Tưởng tượng

mèo mắc ma

Thanh viên kỳ cựu
Em sẽ lại trốn bao lâu trong góc tối ấy ?
Đủ lâu để wên.
Nhưng…
Biết rằng ko thể lấy lại cơ hội, sao anh lại buông tay ?

Như những hạt giống ngủ wên, ký ức sẽ lại đâm chồi, ko vì mưa lạnh - nhạt, mà vì nắng ấm thân wen

Nếu vì chút gì đó rất đỗi gần gũi, rất đỗi thân thuộc, như ko khí ở xung quanh ta, em huyễn hoặc rằng mình cần nhau, thì cưỡng cầu quá phải ko ?
Nếu mà vì cần nhau, cần 1 ai đó hiện diện kịp lúc, cho 1 bàn tay, 1 bờ vai, 1 cái ôm đôi lần dựa dẫm, ta ngộ nhận là tình yêu, thì thiệt thòi quá phải ko ?

Em giữ lại tay mình, ko đưa ra
Giữ lại tim mình, ko hé mở
Giữ lại vị trí mà em đang đứng, ko hướng về anh

Khi em run lên mà mắt môi cắn chặt
Khi em đau mà chỉ có thể ngước lên, dằn lòng, cho nước mắt ko rơi ra, dừng thở, mong tim đừng đau nữa
Khi mình em ngược chiều giữa hàng vạn trái tim kia, để tình cảm ko tìm được đường về…

Có thể anh sẽ ở đó, đủ ấm
Cho em mượn 1 vòng tay tạm - thời, để em cười. Và cũng có thể ko.
Em ko có quyền đòi hỏi, vì nào có 1 lời cam kết giữa 2 người ko yêu nhau, ngoài cam kết ko được yêu nhau ?

p/s: Biểu tượng của biểu tượng :)





 

Bình luận bằng Facebook

Similar threads

Similar threads

Similar threads

Top