trangdang
[♣]Thành Viên
Hình như tôi bắt đầu để ý đến bạn, thật là lạ lùng, đối với một đứa lúc nào cũng coi tụi con trai cùng tuổi là “lãng nhách” như tôi.
Bạn không khiến tôi “xét đánh” như lần đầu, không làm tim tôi đập nhanh như tôi đã từng cảm thấy đối với người ấy. Và cũng không làm mặt tôi đỏ ửng lên như mối tình trước. Dù bạn đẹp hơn nhiều so với “anh”.
Có lẽ chúng tôi sẽ chẳng bao giờ nói chuyện với nhau nếu không nhờ vào một lần tình cờ gặp nhau ở lớp học thêm. Tôi cảm nhận đôi mắt ấy rất quen, bạn mở khẩu trang. Mỉm cười, nụ cười tỏa nắng. Chúng tôi nhận ra người quen ^^.
Đứng trước bạn, tôi thấy mình thật kỳ cục, bạn dường như chưa muốn kết thúc cuộc nói chuyện, bạn chủ động đến bắt chuyện với tôi, còn tôi, không hiểu sao lại cứ…lủi lủi đi chỗ khác. Hôm nay lại như vậy, không hiểu sao cứ muốn tách mình ra, đôi chân hối thúc tôi phải đi thật nhanh, trong khi bạn vẫn đang hồ hởi khoe với tôi một điều gì đó, mình thật vô tâm. Giận mình quá!.
Sau cái lần rung động đầu tiên đó, hình như tôi chẳng để ý đến ai khác, gần 3 năm… Có đôi khi bỗng trở nên “bối rối”, rồi lại… lắc đầu khi nhận ra “mình không cảm thấy bình an” dù người ta không có chỗ nào khiến tôi chê được.
Bạn! Tôi viết những dòng này, biết rằng bạn sẽ không bao giờ đọc được. Tôi muốn viết gì đó sau buổi trưa hôm nay, khi tôi vội vã bỏ đi không nói với bạn một câu nào, trái tim tôi khẽ rung, nhưng vẫn còn “yếu” lắm. Và tôi yêu cái mong manh, yếu ớt của nhịp đập đó, vì chút yếu ớt đó đơn giản tạo cho tôi một chút mơ màng, một chút xuyến xao, một động lực, khiến tôi muốn mình học thật giỏi…
Và thật sự muốn giữ chút yếu ớt đó, chút yếu ớt đủ để mang cho tôi những nụ cười bình yên…
Tự hứa rằng sẽ lắng nghe bạn trọn vẹn...
Đôi khi một chút say nắng khiến chúng ta trở nên tốt hơn, bạn ấy đãđến thật tình cờ và rồi lại vô tình tiếp lửa cho tôi khiến tôi có nhiều quyết tâm hứng khởi hơi. Tôi tin rằng tất cả chúng ta ít nhiều cũng trải qua những cảm xúc tương tự như thế. Cùng chia sẻ nhé! Vì tôi tin, mỗi lần nhớ lại là một lần bạn mỉm cười...
Bạn không khiến tôi “xét đánh” như lần đầu, không làm tim tôi đập nhanh như tôi đã từng cảm thấy đối với người ấy. Và cũng không làm mặt tôi đỏ ửng lên như mối tình trước. Dù bạn đẹp hơn nhiều so với “anh”.
Có lẽ chúng tôi sẽ chẳng bao giờ nói chuyện với nhau nếu không nhờ vào một lần tình cờ gặp nhau ở lớp học thêm. Tôi cảm nhận đôi mắt ấy rất quen, bạn mở khẩu trang. Mỉm cười, nụ cười tỏa nắng. Chúng tôi nhận ra người quen ^^.
Đứng trước bạn, tôi thấy mình thật kỳ cục, bạn dường như chưa muốn kết thúc cuộc nói chuyện, bạn chủ động đến bắt chuyện với tôi, còn tôi, không hiểu sao lại cứ…lủi lủi đi chỗ khác. Hôm nay lại như vậy, không hiểu sao cứ muốn tách mình ra, đôi chân hối thúc tôi phải đi thật nhanh, trong khi bạn vẫn đang hồ hởi khoe với tôi một điều gì đó, mình thật vô tâm. Giận mình quá!.
Sau cái lần rung động đầu tiên đó, hình như tôi chẳng để ý đến ai khác, gần 3 năm… Có đôi khi bỗng trở nên “bối rối”, rồi lại… lắc đầu khi nhận ra “mình không cảm thấy bình an” dù người ta không có chỗ nào khiến tôi chê được.
Bạn! Tôi viết những dòng này, biết rằng bạn sẽ không bao giờ đọc được. Tôi muốn viết gì đó sau buổi trưa hôm nay, khi tôi vội vã bỏ đi không nói với bạn một câu nào, trái tim tôi khẽ rung, nhưng vẫn còn “yếu” lắm. Và tôi yêu cái mong manh, yếu ớt của nhịp đập đó, vì chút yếu ớt đó đơn giản tạo cho tôi một chút mơ màng, một chút xuyến xao, một động lực, khiến tôi muốn mình học thật giỏi…
Và thật sự muốn giữ chút yếu ớt đó, chút yếu ớt đủ để mang cho tôi những nụ cười bình yên…
Tự hứa rằng sẽ lắng nghe bạn trọn vẹn...
Đôi khi một chút say nắng khiến chúng ta trở nên tốt hơn, bạn ấy đãđến thật tình cờ và rồi lại vô tình tiếp lửa cho tôi khiến tôi có nhiều quyết tâm hứng khởi hơi. Tôi tin rằng tất cả chúng ta ít nhiều cũng trải qua những cảm xúc tương tự như thế. Cùng chia sẻ nhé! Vì tôi tin, mỗi lần nhớ lại là một lần bạn mỉm cười...
Last edited by a moderator: