩn thơ. Thế mà hôm nay, sao ghét trăng thế nhỉ, hay đang ganh tỵ vì chị không dành cho mình cái nhìn trìu mến ấy....[/FONT]
[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Chị ơi, nếu được, chị chờ K... lớn lên nhé, tình yêu sẽ giúp K... lớn mau thôi...[/FONT]
[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]
1244851453-DOI-EM-NHE-1.jpg
[/FONT]
[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Ánh mắt nhìn, vết cắt có tên không?[/FONT]​
[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Vầng trăng không trọn vẹn[/FONT]
[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Trăng! Chúng ta gặp mặt[/FONT]
[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Trăng! Từ đó một vết cắt[/FONT]
[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Ôi dạ nguyệt, ánh trăng nào sắc lạnh,[/FONT]
[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Cứa vào lòng, nhỏ từng giọt đam mê[/FONT]
[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Để lòng ai cứ lưng lửng câu thề,[/FONT]
[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Như mê muội như lạc vào cõi mộng,[/FONT]
[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Xa nhau rồi, em có nhớ hay không?[/FONT]
[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Gió biển ơi cho xin chút mặn nồng[/FONT]
[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Để hai ta chới với giữa hư không[/FONT]
[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Muôn trùng sóng bắt ta trải nỗi lòng[/FONT]
[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Sao giấu được, ánh trăng kia soi tỏ[/FONT]
[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Ánh mắt nhìn, vết cắt có tên không?[/FONT]
[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Em mượn cớ tôn vinh tình mình đẹp[/FONT]
[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Ngẩng mặt với đời che giấu nỗi niềm riêng[/FONT]
[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Sao không để ưu phiền cho sóng biển[/FONT]
[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Cuốn đi xa, những bụi bẩn cuộc đời[/FONT]
[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Để cho nhau một tâm hồn lửa cháy[/FONT]
[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Mùi tóc ai làm nhũn trái tim này.[/FONT]
[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Hãy trách tuổi trẻ quá dại khờ,[/FONT]
[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Cơn say tình há chẳng phải mê cung,[/FONT]
[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Màu nhung nhớ xin ở hoài trên đôi mắt[/FONT]
[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Khéo léo thay cuộc đời đã sắp đặt[/FONT]
[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Chua chát thay “chúng ta lướt qua nhau” [/FONT]
1244851453-DOI-EM-NHE-3.jpg

theo 24h
 

TQV

Thanh viên kỳ cựu
Những lời chúc tình yêu
icon1.gif
Những lời chúc Tình Yêu

“Dù khoa học có phát triển đến đâu, tình yêu vẫn mãi là nghệ thuật; dù thiên thần có lên cao đến đâu, tình yêu vẫn luôn luôn có đôi cánh mạnh mẽ hơn đôi cánh của thiên thần. Dù tiền bạc và công danh có làm cho con người hạnh phúc đến đâu thì niềm vui lớn nhất của cuộc đời vẫn mãi mãi là niềm vui do tình yêu mang lại” – Paolo Mantegazza viết về tình yêu như thế đấy!
Chúng ta hãy cạn chén để chúc cho những điều kỳ diệu của tình yêu!

***
Thi sĩ Boris Pasternak có những câu thơ thần kỳ:
Yêu người khác – cây thập ác nặng nề
Em tuyệt vời, không quanh co khúc khuỷu
Và điều bí ẩn của vẻ đẹp kia
Lời giải đáp tìm ra, anh xin chịu!

Anh cố gắng tìm ra lời giải đáp “điều bí ẩn của vẻ đẹp kia” nhưng chỉ hoài công. Và bởi thế anh chỉ biết nói rằng: anh yêu em!

***
Nhà thơ Xuân Diệu viết:
Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất
Anh cho em cùng với một lá thư
Em không lấy, và tình anh đã mất
Tình đã cho không lấy lại bao giờ!

Tình đã cho, tất nhiên, không bao giờ lấy lại, bởi như lời Đức Chúa Giê-su đã dạy: “Cái nhận về là cái mất đi, còn cái đem cho đi sẽ còn lại mãi”.
Ta hãy uống chúc cho tình thứ nhất!

***
Đôi trai gái yêu nhau ghé vào một nhà hàng để ăn trưa. Họ quên gọi món ăn mà chỉ ngồi nhìn nhau đắm đuối một hồi lâu. Cuối cùng, chàng trai nói:
– Em ngọt ngào quá, anh nhìn em đã no rồi!
– Em cũng vậy!
Người nhân viên phục vụ nãy giờ đứng trơ như tượng đá bên bàn bèn hắng giọng và hỏi:
– Hai anh chị uống gì ạ?
Ta nâng cốc chúc cho ta luôn có cái để mà ăn, còn uống thì ta sẽ tự tìm lấy!

***
Trong lá thư thứ nhất của Thánh Giăng có đoạn:
Trong tình yêu không có sợ hãi, nhưng
Tình trọn vẹn sẽ xua đi nỗi sợ
Bởi vì sợ hãi chính là đau khổ
Kẻ nhát gan không trọn vẹn trong tình.

Ta hãy nâng cốc chúc mừng cho những kẻ nhát gan và chúc cho tình trọn vẹn!

***
Nhà thơ Hồ Dzếnh có câu thơ:
Đời mất vui khi đã vẹn câu thề
Tình chỉ đẹp khi hãy còn dang dở.

Ta hãy nâng cốc chúc cho tình vẫn đẹp không chỉ có lúc dở dang và chúc cho đời vẫn vui dù cả khi câu thề đã vẹn! Chúc tình yêu!

***
Ở một thành phố xa lạ, có người hỏi một đôi trai gái:
– Bằng ngôn ngữ của các bạn, lời “anh yêu em” sẽ nói như thế nào?
Chàng trai ôm cô gái vào lòng, đằm thắm hôn cô gái và sau đó, trả lời:
– Người ta nói về tình yêu bằng cách như vậy theo ngôn ngữ của chúng tôi.
Chúng ta nâng cốc chúc tình yêu không cần lời nói!

***
Nhà văn Paolo Mantegazza viết: “Trên bước đường nghiên cứu ta tìm ra một qui luật của tình yêu, qui luật này điều khiển quá trình nhân giống, hay như người ta thường gọi, là tình yêu thể xác. Tôi nghĩ rằng tình yêu có một chức năng duy nhất, mà để cho dễ hiểu, không nên đem chia ra từng bộ phận rồi một phần gửi đến phòng thí nghiệm của nhà nhân chủng học, còn phần kia để lại phòng làm việc của nhà triết học.
Tình yêu sinh ra từ bản năng của động vật cho đến những lĩnh vực của siêu nhiên. Có thể không có bộ phận nào của tâm lý học có sự phân cấp rộng như vậy giữa hai luồng vừa xa cách, vừa đối lập với nhau. Hãy so sánh tình yêu của một người đàn ông Australia dùng gậy đánh người phụ nữ nào gặp đầu tiên để chiếm đoạt người này và tình yêu mãnh liệt của người phụ nữ mọi rợ ở Bắc Mỹ đã mời bốn mươi chinh phu làm chồng mình trong một đêm; tình yêu của người mục phu vùng Apennines yêu một con dê cái và Heinrich Heine trước khi chết đã yêu cầu đưa ông đến bảo tàng Louvre để lần cuối cùng được ngắm nhìn tượng nữ thần tình yêu và sắc đẹp La Venus de Milo, – và các bạn sẽ chỉ có một khái niệm mơ hồ về những giới hạn của sự say mê cuồng nhiệt, say mê mãnh liệt, say mê ám ảnh và bám riết được gọi là tình yêu”.
Chúng ta hãy nâng cốc chúc mừng tình yêu!

***
Nhà thơ Innokenty Annensky có mấy câu thơ:
Em đến đây với giọng nói đượm buồn
Bởi vì em dịu dàng trong sáng quá
Bởi vì trao em cho anh từng hứa
Ánh trăng vàng và tím tử đinh hương...

Mỗi khi bên bè bạn quây quần anh lại nhớ về giọng nói đượm buồn của người yêu dấu! ..
Ta hãy uống mừng cho thơ ca của tình yêu!

***
Ta nâng cốc chúc tình yêu! Vì
Thiếu tình, có vẻ ta hờn giận
Nhưng thiếu rượu mới là tai nạn
Tình đến, tình đi…
Nhưng uống rượu lúc nào cũng muốn.


istockphoto_2847223_wine_glasses_love.jpg


***
Để cho hồn tĩnh lặng
Rượu hãy rót cho đầy
Hãy uống rượu nồng say
Chúc tình, chúc phụ nữ!
Tình như căn bệnh dữ
Ai càng sợ bệnh này
Càng bị nó vồ ngay!

Ta chúc cho trong suốt cuộc đời ta luôn có những trận dịch đuổi theo và chỉ dịch tình yêu!

***
Một nhà báo đi xuống xã viết bài nhìn thấy trước cửa ủy ban có ba ông già đang ngồi trầm ngâm suy nghĩ.
– Các cụ đang nghĩ điều gì thế ạ? – nhà báo hỏi.
– Khi một đứa bé ra đời thì Ngọc Hoàng đi xuống trần gian. Nếu Ngài hôn đứa bé vào trán thì sau này nó trở thành nhà bác học, nếu hôn vào môi – trở thành ca sĩ, nếu hôn tay – thành họa sĩ, nếu hôn bàn chân – thành người khiêu vũ. Còn chúng tôi cứ ngồi nghĩ ngợi không biết Ngọc Hoàng hôn ông chủ tịch của chúng tôi vào chỗ nào?
Ta hãy nâng cốc chúc cho những nụ hôn của trai gái hôn nhau làm tình yêu nảy nở!

***
Một chàng trai quyết định hỏi ý kiến bố về chuyện cưới vợ. Ông bố lúc này đang ngồi trầm ngâm suy nghĩ dưới gốc cây cổ thụ và dùng cành cây vẽ vật gì đó trên cát. Chàng trai bước đến và nói:
– Bố ơi, con cần lời khuyên của bố. Con làm quen với một cô gái rất xinh đẹp và thùy mị, con muốn cưới cô ấy làm vợ.
Ông bố không dứt khỏi những ý nghĩ của mình, lấy cành cây vẽ lên trên cát một con số không.
– Bố ơi con nghĩ rằng cô ấy sẽ là con dâu hiếu thảo.
Ông bố vẫn không từ bỏ những ý nghĩ, rồi vẽ thêm một con số không.
– Bố ơi, con nghĩ cô ấy là một người vợ rất đảm đang.
Vẫn không thèm để ý, ông bố vòng thêm một con số không nữa.
Cuối cùng chàng trai thất vọng kêu lên:
– Nhưng mà chúng con yêu nhau bố ạ…
Khi đó, người tộc trưởng – bố của chàng – ngước lên nhìn con trai và lấy cành cây vẽ vào trước ba số không kia một con số 1.
Chúng ta cùng nâng cốc chúc cho tình yêu biết cách nhân lên những ưu điểm một nghìn lần!

***
Ta hãy nâng cốc chúc cho những người mà ta đã yêu và những người đã yêu ta! Vì thực ra, tình yêu không chết mà tình ở mãi cùng ta, biến ta thành những người giàu có hơn, dịu dàng hơn và mạnh mẽ hơn… Chúc tình yêu!

***
Nhà văn Paolo Mantegazza viết: “Bầu trời nước Ý sau những ngày u ám không trở nên vẩn đục hơn hay bớt đi vẻ hùng tráng hơn, còn ở những quốc gia bầu trời muôn thuở âm u, ở đó không có gió, không có mặt trời để làm nên màu thanh thiên và sạch sẽ. Với tình yêu thì cũng thế. Nếu đó là tình yêu chân chính thì tình sẽ chữa lành tất cả mọi vết thương, đốt lên ngọn lửa từ đống tro tàn, sưởi ấm cả những tảng băng. Tình có thể một trăm lần ngủ yên và một trăm lần tỉnh giấc, một trăm lần chết và bấy nhiêu lần như thế hồi sinh. Còn nếu như tình không có khả năng làm nên những điều kỳ diệu như thế thì đấy chỉ là tình bạn, là ham mê sắc dục chứ không phải tình yêu”.
Chúng ta hãy nâng cốc chúc tình yêu với những khả năng kỳ diệu!

***
Nhà ngữ văn Wilhelm Humboldt viết rằng: “Tình yêu mãi mãi nhiều hơn lòng tin vào nó. Một câu nói thường xuyên: “Giá mà em biết được rằng anh yêu em nhường ấy!” – mang trong mình một chân lý sâu sắc và vô tận”
Ta hãy thường xuyên nói với người ta yêu những lời này! Chúc tình yêu!


 

quaden

Thanh viên kỳ cựu
chưa biết rõ về TQV nhưng thấy hao hao một người bạn của Quaden! Tớ thì ko đọc nhiều bằng ấy nhưng trong các câu chuyện đưa lên có nhà văn Qụa thích: Thạch Lam. Nhất là các chủ đề làng quê thanh bình và yên ả-nó làm mình gợi nhớ tới Hải Dương của mình,có lẽ đi đâu thì mình cũng ko thể quên được cái nắng, gió và cả hương lúa của vùng quê , hình ảnh nhưng đứa trẻ ở miền quê chan hòa tình cảm. Và giờ đây thì yêu quê hương thứ hai của tớ: Tây Ninh nắng gió!
 

TQV

Thanh viên kỳ cựu
Bạn hạnh phúc gấp đôi ng khác rồi đó, vì bạn có 2 quê hương ^^ :
[FLASH]http://www.nhaccuatui.com/m/l2Cmuz4mfq[/FLASH]

(Thơ)
Quê hương là gì hở mẹ
Mà cô giáo dạy phải yêu
Quê hương là gì hở mẹ
Ai đi xa cũng nhớ nhiều


Quê hương là chùm khế ngọt
Cho con trèo hái mỗi ngày
Quê hương là đường đi học
Con về rợp bướm vàng bay
Quê hương là con diều biếc
Tuổi thơ con thả trên đồng
Quê hương là con đò nhỏ
Êm đềm khua nước ven sông

ĐK:
Quê hương là cầu tre nhỏ
Mẹ về nón lá ngiêng che
Quê hương là đêm trăng tỏ
Hoa cau rụng trắng ngoài thềm

Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một Mẹ thôi
Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành người


(Thơ)
"Quê hương là vàng hoa bí
Là hồng tím giậu mồng tơi
Là đỏ đôi bờ dâm bụt
Màu hoa sen trắng tinh khôi..."


Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một Mẹ thôi
Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành người...!


 

kieuphuong

Thanh viên kỳ cựu
chị rất thích chuyện con sâu. sao giờ chị thấy hồi học trung học vui wá, nhưng bao giờ cũng vậy, lúc người ta sống trong hạnh phúc người ta không bao giờ nhận ra, đến khi để nó vụt qua rồi mới nhận thấy mình ngốc quá, không biết nắm lấy nó mãi bên mình.
huh, chuyện đời là vậy, muôn thuở cũng vậy hà
 

mercury

Thanh viên kỳ cựu
ƯỚc j: Mình cũng được thầy Huân dạy thể dục :them::them:
 

Bình luận bằng Facebook

Similar threads
Thread starter Tiêu đề Diễn đàn Trả lời Date
thanhdat1004 [Truyện] Tổng hợp những bài by Thành Đạt Truyện | Thơ 5
kieuphuong [Truyện] Tổng hợp truyện ngắn by Kiều Phương Truyện | Thơ 15
cedrci_jake [Truyện dài kỳ]- Giai thoại 3Đ- Tập 4- Chương 17+18 Truyện | Thơ 0
cedrci_jake [Truyện dài kỳ]- Giai thoại 3Đ- Tập 4- Chương 15+16 Truyện | Thơ 0
cedrci_jake [Truyện dài kỳ] Giai thoại 3Đ- Tập 4- Chương 11+12 Truyện | Thơ 1
cedrci_jake [Truyện dài kỳ] Giai thoại 3Đ- Tập 4- Chương 9+10 Truyện | Thơ 0
cedrci_jake [Truyện dài kỳ] Giai thoại 3Đ- Tập 4- Chương 7+8 Truyện | Thơ 2
cedrci_jake [Truyện dài kỳ] Giai thoại 3Đ- Tập 4- Chương 5+6 Truyện | Thơ 0
cedrci_jake [Truyện dài kỳ] Giai thoại 3Đ- Tập 4- Chương 3+4 Truyện | Thơ 0
cedrci_jake [Truyện dài kỳ] Giai thoại 3Đ- Tập 4- Chương 1+2 Truyện | Thơ 0
cedrci_jake [Truyện dài kỳ] Giai thoại 3Đ- Tập 3- Chương 21+22-Hết Truyện | Thơ 0
cedrci_jake [Truyện dài kỳ] Giai thoại 3Đ- Tập 3- Chương 19+20 Truyện | Thơ 0
cedrci_jake [Truyện dài kỳ] Giai thoại 3Đ- Tập 3- Chương 15+16 Truyện | Thơ 0
cedrci_jake [Truyện dài kỳ] Giai thoại 3Đ- Tập 3- Chương 13+14 Truyện | Thơ 0
cedrci_jake [Truyện dài kỳ] Giai thoại 3Đ- Tập 3- Chương 11+12 Truyện | Thơ 0
cedrci_jake [Truyện dài kỳ] Giai thoại 3Đ - Tập 3 - Chương 9+10 Truyện | Thơ 1
cedrci_jake [Truyện dài kỳ] Giai thoại 3Đ- Tập 3- Chương 7+8 Truyện | Thơ 0
cedrci_jake [Truyện dài kỳ] Giai thoại 3Đ- Tập 3- Chương 5+6 Truyện | Thơ 0
cedrci_jake [Truyện dài kỳ] Giai thoại 3Đ- Tập 3- Chương 3+4 Truyện | Thơ 1
cedrci_jake [Truyện dài kỳ] Giai thoại 3Đ- Tập 3- Chương 1+2 Truyện | Thơ 0
cedrci_jake [Truyện ngắn] Thứ tình cảm không biết gọi tên Truyện | Thơ 1
cedrci_jake [Truyện ngắn] Hai cái tên - Chương 47-Hết! Truyện | Thơ 0
cedrci_jake [Truyện ngắn] Hai cái tên - Chương 45+46 Truyện | Thơ 0
cedrci_jake [Truyện ngắn] Hai cái tên - Chương 43+44 Truyện | Thơ 0
cedrci_jake [Truyện ngắn] Hai cái tên - Chương 41+42 Truyện | Thơ 0
cedrci_jake [Truyện ngắn] Hai cái tên - Chương 39+40 Truyện | Thơ 0
cedrci_jake [Truyện ngắn] Hai cái tên - Chương 37+38 Truyện | Thơ 0
cedrci_jake [Truyện ngắn] Hai cái tên - Chương 35+36 Truyện | Thơ 0
cedrci_jake [Truyện ngắn] Hai cái tên - Chương 33+34 Truyện | Thơ 0
cedrci_jake [Truyện ngắn] Hai cái tên - Chương 31+32 Truyện | Thơ 0
cedrci_jake [Truyện ngắn] Hai cái tên - Chương 29+30 Truyện | Thơ 0
cedrci_jake [Truyện ngắn] Hai cái tên - Chương 27+28 Truyện | Thơ 0
cedrci_jake [Truyện ngắn] Hai cái tên - Chương 25+26 Truyện | Thơ 0
cedrci_jake [Truyện ngắn] Hai cái tên - Chương 23+24 Truyện | Thơ 0
cedrci_jake [Truyện ngắn] Hai cái tên - Chương 21+22 Truyện | Thơ 0
cedrci_jake [Truyện ngắn] Hai cái tên - Chương 19+20 Truyện | Thơ 0
cedrci_jake [Truyện ngắn] Hai cái tên - Chương 17+18 Truyện | Thơ 0
cedrci_jake [Truyện ngắn] Hai cái tên - Chương 15+16 Truyện | Thơ 0
cedrci_jake [Truyện ngắn] Hai cái tên - Chương 13+14 Truyện | Thơ 0
cedrci_jake [Truyện ngắn] Hai cái tên - Chương 11+12 Truyện | Thơ 0
cedrci_jake [Truyện ngắn] Hai cái tên - Chương 9+10 Truyện | Thơ 0
cedrci_jake [Truyện ngắn] Hai cái tên - Chương 7+8 Truyện | Thơ 0
cedrci_jake [Truyện ngắn] Hai cái tên - Chương 5+6 Truyện | Thơ 0
cedrci_jake [Truyện ngắn] Hai cái tên - Chương 3+4 Truyện | Thơ 0
cedrci_jake [Truyện ngắn] Hai cái tên - Chương 1+2 Truyện | Thơ 0
Tom [Truyện Ngắn - Vu Lan 2012] Người mẹ 1 mắt Truyện | Thơ 0
cedrci_jake [Truyện dài kỳ] Giai thoại 3Đ- Tập 2- Chương 26+27 [Hết] Truyện | Thơ 0
cedrci_jake [Truyện dài kỳ] Giai thoại 3Đ- Tập 2- Chương 24+25 Truyện | Thơ 0
cedrci_jake [Truyện dài kỳ] Giai thoại 3Đ- Tập 2- Chương 22-23 Truyện | Thơ 0
cedrci_jake [Truyện dài kỳ] Giai thoại 3Đ- Tập 2- Chương 20+21 Truyện | Thơ 0

Similar threads

Similar threads

Similar threads

Top