Nguyễn Phi Vân
Chuyên gia
Trước giờ, làm việc và kết bạn khắp năm châu, luôn mở lòng giúp mọi người và được nhiều người giúp đỡ ngược lại, sống cuộc sống thoải mái, vui vẻ, đã đời, tâm không gợn chút ưu phiền là nhờ mình không bao giờ tính toán so đo, nhỏ nhen, ích kỷ. Bài học này học được bằng sự tình cờ, vì vốn dĩ mình sinh ra tính đã phóng khoáng. Sau này khi ra đời, đi làm việc khắp nơi trên thế giới, một cách tự nhiên hay làm nhiều hơn hứa, nói 1 làm 10 vì quan tâm, mong muốn điều tốt nhất cho người khác, không bao giờ nề hà chuyện cộng thêm giá trị vào cho các dự án mà mình tham gia, và quan trọng là làm vì kết quả rực rỡ sau cùng chứ chẳng bao giờ tính toán thiệt hơn là tui phải bỏ thêm bao nhiêu thời gian, tốn thêm bao nhiêu tiền xăng nhớt, vv.
Chỉ tình cờ vì tính tình như thế nên hành xử tự nhiên như thế. Bài học tuyệt vời là, khi mình sống và hành xử như thế thì càng ngày càng được cấp trên, người lớn tin tưởng và quý mến, càng ngày càng được trao những cơ hội nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, càng ngày càng được nhiều người chia sẻ những hành trình mới, dự án mới, tầm cao mới. Cụ thể nhất là thời còn đi làm thuê ở Sydney, cứ hết mình như đó là công ty của mình, suy nghĩ trăn trở cho sự phát triển của công ty như thể mình làm chủ, và không bao giờ ngừng tư duy, suy nghĩ, bày trò để thêm dự án này, hoạt động nọ, cách làm kia vì sự phát triển rực rỡ của tổ chức đó. Thói thường, ai cũng tính toán, và hay tính toán rất nhỏ nhen, tính sao để làm ít hưởng nhiều, tư duy ngắn hạn chỉ lo cái lợi trước mắt, hoàn toàn thiếu tầm nhìn và tư duy dài hạn, vì những điều to lớn, vĩ đại hơn trong tương lai.
Sau này, khi tiếp xúc làm việc với nhiều thế hệ trẻ tại Việt Nam, mình ngạc nhiên khi thấy rất nhiều bạn có tư duy quá thực dụng, tính toán chi li, nhỏ nhặt, so đo từng mili mét, và quan trọng là tâm thế luôn đặt để ở trạng thái báo động đỏ vì sợ thiệt thòi, sợ bị lỗ, sợ bị lợi dụng, sợ bị hớ, vv. Lo cho mình thì như thế còn nhận lại của người khác thì hoàn toàn ngược lại, cố ra sức quơ quào càng nhiều càng tốt, càng có lợi cho mình càng tốt, deal càng trên cơ càng hời, một cách vô cảm, vô ơn, và trình diễn nó để thể hiện level khôn ngoan của bản thân một cách cực kỳ đắc thắng. Ai sống sao thật ra cuối cùng là lựa chọn hành trình của họ, ai hành xử như nào thì đời nó mở kịch ra theo hướng đó. Đời này, ai chơi lại sự sắp đặt của vũ trụ, ai tính toán qua được sự vĩnh hằng, ai vung tay mà trên cơ được số phận dọc ngang. Cho nên, dù ai sống sao cũng chẳng liên quan gì tới ai, mình chỉ mong chia sẻ một góc nhìn khác, một lựa chọn khác, một hành trình khác.
Bạn tính nhỏ cỡ nào, sự nghiệp của bạn nhỏ cỡ đó
Ngẫm lại, mình không giỏi, không thông minh, không có ai chống lưng, không có bất kỳ điều kiện gì để có được một hành trình dọc ngang quốc tế thật rực rỡ như thế cả. Tất cả những gì mình có được, cuối cùng chỉ dựa trên có 1 phẩm chất, hết mình không tính toán. Nếu hỏi sống vậy có dễ bị lợi dụng không, trả lời là đương nhiên có. Nhưng ai mà lợi dụng được ai hoài, một lần là người ta chạy mất dép rồi bạn ơi. Điều hay ho là, những người ở trên, level cao hơn mình, nhìn xa trông rộng hơn mình, rất nhiều người sẽ vì trân trọng phẩm chất đó mà tin tưởng và ngày càng trao cho ta cơ hội, những cơ hội vĩ đại hơn rất nhiều so với những gì bạn có thể tính toán ra.
Khi bạn tính toán nhỏ nhen, chi li, theo cái cách bạn cho là bạn đáng phải nhận được so với công sức bỏ ra, bạn tính, người ta tính. Nếu giao dịch này là mang cái cân tiểu ly ra mà cân đong đo đếm, bạn cân, người ta cũng cân. Không ai trên đời này là ngu cả. Ai cũng được trời phú khả năng tính toán rất siêu việt. Khả năng này đặc biệt nhạy bén khi đụng phải loại người tính toán. Mà tính với ai không tính, tính với người hơn mình ở mọi góc tầm vóc thì chỉ có thua. Cái thua lớn nhất là, họ nhìn ra sự nhỏ nhen của mình, và vì thế để bạn xà quần trong mớ nhỏ nhen đó, không bao giờ trao cơ hội. Bạn tính nhỏ cỡ nào, sự nghiệp của bạn nhỏ cỡ đó, vì có ai rộng rãi và phóng khoáng lại đi cân nhắc một đứa nhỏ nhen bao giờ….
Có đầu tư mới có hưởng
Có ai làm 1 đồng, lãnh 1 đồng mà trở nên to lớn, giàu có, có tầm vóc hay không? Mình cọc cạch tính toán thiệt hơn, ngay cả với những việc nhỏ hàng ngày, thì cả đời chỉ loanh quanh cái ao tù mà tắm. Còn người nào biết cách đầu tư, làm 10, lãnh 1, đầu tư 9 thì tương lai họ mới hưởng X100, X1000 từ đó chớ. Bạn không đầu tư gì hết mà đòi hưởng lợi thật nhiều trong tương lai à? Ở đâu ra. Đời của tôi là minh chứng, mọi sự đầu tư công sức, hết mình vì kết quả rực rỡ, làm nhiều hơn cam kết, kêu 1 làm 10 chính là khoản đầu tư thông thái nhất trong đời. Sau này, tôi được cho quá nhiều cơ hội không thề tin nổi, được quá nhiều người yêu quý, trân trọng và ủng hộ, được quá nhiều may mắn trong cuộc sống và sự nghiệp, tất cả là nhờ khoản đầu tư công sức không tính toán này. Công sức thôi mà, có cần phải tính toán nhỏ nhen không?
Đời này, tất cả những chuyện bạn làm, chẳng có thứ gì mất đi đâu hết. Khi ta thể hiện khả năng, tâm thế, phẩn chất của mình, mình làm thì trời đất ngắm nhìn đó thôi. Người trước mặt không thấy thì cả thế giới này cả vạn người khác thấy. Đâu có uổng phí công sức hay hớ đi đâu đâu mà sợ. Ngược lại, khi ta co ro ích kỷ, tính toán chi li không mở lòng mở tâm ra làm, thể hiện, giúp đỡ nhiệt thành thì ta đang trình diễn điều gì? Một con ích kỷ tính chuyện nhỏ nên hoàn toàn không có level làm việc lớn. Vậy, thì đương nhiên người ta sẽ bỏ qua, không quan tâm, thậm chí còn không nhớ tới tên bạn khi nghĩ về những thứ to lớn hơn. Bạn đang tước đi chính sự khoáng đạt và tầm vóc trong sự nghiệp của chính mình. Không đầu tư thì không có đâu mà hưởng. Vậy thôi!
Thứ bạn có, khối người có
Cái này mới đáng sợ nè, sự tự tin thái quá hay bệnh hoang tưởng là mình ghê gớm lắm. Sorry nha, núi cao luôn có núi cao hơn, người giỏi luôn có người giỏi hơn. Đừng ếch ngồi đấy giếng coi trời bằng vung, tưởng mình nắm quyền lực không thề thay thế, tưởng không có mình thì người ta vật vã. Hoang tưởng! Thứ bạn có, đời này khối người có. Không có mợ chợ vẫn đông. Bạn biến mất thì có khi đứa giỏi hơn nó mới xuất hiện. Thành ra, biết giá trị của bản thân là tốt, nhưng đừng mắc bệnh hoang tưởng. Hàng ngàn năm nay, biết bao nhiêu người đã đến đã đi, thế giới này vẫn tồn tại và xoay vần đó thôi, chả chút ảnh hưởng gì từ một cá nhân trong 10 tỷ cá nhân đang chen chúc trên hành tinh này cả, nhá.
Khiêm tốn một chút chả chết ai đâu, mà còn được người ở trên người ta trân trọng. Có khi, giữa 2 đứa giỏi như nhau, người ta sẽ chọn đứa nào biết trời cao đất rộng. Đó là chưa nói, nhiều khi bạn nghĩ mình giỏi, nhưng thật ra bạn đã hết thời. GIờ chỉ còn chuyên gia của quá khứ mà thôi. Nếu không học tiếp, phát triển tiếp, đặt để lòng mình trong trắng như tờ giấy để tiếp thu cái mới thì có bao nhiêu kinh nghiệm quá khứ cũng vứt đi, không hợp thời nữa đâu mà chảnh. Thứ bạn có, khối người có, mà nhiều khi còn tốt hơn.
Mà thôi, tính hay không tính, tính nhỏ tính lớn cỡ nào thì là lựa chọn của mỗi người. Còn mình tính sao thì bài nó ra vậy đó. Không ai tính nhỏ mà được lớn, cũng không ai tính quá mà được cả trời xanh. Rồi, giờ bạn tính đi, xong mà đi ngã giá với đời. Cái con algorithm - thuật toán bạn tạo ra thế nào, đời bạn rồi sẽ mở ra thế ấy.
Nguyễn Phi Vân