LÀNG NHÀNG

file.png


Tôi nhận được lá thư thật dài của một bạn trẻ, thật ra là cũng không quá trẻ ở tuổi 28. Trong thư bạn có viết một đoạn như sau:

———

Khi nhìn lại, soi vào gương, nhìn thấy con người chân thật của mình, bỗng dưng con thấy bẽ bàng và tự xấu hổ với chính mình. Con thấy bản chất con như một cục vàng, nhưng là cục vàng giả, hào nhoáng, đẹp đẽ, lung linh bên ngoài. Thực chất bên trong là rỗng tuếch và vô giá trị.

Bên ngoài con lúc nào cũng tỏ ra vui vẻ, thân thiện, tích cực, luôn sẵn lòng giúp đỡ mọi người, bao dung yêu thương,...nhưng thực chất bên trong sâu thẳm con làm những điều đó chỉ vì con cần sự công nhận của mọi người, con cần sự yêu thương của mọi người vì từ bé ở trong gia đình con đã thiếu thốn tình yêu thương. Cho đi rồi đến khi không nhận lại được gì thì con thấy bực tức, khó chịu, tự làm tổn thương, thậm chí là tự chà đạp chính lòng tự trọng của mình để "ăn mày" tình thương của người khác.

Nếu một người mà mua phải cục vàng giả, khi phát hiện ra chắc họ thất vọng và cũng chỉ muốn ném nó đi. Những người xung quanh con khi biết con người thật của con chắc cũng sẽ thất vọng về con lắm ạ. Con nghĩ họ sẽ muốn rời xa con vì họ cảm thấy như bị lừa dối. Vì con giả tạo.

Con nhận ra vấn đề của mình từ lâu nhưng con cứ lẩn tránh nó và luôn có lý do để tự bào chữa cho bản thân rồi lại rơi vào cuộc sống làng nhàng và tẻ nhạt, giả dối đó.

Hay do con gặp quá ít biến cố khiến con phải vào thế đường cùng, lúc đó thì mới bứt ra được phải không Cô?

Bây giờ con cảm thấy vừa vui và cũng vừa buồn.

Buồn vì nhìn thấy con người trơ trọi của mình, con người sau khi tẩy hết lớp make up, sau khi lột hết mặt nạ ra thì chỉ là một cái "xác sống" không linh hồn.

Vui vì con lại một lần nữa con moi móc hết vấn đề của mình ra, đối diện với nó, con chưa biết xử lý nó như thế nào Cô ạ. Nhưng ít nhất là con cũng dám chia sẻ với người khác vấn đề của con.

Cô có chia sẻ con người ai cũng có mặt tối và nên chấp nhận điều đó để khỏi thấy bất ngờ và bẽ bàng. Nhưng khi đối diện với "mặt tối" của chính bản thân con thấy đau Cô ạ.

————

Đọc xong, chắc nhiều người thấy quen quen. Thật ra, câu chuyện của bạn không phải là duy nhất. Tất cả chúng ta, bằng cách này hay cách khác, đều sống những cuộc đời rất khác nhau. Bạn có thể là người khác khi có người thân và gia đình, là người rất khác với xã hội và thế giới bên ngoài, và chỉ dám thật sự là mình, một cách chân thật và thô ráp nhất, khi chỉ còn lại một mình trong bóng tối. Cũng giống như một nhân vật đa nhân cách, cuộc chiến giành thời gian lên sóng giữa các bộ mặt nạ khác nhau trở thành cuộc chiến gay go, liên tục, kéo dài, và mệt mỏi nhất. Có khi, người ta thích con người giả tạo của mình hơn, cho nó chiếm sóng và xuất hiện nhiều hơn, dần dà lộng giả thành chân, và mặt nạ đó trở thành con người thật. Có khi, người ta ghét cay ghét đắng con người giả tạo của mình, đến lúc không chịu nổi nữa, và khi có cơ hội, sẽ trổ đúng màu sự thật. Nhưng rất nhiều khi, con người vì quá thông minh, lại còn multi-skilling - có thể xử lý nhiều thứ cùng một lúc nữa, nên họ cứ dửng dưng đi qua đổi lại bằng những bộ mặt nạ khác nhau. Họ làm chuyện này cả đời, và trở nên chuyên nghiệp đến nỗi không ai có thể mảy may nhận ra là có vấn đề.

Câu hỏi mà ít ai đặt ra là, làm vậy để làm gì? Đóng một vai chưa đủ mệt hay sao mà lại còn đi đóng 2-3 vai khác nhau cùng một lúc? Nhất là khi bản thân bạn cũng chẳng thích thú hay vui vẻ gì. Hầu hết những người phải sống 2-3 cuộc đời họ đều gặp vấn đề về tâm lý, đều không vui vẻ, không hạnh phúc, và chắc chắn chẳng bao giờ bình an. Bình an làm sao được khi bản thân biết mình đang fake và không chịu được chính sự giả tạo đó của mình. Cho nên, thật ra cách duy nhất để tìm thấy bình an là, dẹp đồ fake và tập trung tu sửa, phát triển bản thân. Lựa chọn này khó, vì nó ép bạn phải chấp nhận sự thật về mình, băm nát mấy cái mặt nạ giả tạo kia, và dũng cảm làm lại từ đầu. Kẻ thù lớn nhất của bạn là chiếc ego to đùng và cái sự mặt mày mà người đời ham hố.

Với bạn trẻ trên đây, tôi nghĩ hoàn cảnh của bạn không quá tuyệt vọng. Dù sao, ở độ tuổi này mà bạn đã nhìn ra rất rõ những chiếc mặt nạ mà mình đang đeo. Nhận ra, nghĩa là bạn đã đi được 50% đoạn đường trên hành trình tôi đi tìm tôi. 50% còn lại cần sự quyết tâm, cần lòng dũng cảm để lột bỏ những bộ mặt nạ giả tạo, dành thời gian cho bản thân để tìm ra những lý do, nút thắt khiến cho bạn đang mắc kẹt trong một vài những vấn đề cá nhân cho đến hôm nay. Khi và chỉ khi bạn dành thời gian tìm hiểu bản thân, đối thoại và chữa lành cho bản thân thay vì né tránh, che giấu thì bạn mới có thể vững vàng trên hành trình tìm thấy mục đích sống và giá trị của bản thân mình. Đừng sợ mất người thân bạn bè khi bạn là chính mình, vì người thật sự quan tâm và yêu thương bạn sẽ không bao giờ bỏ đi. Ngược lại, họ sẽ chính là những người sát cánh và ủng hộ bạn trong hành trình chuyển đổi. Còn những ai đang hiện diện vì bộ mặt giả tạo của bạn hay vì bất kỳ điều gì khác, không phải vì chính bạn, thì có cũng như không, tiếc gì?

Mong là, bạn sẽ đọc được bài này, và sẽ suy nghĩ thật nghiêm túc về việc startup lại cuộc đời của chính mình, bỏ hết hành trang cũ, dũng cảm bắt đầu một hành trình mới, một chương mới của cuộc sống, và khiêm tốn, quyết tâm học hành, tu sửa bản thân. Chẳng bao lâu sau, tôi tin là bạn sẽ trở thành người tích cực thật sự, có nội lực thật sự, luôn là chính mình và vì vậy mà tạo ra những tương tác và tác động chân thành và giá trị cho cuộc sống. Làng nhàng, cuối cùng rồi cũng hết một đời, và ngày check out vẫn chưa một lần hạnh phúc. Chi bằng, ta dũng cảm đối diện với chính mình một lần trong đời, bỏ hết mọi sự giả tạo gớm ghiếc kia, và sống trọn vẹn mỗi ngày với phiên bản tốt hơn mỗi ngày của chính bản thân mình.

Nguyễn Phi Vân
 

Bình luận bằng Facebook

Top