nguyendanghung
Thành viên
Thông tin cá nhân:
Nguyễn Đăng Hưng
e-mail: h.nguyendang@ulg.ac.be
Nguồn:http://www.ndanghung.com/
______________________
Em yêu dấu của anh,
Năm nay là năm con cọp, đọc báo chí nghe nói người dân Việt Nam đã né tránh, tổ chức sinh con non tháng để tránh tuổi con cọp, nhất là phải chờ đợi sinh con gái!
Em có tuổi con cọp, một con giáp “nguy hiểm” như vậy mà anh đã “dám” lấy em là vợ!
Thật ra anh cũng chẳng có gì để phải “can cường” đến vậy. Anh chỉ vốn chẳng bao giờ tin ở số tuổi, ba má anh chẳng may mất sớm, bà con ở xa nên chẳng ai nhắc nhở gì theo hướng ấy!
Anh chẳng những đã “dám mạo hiểm” mà còn thấy mình là người may mắn nhất trần gian, đã được em yêu ngay từ giấy phút đầu tiên và em đã dám vượt trùng dương, trải qua những giờ phút hãi hùng nhất trên biển khơi để tìm đường tái hợp cùng anh, chung đời chung sức có nhau trên đất khách! Thực ra người “dám mạo hiểm” chính là em, người có tuổi con cọp chứ chưa chắc phải là người có tuổi con rồng như anh!
Trong những ngày gần đây sống ở Sài Gòn, những ngày chờ Xuân đón Tết, đất trời như có gì trăn trở, lắng sâu, anh hay liên tưởng đến em, đến cuộc sống bên nhau, đến những bước thăng trầm của cuộc đời vội vã. Nhìn hình em treo trên tường và mở lại cuốn album hình ảnh những kỷ niệm đã qua, anh cứ thầm bảo mình là người có nhiều may mắn ở đời này! Và cái diễm phúc nhất là đã gặp được em và đã có em bên cạnh từ bấy lâu nay!
Nếu phải khách quan xác định lại phần cống hiến của bản thân anh cho hạnh phúc chung, có lẽ anh sẽ thỏ thẻ với riêng em là anh đã không bỏ lỡ mất cơ hội, cả những cơ hội mong manh nhất mà cuộc đời đã đem lại cho anh. Ngày ấy mồng một Tết, ngày hòa bình trở về trên quê hương, anh về lại thăm quê hương sau 16 năm xa cách, em đi dâng hương, từ khói hương bước ra với chiếc áo dài kiêu sa, lộng lẫy. Ta áo ấy đã làm anh trong phút giây phải thần thờ ngây ngất!
Cũng như mọi năm ngày Tết ở một mình tại Sài Gòn, anh xuất hành du xuân bằng cách lên Lăng Ông Bà Chiểu thắp hương. Anh muốn nhớ lại cái ngày ấy, ngày mồng một Tết Bính Thìn 1976, Trời Phật, thánh thần đã đưa đẩy cho anh gặp em, chỉ mấy giây thôi mà sau đó ta đã trở thành vợ chồng. Và rồi có khi vời vợi trông chờ nhau, có khi quấn quít bên nhau, thấm thoắt đã 34 năm rồi!
Trong 34 mùa xuân hạnh phúc ấy, đâu phải lúc nào cũng phẳng lặng như mặt nước hồ thu phải không em? Cũng đã có những đợt sóng, những giây dứt, những thần thờ, những ngày tháng anh có làm em ngỡ ngàng thất vọng… Cũng có lúc ta tưởng chừng như tương lai không còn nữa ở phía trước, như lối quanh đang rình rập ta sẽ phải bắt ngang. Cũng có giai đoạn, những khó khăn của cuộc sống làm ta ngại ngùng phập phòng dấng bước. Nhưng bây giờ nhìn lại, đó chẳng qua là những thách thức bình thường của cuộc đời muôn mặt và tình yêu chân thật cuối cùng đã vượt qua tất cả.
Những ngày tháng hôm nay, anh bước vào khoản thời gian thứ ba của kiếp người, tuổi tác đã ở lúc cổ lai hy, không phải tham gia tích cực vào những lo toan cơm áo gạo tiền. Anh đang nghỉ hưu, thời gian có thể dùng nhiều hơn cho mình và cho gia đình. Cũng như vậy mà anh có cái nhìn bao quát hơn về cuộc đời trải qua, có thời gian để chăm sóc khu vườn riêng, những hoa lá chung quanh căn nhà ta mới xây tại quê nhà, khu vườn tinh thần mà chúng ta đã cùng nhau vun xới trong khoản thời gia dài chung sống bên nhau.
Càng lui lại đứng ra xa và cao hơn để nhìn lại cuộc đời của chính mình để kiểm nghiệm lại quá khứ, nghĩ đến những thang bậc đã đi qua, những bè bạn thân thích năm châu mà anh có điều kiện quen biết và kết thân, người đồng hương cũng như người ngoại quốc…, anh mới ngộ ra rằng, suy cho cùng người bạn thân thiết nhất của anh, hiểu anh rõ nhất, chia sẻ với anh nhiều nhất không ai khác chính là em!
Em đã và đang là người tình, người bạn, người vợ, niềm an ủi và lẽ kiêu hãnh nhất của đời anh!
Năm nay mồng một Tết lại trùng với ngày Lễ Hội tình yêu, anh lại đi viếng Lăng Ông Bà Chiểu. Anh lại đứng bên bức tường chung quanh nhìn vào chính điện từ đó ngày xưa em đã bước trong khói hương. Ngày ấy anh đã nghe như văng vẳng bên tai:
“Hãy nhanh bước ra trực diện cùng nàng, đừng để nàng đi mất hút”.
Anh đã làm theo lời dạy bảo ấy và kết quả em biết thế nào sau đó.
Lần này đứng thẩn thờ mường tượng đến hình bóng cũ đã 34 năm qua, bất chợt anh lại nghe đồng vọng từ xa:
“Rồi cơn bạo bệnh của nàng sẽ qua, con đường đi chung trước mặt vẫn còn dành cho nàng và cho mình, một đoạn dàithêm nữa”.
Không bao lâu ngày nữa, anh sẽ trở sang Bỉ cùng đi với em trên con đường hạnh phúc tuyệt vời mầu nhiệm ấy!
Hạnh phúc không bao giờ ngừng lại, muốn nắm bắt nó ta phải cùng đi chung với nó!
Nguyễn Đăng Hưng
e-mail: h.nguyendang@ulg.ac.be
Nguồn:http://www.ndanghung.com/
______________________
Em yêu dấu của anh,
Năm nay là năm con cọp, đọc báo chí nghe nói người dân Việt Nam đã né tránh, tổ chức sinh con non tháng để tránh tuổi con cọp, nhất là phải chờ đợi sinh con gái!
Em có tuổi con cọp, một con giáp “nguy hiểm” như vậy mà anh đã “dám” lấy em là vợ!
Thật ra anh cũng chẳng có gì để phải “can cường” đến vậy. Anh chỉ vốn chẳng bao giờ tin ở số tuổi, ba má anh chẳng may mất sớm, bà con ở xa nên chẳng ai nhắc nhở gì theo hướng ấy!
Anh chẳng những đã “dám mạo hiểm” mà còn thấy mình là người may mắn nhất trần gian, đã được em yêu ngay từ giấy phút đầu tiên và em đã dám vượt trùng dương, trải qua những giờ phút hãi hùng nhất trên biển khơi để tìm đường tái hợp cùng anh, chung đời chung sức có nhau trên đất khách! Thực ra người “dám mạo hiểm” chính là em, người có tuổi con cọp chứ chưa chắc phải là người có tuổi con rồng như anh!
Trong những ngày gần đây sống ở Sài Gòn, những ngày chờ Xuân đón Tết, đất trời như có gì trăn trở, lắng sâu, anh hay liên tưởng đến em, đến cuộc sống bên nhau, đến những bước thăng trầm của cuộc đời vội vã. Nhìn hình em treo trên tường và mở lại cuốn album hình ảnh những kỷ niệm đã qua, anh cứ thầm bảo mình là người có nhiều may mắn ở đời này! Và cái diễm phúc nhất là đã gặp được em và đã có em bên cạnh từ bấy lâu nay!
Nếu phải khách quan xác định lại phần cống hiến của bản thân anh cho hạnh phúc chung, có lẽ anh sẽ thỏ thẻ với riêng em là anh đã không bỏ lỡ mất cơ hội, cả những cơ hội mong manh nhất mà cuộc đời đã đem lại cho anh. Ngày ấy mồng một Tết, ngày hòa bình trở về trên quê hương, anh về lại thăm quê hương sau 16 năm xa cách, em đi dâng hương, từ khói hương bước ra với chiếc áo dài kiêu sa, lộng lẫy. Ta áo ấy đã làm anh trong phút giây phải thần thờ ngây ngất!
Cũng như mọi năm ngày Tết ở một mình tại Sài Gòn, anh xuất hành du xuân bằng cách lên Lăng Ông Bà Chiểu thắp hương. Anh muốn nhớ lại cái ngày ấy, ngày mồng một Tết Bính Thìn 1976, Trời Phật, thánh thần đã đưa đẩy cho anh gặp em, chỉ mấy giây thôi mà sau đó ta đã trở thành vợ chồng. Và rồi có khi vời vợi trông chờ nhau, có khi quấn quít bên nhau, thấm thoắt đã 34 năm rồi!
Trong 34 mùa xuân hạnh phúc ấy, đâu phải lúc nào cũng phẳng lặng như mặt nước hồ thu phải không em? Cũng đã có những đợt sóng, những giây dứt, những thần thờ, những ngày tháng anh có làm em ngỡ ngàng thất vọng… Cũng có lúc ta tưởng chừng như tương lai không còn nữa ở phía trước, như lối quanh đang rình rập ta sẽ phải bắt ngang. Cũng có giai đoạn, những khó khăn của cuộc sống làm ta ngại ngùng phập phòng dấng bước. Nhưng bây giờ nhìn lại, đó chẳng qua là những thách thức bình thường của cuộc đời muôn mặt và tình yêu chân thật cuối cùng đã vượt qua tất cả.
Những ngày tháng hôm nay, anh bước vào khoản thời gian thứ ba của kiếp người, tuổi tác đã ở lúc cổ lai hy, không phải tham gia tích cực vào những lo toan cơm áo gạo tiền. Anh đang nghỉ hưu, thời gian có thể dùng nhiều hơn cho mình và cho gia đình. Cũng như vậy mà anh có cái nhìn bao quát hơn về cuộc đời trải qua, có thời gian để chăm sóc khu vườn riêng, những hoa lá chung quanh căn nhà ta mới xây tại quê nhà, khu vườn tinh thần mà chúng ta đã cùng nhau vun xới trong khoản thời gia dài chung sống bên nhau.
Càng lui lại đứng ra xa và cao hơn để nhìn lại cuộc đời của chính mình để kiểm nghiệm lại quá khứ, nghĩ đến những thang bậc đã đi qua, những bè bạn thân thích năm châu mà anh có điều kiện quen biết và kết thân, người đồng hương cũng như người ngoại quốc…, anh mới ngộ ra rằng, suy cho cùng người bạn thân thiết nhất của anh, hiểu anh rõ nhất, chia sẻ với anh nhiều nhất không ai khác chính là em!
Em đã và đang là người tình, người bạn, người vợ, niềm an ủi và lẽ kiêu hãnh nhất của đời anh!
Năm nay mồng một Tết lại trùng với ngày Lễ Hội tình yêu, anh lại đi viếng Lăng Ông Bà Chiểu. Anh lại đứng bên bức tường chung quanh nhìn vào chính điện từ đó ngày xưa em đã bước trong khói hương. Ngày ấy anh đã nghe như văng vẳng bên tai:
“Hãy nhanh bước ra trực diện cùng nàng, đừng để nàng đi mất hút”.
Anh đã làm theo lời dạy bảo ấy và kết quả em biết thế nào sau đó.
Lần này đứng thẩn thờ mường tượng đến hình bóng cũ đã 34 năm qua, bất chợt anh lại nghe đồng vọng từ xa:
“Rồi cơn bạo bệnh của nàng sẽ qua, con đường đi chung trước mặt vẫn còn dành cho nàng và cho mình, một đoạn dàithêm nữa”.
Không bao lâu ngày nữa, anh sẽ trở sang Bỉ cùng đi với em trên con đường hạnh phúc tuyệt vời mầu nhiệm ấy!
Hạnh phúc không bao giờ ngừng lại, muốn nắm bắt nó ta phải cùng đi chung với nó!