Mình không biết mọi người nghĩ sao. Nếu mình giàu có, dư dả thì chắc chẳng để ý đến chuyện tiền bạc. Nhưng đồng tiền mình làm ra, mình rất quý. Mình nghĩ đồng tiền công sức mình làm cho đi nó phải có ích, vì kiếm được nó không phải dễ dàng. Vì vậy mình không thể nghĩ theo cách giống như Nemo nói. Mình có bực tức nhưng sau đó không còn nữa vì nghĩ mình vừa trả học phí khá rẻ cho 1 bài học có ích mà mình có thể mang lại cho nhiều bạn bè.
Tại sao những người nghèo khó như bà cụ trong câu chuyện của Tin Yêu không chọn cách sống đó? Vì chỉ những người không còn sức lao động mới lựa chọn cách sống đó. Mình không thích cho những người mà mình cảm nhận là họ còn sức lao động. 
Mình đang đi học nhưng đã tách khỏi gia đình và đồng ý không nhận trợ cấp vì muốn đi con đường riêng, không phải con đường bố mẹ dọn sẵn. Vì thế đồng tiền đối với mình mà nói - rất quý. Đừng nghĩ rằng ai cũng ích kỷ. Trong khi bản thân mình mình chưa lo được thì mình không muốn lãng phí nó.
Đây mới đích thực là người đi ăn xin. Mới đích thực là người đáng để cho.
 				 				 				
 					Xúc động chuyện bà lão đi ăn mày nuôi cháu học đại học 				
 				   						 						 							  						 				 					 						Chuyện một bà lão ăn mày nhặt nhạnh từng hạt cơm để nuôi một đứa  trẻ mới 15 tháng tuổi không nơi nương tựa, không máu mủ ruột rà lớn lên  rồi trở thành một sinh viên đại học thật sự là một câu chuyện cổ tích  ngay giữa đời thường.
Nuôi bé 15 tháng tuổi thành sinh viên đại học
 
Đang loay hoay hỏi địa chỉ cụ Nguyệt ở khu vực sân nhà thờ ở phường Trần  Hưng Đạo, TP Nam Định, biết chúng tôi là phóng viên, một bác xe ôm tận  tình dắt vào tận nhà: "Cứ vài hôm mà không thấy bà ấy ra xin là chúng  tôi lại mang vào tận nhà cho. Các chú viết lên báo xem có ai giúp bà ấy  được không, chứ tội lắm. Bọn tôi thương nhưng chẳng có nhiều mà cho".
 
Chúng tôi không khỏi ái ngại khi đứng trước nơi ở của hai bà cháu, chẳng  biết có nên gọi là nhà hay không - túp lều rộng chừng 8m2, làm bằng đủ  thứ chất liệu: ngói, tôn, que củi, bao tải rách...  Ánh đèn điện đỏ leo  lét cộng với cái lạnh trong trời mưa sùi sụt càng khiến cho túp lều  trông buồn thảm và tối tăm. Chẳng có gì đáng giá ngoài chiếc tủ gỗ, cái  giường tre trải chiếu manh thì thủng lỗ chỗ được lót bằng mấy tờ báo cũ.  Gọn gàng, sạch sẽ nhất là cái bàn có mấy cuốn vở xếp ngay ngắn ở cửa  nhà, bà Nguyệt tự hào: "Góc học tập của con Thảo đấy, nó đi học đại học  trên Hà Nội rồi, lâu lắm chả thấy về".
 
Bà Nguyệt có một tấm lòng nhân ái đáng quý.
 
Nghĩ chúng tôi là người lạ, chưa biết gì về hoàn cảnh hai bà cháu nên bà  ngồi kể một mạch về đứa cháu - niềm tự hào của bà, bà kể chuyện nó học  thế nào, ăn uống ra sao, lâu lâu bà lại xoa xoa cái gối rồi nói như mắng  yêu nó. Có lúc bà lại khóc, bà bảo nhớ nó quá mà không có tiền lên Hà  Nội thăm cháu: theo như tính toán của bà thì bà chỉ cần tiền đi xe ôtô  khách và mua 1 cái bánh mỳ là được.
Đến bến xe ở Hà Nội, bà sẽ đi bộ theo cái sơ đồ mà Thảo vẽ cho lần  trước, bà bảo bà đi ăn xin, lang thang nhiều nên đi bộ giỏi lắm. Nhưng  vì tháng này chưa nhặt nhạnh đủ tiền gửi lên cho cháu đóng học phí nên  bà chẳng dám đi lại tốn kém, lắm khi còn chẳng dám ăn.
Gần nhà có người quen làm nghề chạy xe ôm ở Hà Nội, vài tuần về quê một  lần, nên bà nhờ chú mang lên tận nơi cho Thảo.
Bà Trần Thị Nguyệt, quê gốc ở làng Nha Xá, xã Mộc Nam, huyện Duy Tiên,  tỉnh Hà Nam. Mẹ mất sớm, bà sinh ra đã không được nhìn mặt mẹ, bố lấy vợ  hai, rồi đem theo người vợ mới và hai anh trai của bà vào Nam từ những  năm 1945, sau này bà cũng chỉ nghe được rằng bố bà đã mất trong chiến  tranh. Còn hai người anh trai của bà thì một người đi tham gia chiến đấu  ở chiến trường Điện Biên Phủ, sau khi phục viên thì đã thất lạc và đến  tận bây giờ bà vẫn không có tin tức gì. Còn một anh trai thì lưu lạc ra  nước ngoài sống cùng vợ con. Chỉ còn một mình bà ở lại, sơ tán từ Hà Nam  lên Nam Định,  tìm thuê nhà để ở và bắt đầu đi bán xôi kiếm sống qua  ngày.
Khi đã bước sang tuổi ngũ tuần, tuổi già đã đến, cuộc sống cô đơn buồn  tủi bất giác ập về, bà cũng muốn trong nhà có con, có cháu. Ở gần nhà  trẻ trên đường Nguyễn Du, hay bán xôi cho đám trẻ con, bà cứ thích nhìn  chúng nó vui chơi, đùa nghịch. Bà chú ý đến một đứa bé cứ sáng là bố chở  bằng xích lô đến từ rất sớm rồi thả vào sân. Đứa bé cứ khóc ngằn ngặt,  không chịu chơi với các bạn cứ bám vào song cửa mà khóc.
Những hôm nhà trẻ nghỉ thì đứa bé rong ruổi theo xe xích lô của bố, mỗi  khi có khách, người bố lại phải bỏ con lại bên vỉa hè nhờ mọi người  trông giúp. Lắm khi thấy đứa trẻ chập chững cứ lê la ở vỉa hè, mặt mũi  chân tay tái đi vì lạnh, bà Nguyệt thương, bế nó lên, mớm xôi cho nó.  Được vài bữa, bà bảo: "Anh cứ đi làm đi, để nó tôi bế về nhà chăm cho".  Ông bố đồng ý, cứ buổi sáng lại mang gửi bà, gửi thêm 3 nghìn đồng gọi  là tiền ăn cho cháu. Được khoảng 5 hôm thì trong một lần mang con đến  gửi, ông bố ôm lấy con mà khóc rồi hỏi: "Con có thương bố không?" - đứa  trẻ ngô nghê chỉ cười. Bà cũng mắng yêu: "Cha bố anh, anh chả thương nó  thì thôi, nó trẻ con thì biết gì thương với nhớ!".
Bất giác ông bố quay ra dặn bà: tên cháu là Phạm Thị Thu Thảo, cháu vừa  tròn 15 tháng tuổi.
Chẳng ai ngờ, sau hôm đó, người bố ấy không bao giờ quay trở lại. Bà  cũng chẳng có nhiều thông tin về bố cái Thảo, chỉ nghe mấy người làm  nghề xe ôm kể lại mẹ Thảo là người Nam Định nhưng đang lưu lạc, bố Thảo  là người gốc mãi tận Nghệ An. Nghe đâu, người đàn ông này đã bỏ vào miền  Nam kiếm sống.
Bà sống một mình, nhà cửa tạm bợ, nghề bán xôi cũng chẳng khá giả gì nên  không biết có nuôi nổi cháu không. Ban đầu, nhiều người khuyên bà nên  gửi bé Thảo vào trại trẻ mồ côi nhưng bà không đành lòng, anh trai của  bà ở nước ngoài nghe tin cũng đánh tiếng về bắt bà tìm cách trả lại đứa  trẻ, nếu không thì từ mặt, không còn anh em gì nữa. "Tôi thì chẳng nghĩ  được gì nhiều. Thấy thương, lại nuôi nó thôi. Chứ bỏ nó đi lang thang  thì tội lắm, ngày xưa cái thân tôi lang thang, không người thân thích  tôi biết khổ thế nào rồi. Chẳng muốn nó lại khổ như mình ngày xưa nữa.  Thôi thì mình cứ nuôi nó, biết đâu mai sau bố mẹ nó lại về tìm".
Rồi bà lại cắp nó ra vỉa hè ngồi bán xôi, bà chăm nó cứ như chăm máu mủ  ruột thịt nhà mình: "Khổ thân con bé, chắc nó cũng biết bà nghèo nên  cũng ít khi khóc quấy hay đòi gì cả".
Hai bà cháu cứ thế rau cháo qua ngày nuôi nhau cho tới tận khi Thảo đi  học. Bà tự đi xin học cho cháu, tự tay chăm chút cho cháu từng bữa ăn,  từng giấc ngủ. Thương cháu nhưng nhà nghèo không có tiền, buổi sáng bà  dậy sớm rang cơm nguội cho cháu ăn vì sợ cháu đi học đói. Nhắc tới những  bữa ăn của Thảo, bà đưa tay gạt nước mắt: "Chỉ vì tôi nghèo quá nên bữa  ăn sáng cho cháu đến trường không được như nhà người ta, chẳng có thịt  cá gì, chỉ được mấy miếng đậu phụ với rau từ hôm trước để lại".
Tiền học cho Thảo bà cũng phải làm đơn xin miễn học phí với lý do hoàn  cảnh khó khăn rồi xin xác nhận của phường. Nhưng bà thì ngày một già yếu  đi, cái lưng cứ còng xuống, chả đội được thúng xôi đi bán nên không đủ  để lo toan cho cuộc sống hàng ngày của hai bà cháu. Những ngày bà ốm  đau, hai bà cháu sống nhờ tình thương của xóm giềng - khi khỏe lại, bà  Nguyệt chống gậy ra đường đi ăn xin nuôi cháu.
Bà bắt đầu ra các bến xe buýt gần nhà đi ăn xin. Từ sáng sớm bà đã ra  khỏi nhà, lang thang khắp các nẻo đường xin tiền về nuôi cháu. Một ngày  bà cũng xin được 20 - 30 ngàn đồng, những hôm xin được ít thì bà chỉ dám  ăn bánh mỳ để dành cơm cho cháu. Thấy hoàn cảnh bà cụ đáng thương, nhất  là khi biết được cụ đang nhận nuôi một đứa bé mồ côi, người đi đường ai  cũng thương và sẵn sàng giúp đỡ. Cứ như thế, bà Nguyệt sống tằn tiện  nuôi cháu.
Trung tá Trần Văn Dự, cảnh sát khu vực - Công an  phường Trần Hưng Đạo  cho biết: chuyện ngoài việc đề xuất chính quyền tạo điều kiện hỗ trợ gia  cảnh, anh em Công an đi tuần vẫn thường ghé qua thăm hỏi, động viên  luôn, xem bà có ốm đau bệnh tật gì không. Cứ vài hôm không thấy cụ đi  xin anh em có gì lại chủ động mang đến cho.
Trong suốt cuộc trò chuyện với chúng tôi, chủ yếu là bà khóc, bà không  khóc vì cơ cực mà khóc vì nhớ Thảo, thương cháu thiếu thốn, thiệt thòi.  Chỉ khi chúng tôi nhắc đến chuyện học tập của Thảo thì bà mới thấy vui  vẻ, tự hào: "Hồi đi học, năm nào nó cũng được giấy khen của trường, tôi  chẳng hiểu vui là thế nào, chỉ nghĩ đơn giản rằng có giấy khen của  trường tức là cháu mình học không thua kém bạn bè. Tôi càng động viên  cháu cố gắng học, năm cháu thi vào cấp 3, cháu còn thừa tận 5 điểm rưỡi  đấy".
Năm ngoái, Thảo học xong cấp 3, bà Nguyệt muốn cháu học ở Nam Định vì đi  xa bà chẳng có tiền. Nhưng Thảo cứ nài nỉ bà cho lên Hà Nội với quyết  tâm nếu bà không có đủ tiền chu cấp thì cô sẽ tìm việc làm thêm ngoài  giờ như rửa bát, dạy thêm để có tiền đi học. Thế rồi trong những ngày hè  nóng bức năm 2009, những người dân ở xóm lao động nghèo lại thấy cái  cảnh một học sinh ngồi bàn học còn một bà lão lưng còng ngồi sau dùng  quạt nan quạt cho cháu ôn thi.
Cái ngày Thảo nhận được giấy báo nhập học của Khoa Du lịch, Viện Đại học  Mở Hà Nội, bà Nguyệt chảy cả nước mắt, chả ai biết là bà khóc vì mừng  hay quá lo chuyện không có tiền cho cháu đi học. Xoay xở mãi, rồi thì  làng xóm, chính quyền đoàn thể phường động viên, giúp đỡ, cuối cùng bà  cũng gom được 7-8 trăm nghìn đồng để đưa cháu lên Hà Nội.
Bà ơi, đừng khóc...