<link rel="File-List" href="file:///C:%5CDOCUME%7E1%5CNUNGO%7E1%5CLOCALS%7E1%5CTemp%5Cmsohtml1%5C01%5Cclip_filelist.xml"><!--[if gte mso 9]><xml> <w:WordDocument> <w:View>Normal</w:View> <w:Zoom>0</w:Zoom> <w
unctuationKerning/> <w:ValidateAgainstSchemas/> <w:SaveIfXMLInvalid>false</w:SaveIfXMLInvalid> <w:IgnoreMixedContent>false</w:IgnoreMixedContent> <w:AlwaysShowPlaceholderText>false</w:AlwaysShowPlaceholderText> <w:Compatibility> <w:BreakWrappedTables/> <w:SnapToGridInCell/> <w:WrapTextWithPunct/> <w:UseAsianBreakRules/> <w
ontGrowAutofit/> <w:UseFELayout/> </w:Compatibility> <w:BrowserLevel>MicrosoftInternetExplorer4</w:BrowserLevel> </w:WordDocument> </xml><![endif]--><!--[if gte mso 9]><xml> <w:LatentStyles DefLockedState="false" LatentStyleCount="156"> </w:LatentStyles> </xml><![endif]--><style> <!-- /* Font Definitions */ @font-face {font-family:Batang; panose-1:2 3 6 0 0 1 1 1 1 1; mso-font-alt:"Arial Unicode MS"; mso-font-charset:129; mso-generic-font-family:auto; mso-font-format
ther; mso-font-pitch:fixed; mso-font-signature:1 151388160 16 0 524288 0;} @font-face {font-family:"\@Batang"; panose-1:0 0 0 0 0 0 0 0 0 0; mso-font-charset:129; mso-generic-font-family:auto; mso-font-format
ther; mso-font-pitch:fixed; mso-font-signature:1 151388160 16 0 524288 0;} /* Style Definitions */ p.MsoNormal, li.MsoNormal, div.MsoNormal {mso-style-parent:""; margin:0cm; margin-bottom:.0001pt; mso-pagination:widow-orphan; font-size:12.0pt; font-family:"Times New Roman"; mso-fareast-font-family:Batang;} @page Section1 {size:612.0pt 792.0pt; margin:72.0pt 90.0pt 72.0pt 90.0pt; mso-header-margin:36.0pt; mso-footer-margin:36.0pt; mso-paper-source:0;} div.Section1 {page:Section1;} --> </style><!--[if gte mso 10]> <style> /* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Table Normal"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0cm 5.4pt 0cm 5.4pt; mso-para-margin:0cm; mso-para-margin-bottom:.0001pt; mso-pagination:widow-orphan; font-size:10.0pt; font-family:"Times New Roman"; mso-fareast-font-family:"Times New Roman"; mso-ansi-language:#0400; mso-fareast-language:#0400; mso-bidi-language:#0400;} </style> <![endif]--> Nó tin rằng. Một niềm tin chắc chắn rằng: đến với ngôi nhà này là một may mắn của nó. Có lẽ đó còn là nơi khiến nó thấy cuộc sống mình thay đổi nhiều nhất.
<o
> </o
>
Ngày bắt gặp KNS là một trong những ngày nó có những vết thương lòng tưởng như không thể nào thoát ra được. Không một ai biết điều đó, trừ nó và đứa bạn thân. Nó im lặng trong một thời gian dài, không còn nói nhiều, cười nhiều như người ta vẫn thường nhắc về nó. Lapdong, cái tên mang theo nỗi buồn mà nó nghĩ sẽ là nó mãi mãi. Nó đã gạt đi tất cả và chán ghét sự quan tâm. Ấy vậy, mà khi đến nơi này, nhận được những quan tâm dành cho một mem mới nó đã hạnh phúc thật nhiều. Nó hớn hở khi đọc những chia sẻ từ bài viết của mình; ấm lòng khi có người mời kem online hay chỉ giản đơn là một lời chúc ngủ ngon mỗi tối… Tất cả làm nó nguôi dần và xoa dịu những khó khăn đang đối mặt.
<o
> </o
>
Những ngày đầu, nó tiếp xúc với CLB trong sự rụt rè khi bước sang điều gì đó mới mẻ. Ban đầu, chỉ là ý nghĩ: tập trung để quên những chuyện không cần nhớ. Vậy mà chẳng hiểu khi nào yêu, khi nào không thể thiếu?
<o
> </o
>
Chẳng biết nó đã cho đi gì chưa nhưng sao lại được nhận nhiều đến thế?
<o
> </o
>
Cảm ơn những người bạn thật lòng quan tâm đến cảm giác của nó.
Cảm ơn đã cho nó những khoảng khắc biết yêu thương đến lạ! Khiến nó biết cần trọn vẹn nhiều hơn!
Cảm ơn, vì nó biết rồi: “ai sẽ là người sẽ đưa tay hứng nước cùng ta”.
Cảm ơn những giọt nước mắt ngày hôm đó, khiến nó mong muốn góp chút công sức cho CLB này, khiến nó mạnh dạn điền tên vào Hồ sơ tuyển CTV!
Cảm ơn những dòng tin nhắn, mỗi sớm thức giấc luôn gọi nó là Thiên thần, cho dù nó đã cương quyết rằng: không mong là thiên thần!
Cảm ơn, đã luôn chúc nó ngủ ngon vào mỗi tối.
Cảm ơn, đã luôn gọi nó là “Bé iu”, là “Lapdong yêu quý”.
Cảm ơn, đã ôm nó, cái ôm thực sự ấm áp, và quý giá khi nó không cần bất cứ lời khuyên hay phán xét nào!
Cảm ơn đã chìa cho nó chiếc khăn để lau sạch những vết bẩn trên gương mặt.
Cảm ơn vì một đêm không về nhà, bạn phải nài nỉ bảo vệ để nó được ngủ nhờ kí túc xá.
Cảm ơn, ngày sinh nhật thứ 20, ăm ắp những hoa và lời chúc; rồi những tin nhắn chúc mừng giờ 0:00 và chỉ cách nhau vài giây một!
Cảm ơn những topic như góc nhỏ trong ngôi nhà hạnh phúc, chỉ dành cho riêng nó thôi!
Cảm ơn đã “chê bai” nó nhiệt tình đến thế, hay thậm chí gọi nó là “bà hai”, là “đen đen ốm ốm”. ^^
Cảm ơn đã làm nó vui khi cùng hàn huyên với nó dưới trạm chờ xe bus. Cảm ơn những chuyến xe bus, những con đường mà cả nhà phải “cân nhắc” để hướng dẫn nó về nhà an toàn nhất!
Cảm ơn đã kéo nó ra giữa trời mưa khi nó đang cần một sức mạnh!
Cảm ơn 3h sáng vẫn còn thức vì những cảm giác vớ vẫn, không tên của nó.
Cảm ơn, ngôi nhà hạnh phúc đã cho nó thêm niềm tin. Cảm ơn, ngôi nhà như một vị cứu tinh giúp nó vượt lên để khẳng định lại sự hiện diện của mình. Cảm ơn, đã giúp nó trở thành Lapdong của ngày hôm nay!
………
<o
> </o
>
Rất muốn hỏi cả nhà, một năm qua rồi, nó đã và đang như thế nào?
<o
> </o
>
<o
> </o
>
<o
> </o
>
<o
> </o
>
<o
Ngày bắt gặp KNS là một trong những ngày nó có những vết thương lòng tưởng như không thể nào thoát ra được. Không một ai biết điều đó, trừ nó và đứa bạn thân. Nó im lặng trong một thời gian dài, không còn nói nhiều, cười nhiều như người ta vẫn thường nhắc về nó. Lapdong, cái tên mang theo nỗi buồn mà nó nghĩ sẽ là nó mãi mãi. Nó đã gạt đi tất cả và chán ghét sự quan tâm. Ấy vậy, mà khi đến nơi này, nhận được những quan tâm dành cho một mem mới nó đã hạnh phúc thật nhiều. Nó hớn hở khi đọc những chia sẻ từ bài viết của mình; ấm lòng khi có người mời kem online hay chỉ giản đơn là một lời chúc ngủ ngon mỗi tối… Tất cả làm nó nguôi dần và xoa dịu những khó khăn đang đối mặt.
<o
Những ngày đầu, nó tiếp xúc với CLB trong sự rụt rè khi bước sang điều gì đó mới mẻ. Ban đầu, chỉ là ý nghĩ: tập trung để quên những chuyện không cần nhớ. Vậy mà chẳng hiểu khi nào yêu, khi nào không thể thiếu?
<o
Chẳng biết nó đã cho đi gì chưa nhưng sao lại được nhận nhiều đến thế?
<o
Cảm ơn những người bạn thật lòng quan tâm đến cảm giác của nó.
Cảm ơn đã cho nó những khoảng khắc biết yêu thương đến lạ! Khiến nó biết cần trọn vẹn nhiều hơn!
Cảm ơn, vì nó biết rồi: “ai sẽ là người sẽ đưa tay hứng nước cùng ta”.
Cảm ơn những giọt nước mắt ngày hôm đó, khiến nó mong muốn góp chút công sức cho CLB này, khiến nó mạnh dạn điền tên vào Hồ sơ tuyển CTV!
Cảm ơn những dòng tin nhắn, mỗi sớm thức giấc luôn gọi nó là Thiên thần, cho dù nó đã cương quyết rằng: không mong là thiên thần!
Cảm ơn, đã luôn chúc nó ngủ ngon vào mỗi tối.
Cảm ơn, đã luôn gọi nó là “Bé iu”, là “Lapdong yêu quý”.
Cảm ơn, đã ôm nó, cái ôm thực sự ấm áp, và quý giá khi nó không cần bất cứ lời khuyên hay phán xét nào!
Cảm ơn đã chìa cho nó chiếc khăn để lau sạch những vết bẩn trên gương mặt.
Cảm ơn vì một đêm không về nhà, bạn phải nài nỉ bảo vệ để nó được ngủ nhờ kí túc xá.
Cảm ơn, ngày sinh nhật thứ 20, ăm ắp những hoa và lời chúc; rồi những tin nhắn chúc mừng giờ 0:00 và chỉ cách nhau vài giây một!
Cảm ơn những topic như góc nhỏ trong ngôi nhà hạnh phúc, chỉ dành cho riêng nó thôi!
Cảm ơn đã “chê bai” nó nhiệt tình đến thế, hay thậm chí gọi nó là “bà hai”, là “đen đen ốm ốm”. ^^
Cảm ơn đã làm nó vui khi cùng hàn huyên với nó dưới trạm chờ xe bus. Cảm ơn những chuyến xe bus, những con đường mà cả nhà phải “cân nhắc” để hướng dẫn nó về nhà an toàn nhất!
Cảm ơn đã kéo nó ra giữa trời mưa khi nó đang cần một sức mạnh!
Cảm ơn 3h sáng vẫn còn thức vì những cảm giác vớ vẫn, không tên của nó.
Cảm ơn, ngôi nhà hạnh phúc đã cho nó thêm niềm tin. Cảm ơn, ngôi nhà như một vị cứu tinh giúp nó vượt lên để khẳng định lại sự hiện diện của mình. Cảm ơn, đã giúp nó trở thành Lapdong của ngày hôm nay!
………
<o
Rất muốn hỏi cả nhà, một năm qua rồi, nó đã và đang như thế nào?
<o
<o
<o
<o