Nguyễn Phi Vân
Chuyên gia
Cả một đoàn xe bán tải thân phủ kín bùn lầy Tây Bắc, nối đuôi nhau quẹo vào bãi đỗ xe tại sân bay Nội Bài. Chúng tôi cũng chẳng còn phân biệt già trẻ lớn bé, đến từ đâu và hiện thực mỗi người là gì, ơi ới gọi tên nhau, tay bắt tay, ôm nhau chào tạm biệt….
Vậy mà chỉ hai ngày trước thôi, chúng tôi là những người hoàn toàn xa lạ, sống cách nhau hai miền Bắc Nam vời vợi, và mỗi người đều có cuộc sống riêng tư rất khác nhau. Thấy chuyến khai trương 7 thư viện cho 2 tỉnh Yên Bái, Sơn La đường đi gian nan, nguy hiểm, mấy trăm kilomet toàn đường đèo với những khúc cua quá gắt, team Thư viện Ước mơ qua bạn bè kết nối đã ngỏ lời xin các bạn trong CLB xe địa hình - team Bạch Mã giúp đỡ. Thật ra, bản thân tôi cũng không biết có chuyện này, cho đến khi đáp xuống sân bay nội bài trưa thứ 5, 15/09/2022. Guess what? Người ta có thể gần nhau cả đời nhưng chẳng có lý do gì để nhìn vào mắt nhau. Hoặc người ta có thể chỉ là những người dưng xa lạ bỗng đâm ra quý mến nhau sau 3 ngày ngắn ngủi. Xa và gần, là khái niệm địa lý chưa bao giờ mang lại ý nghĩa gì cho những cuộc đời đi lướt qua nhau. Nhưng xa và gần, lại chẳng có chút hề hấn gì với những trái tim đồng điệu.
Chúng tôi, những con người luôn cúi đầu gieo hạt cho những ước mơ của các em nhỏ Việt Nam vùng sâu vùng xa, tìm thấy nhau tại dự án Thư viện Ước mơ. Còn họ, những người luôn sẵn lòng giúp đỡ công tác cộng đồng trong các hành trình địa hình khó khăn, đã mang hết trái tim, tinh thần, và sự hào sảng của mình để giúp chúng tôi hoàn thành một chuyến Tây Bắc khá khó nhằn. Cũng không biết nữa, không biết phải cảm ơn làm sao cho hết, vì cảm ơn nghe nó chỉ nhẹ tựa rẻo sương sáng len lén lượn qua đèo Khau Phạ. Khi ở đó, chìm vào màng sương trắng ngẩn ngơ, khi không gian và thời gian tựa như chẳng chút mong chờ, có nhiều cảm xúc không cách nào diễn tả bằng sự hữu hạn của ngôn từ cho được. Cảm ơn, có lẽ là cách vụn về và thô sơ nhất để bày tỏ lòng biết ơn dành cho những con người chỉ âm thầm đứng ở phía sau, chở giúp chúng tôi những ước mơ nhỏ bé màu cầu vồng đến với các con tại Yên Bái & Sơn La. Mong là, khi các con lớn lên và hiểu hơn về tình người, sẽ có chút nghẹn lòng vì hai chữ biết ơn này.
Người ta nói, xã hội này nông cạn quá, con người giờ đây tham sân quá, nghĩa nhân mỏng dánh như cánh chuồn chuồn. Ừ thì đúng. Nhưng đâu đó trên hành trình dù gian nan nhưng đong đầy tình yêu thương trong trẻo của Thư việc Ước mơ, chúng tôi đã tìm thấy cho mình một hiện thực song song. Ở đó, có những mảnh đời rất khác nhau, vì một lý do lạ lùng nào đó của vũ trụ, đã va vào nhau ở thư viện ước mơ thứ 92 tại Tây Bắc. Đến bây giờ, vài ba câu chuyện vội vã vẫn chưa bao giờ đủ để tôi có thể hiểu hơn một chút về từng thành viên trong team cool ngầu dễ thương này. Nhưng có lẽ, khi ta chạm vào nhau ở tầng số của trái tim, mọi hiện thực khác đều chỉ là hình thức. Nhưng cũng có lẽ, rồi vũ trụ sẽ sắp xếp cho chúng tôi được gặp lại nhau, trên hành trình chở những ước mơ. Và tôi, một người đã đây đó bốn góc nhà thế giới, vẫn ngồi đây, mắt chực chờ cay, học lại bài học biết ơn vì những điều diệu kỳ của lòng tử tế.
Đôi khi, trên hành trình nhân gian đầy thử thách, ta chỉ cần có thế, một ai đó, những ai đó tình cờ ghé ngang và nhắc nhở ta rằng, hướng dương vốn vẫn cứ thế thôi, luôn rực rỡ tìm về miền ánh sáng của mặt trời….
Hà Nội
17/09/2022
Nguyễn Phi Vân