Vía tử tế

file.png


Chiếc nhà sàn đơn sơ, chỗ nằm xếp lớp thành hàng dài, song song, lúi búi vài ba cái mùng chống muỗi cho những người cẩn thận. Đêm Pù Luông lành lạnh, tách trà xanh âm ấm, vài ba vuông bánh đậu xanh Hải dương chuyền qua chuyền lại cho câu chuyện thêm phần ngọt ngào, gần gũi. Đêm đầu tiên trên hành trình khai trương Thư viện ước mơ đã bắt đầu như thế….

Mọi người hỏi nhau, sao lại có mặt trong đoàn này, sao lại ngồi ở đây giữa đêm tháng 10 hối hả của Sài gòn, Hà Nội. Có rất nhiều chia sẻ về lý do có mặt, vì muốn đóng góp giá trị cho xã hội, vì muốn chữa lành bản thân, vì muốn tham gia hoạt động cộng đồng, vì muốn đi tìm chính bản thân mình trên một hành trình ý nghĩa, vv. Mỗi chúng tôi đều có một lý do rất cá nhân nào đó, nhưng có lẽ lý do khiến tôi dừng lại, nhướng mày, và ồ à nhất là “vía tử tế”.

Khi xã hội mất đi thứ gọi là niềm tin vào sự tử tế, khi xã hội lừa gạt nhau trở thành mã default - chuyện đương nhiên, khi trò giăng bẫy, lùa gà nó nhan nhản ngoài đời, ai mà giữ niềm tin cho nổi? Có người tin, xong bị chém cho một hay vài nhát sâu hoắm, cả đời không biết làm sao recover - chữa lành cho nổi. Có người bán tín bán nghi, lườn lượn cả tuổi xuân, rồi bất ngờ trượt chân vào một cái bẫy đáng tin nào đấy, chỉ để ngộ ra bản thân cần phải delete niềm tin. Có người từ nhỏ đã nghe gia đình và xã hội rao giảng mỗi ngày, đừng tin đừng tin, đừng bao giờ tin vào ai hết cả, và cứ thế, họ chọn “không tin” làm hệ niềm tin ngay từ thưở ban đầu.

Cả xã hội loạn xà ngầu, không ai tin ai, không ai dám tin ai, không ai dám thử, dù chỉ là dấn một bước nhỏ gọi là Leap of Faith - bước nhảy niềm tin theo phía của hướng dương. Trong tình thế, hoàn cảnh, môi trường như vậy, người ta đi tìm, khát khao một hành tinh lạ tên gọi là “tử tế”. Và bạn trẻ đến đây, chỉ để mục kích và tìm hiểu xem có hay chăng thứ gọi là tử tế trong cái tổ chức xây dựng thư viện này, có hay chăng những việc làm thật, những cái tâm thật, những tác động thật, những con người thật ở trong một tổ chức thật.

Muốn biết có thật hay không, cách tốt nhất là nằm ở trong ruột người ta. Khi đã thật sự tham gia, nhìn tận mắt, nghe tận tai, chạm vào tận cùng những giọt nước mắt vội vàng hay nụ cười toả nắng trên những cung đường khó nuốt, người ta sẽ tự mình hiểu ra, tự mình biết được, tự mình nhận ra và đánh giá đúng như thế nào là thật. Và những ai đã đánh mất niềm tin, đã chọn không tin, hay đang mơ hồ về sự tồn tại của niềm tin, có lẽ rất cần những chuyến field trip - đến tận nơi nhìn tận mắt thế này. Đi, thấy, cảm nhận, trò chuyện cùng những con người thật, dù là người cho đi hay kẻ nhận lại, mỗi điểm chạm là một lần niềm tin được gia cố thêm một chút. Cứ thế, nhiều lần chạm hơn, nhiều chuyến chạm hơn, nhiều sự vỡ oà hơn sẽ dần dần giúp cho người ta tìm thấy được niềm tin, rằng đời này, vẫn còn nơi để thuộc về.

Có khi, ta nghĩ mình đang cho đi, nhưng một chiều xa xôi giữa núi rừng mưa giăng đất lở, ta hiểu rằng mình đang nhận. Thứ ta nhận, không tiền bạc nào mua được, là niềm tin, là sự bình yên, là giá trị vĩ đại mà ta đang tạo ra, là mục đích sống, là hạnh phúc khi ta đang dấn bước trên hành trình ý nghĩa, là niềm vui khi ta đã tìm thấy được chính mình, là không gian chữa lành những vết thương, là nơi kết nối giữa chính ta với những chênh vênh cả đời chưa tìm ra lời giải đáp….

Cho, nhưng thật ra là nhận. Nhận, nhưng có thể là cho. Không có lằn ranh vật lý rõ ràng nào về bên nhận bên cho. Cũng không có hành trình niềm tin nào không bắt đầu từ niềm tin vào chính bản thân mình. Niềm tin, sự tử tế, có hay không chưa bao giờ nên là câu hỏi. Có hay không, bắt đầu từ ta, từ sự dấn thân của ta, từ khát khao đi tìm của ta, từ mong muốn thuộc về, là một phần và là tác nhân xây dựng nên hành tinh ấy. Không ai có thể đứng ngoài mà tìm thấy niềm tin cho được. Cứ phải mở cửa bước vào, ngồi đây giữa đêm rừng núi hoang vu, chuyện trò cùng những trái tim biết hát. “Em đến đây để xin vía tử tế”. Đó, có thể là nơi cho ta một điểm tựa niềm tin. Đó, có thể là nơi tiếp thêm cho ta chút năng lượng tích cực, chút sức mạnh và động lực để bước tiếp trong đời. Đó, có thể là nơi giúp ta dừng lại, nghỉ ngơi, xả bỏ tiếng ồn và những ảnh hưởng tiêu cực ngoài đời, để thấy cuộc sống này còn ý nghĩa. Dù là gì, cái vía tử tế nghe thoảng qua nhưng thật sâu, nghe buồn cười nhưng đáng khóc, nghe như câu hát lang thang nào đó về một thời Chúa đã đã bỏ loài người….

Chưa bao giờ, trên hành trình cúi đầu gieo hạt này, chúng tôi nghĩ rằng dự án có thể trở thành nơi trao đi “vía tử tế”, nơi chữa lành những vết thương hoang phế của niềm tin. Nhưng có lẽ chính vì chưa bao giờ nghĩ đến, chỉ cúi đầu khiêm cung mà làm, cho nên núi rừng linh thiêng đã chở che và nuôi dưỡng những linh hồn. Đường còn xa, hành trình tu sửa bản thân, đóng góp và cho đi chưa bao giờ chạm vào điểm đến, nhưng ở cột mốc 0km Pù Luông này, chúng tôi đã tìm ra cái vía của dự án, của tổ chức, của những chuyến hành trình đã và sẽ đi qua. “Vía tử tế”, cám ơn những ai đã đến để chạm vào cái vía này. Và cám ơn tất cả những ai đã là một phần của nó….

Nguyễn Phi Vân
 

Bình luận bằng Facebook

Top