ca_g
[♣]Thành Viên CLB
"Một viên kẹo"
Có những câu đố được viết lên để thách thức người đối diện.
Có những câu đố được viết lên không chỉ để được giải.
Có kẻ khao khát đi tìm mình, lắng nghe tiếng nói của người cùng thời mong được chia sẻ, trải nghiệm, đến khám phá ra chính mình ở nơi giao nhau của những dòng cảm xúc.
Kẻ giải đố:
- Ta chờ đợi gì ở câu đố? Liệu sự phức tạp của nghĩ, sự hóc búa trong từng câu chữ có mang lại cho ta một điều gì mới mẻ từ tri thức hay đơn giản chỉ là cảm giác được chia sẻ? Sự hấp dẫn của phần thưởng đôi khi khiến ta chăm chú, gây hưng phấn hoặc rõ ràng là kích thích sự tò mò nhưng liệu một viên kẹo cà phê sữa trong chiếc hộp xinh xắn có đủ tạo nên cảm giác, khơi lại những giá trị đam mê của ngày thơ bé; viên kẹo đâu chỉ là viên kẹo mà là tòan bộ thế giới chiếm hết tâm trí ta trong hương vị của sự ngọt ngào thích thú. :hon:
- Ta đã lớn. Ta tin rằng mình đủ khả năng tiếp nhận tri thức từ khắp mọi nguồn. Nhưng khả năng từ phía sau lớp vỏ não bẩm sinh luôn giới hạn, ta chấp nhận mọi thứ nếu nó không quá phức tạp. Kiến thức đa dạng hơn, còn ta đã quên rằng sự sâu sắc, tinh tế, đôi khi phức tạp mới thực sự đem lại giá trị đáng được lưu giữ, trân trọng. Ta đã mất, và chẳng có gì nếu chấp nhận mọi điều đơn giản.
Kẻ viết câu đố:
- Chờ đợi câu đố đựơc giải đáp, mong mỏi đáp án tử kẻ đối diện như chất keo gắn kết hai tâm hồn, một điểm chung đôi khi cũng đủ cho một tình bạn từ đó.
- Ngày ngày khắc khắc gõ gõ cho câu đố in hằn lên cửa, giương cao, thách thức mỗi hàng xóm, mọi kẻ qua đường; chăm chú lắng nghe từng bước chân dừng lại trước cửa nhà, quan sát từng ánh mắt rọi lên cửa, nửa thách thức nửa chờ đợi.
- Viết lên câu đố để chia sẻ và mong gắn kết.
Kết quả:
- Chỉ là nỗi lo. Ai cũng muốn rũ bỏ, ai cũng muốn tình thấy sự bình yên giữa những bộn bề lo toan. Làm sao sống mà không nghĩ? (sáng nay ăn gì, chiều nay ra sao…trời hôm nay có mưa, đường có nhiều bụi không…; chàng có đủ chân thành, nàng có đủ tinh tế không…). Cuộc sống muôn màu cho ta nhiều ý nghĩ nhưng cũng làm ta mất đi chừng đó sự bình yên trong tâm hồn. Lao động, học tập, sáng tạo là đáng quý nhưng sẽ có lúc ta chìm ngập trong những ý nghĩ và sự lo lắng. Vậy sao không ngừng lại một chút? Học cách ngừng lại, học cách ném đi, học cách bình yên. Luôn giá trị dù chỉ là trong khoảnh khắc.
- Thật vui vì được hàng xóm quan tâm, thật vui vì có ai đó ghé ngang và khắc lên cửa vài dòng. Kẻ viết câu đố biết rằng kẻ giải đố hiểu được câu trả lời. Ai cũng ghé ngang sao không ai bước vào, ai cũng đi sao không ai chịu đến. Kẻ giải đố lặng nhìn, kẻ viết câu đố buồn hơn một chút :khochiu:. Cuộc sống chiếm của ta nhiều ý nghĩ và thời gian. Kẻ viết câu đố chỉ muốn chia sẻ, muốn giành lại những ý nghĩ và thời gian đó để tặng hàng xóm của mình như một món quà, bình yên, dù chỉ là trong khoảnh khắc.
- Ta sẽ trồng thêm hoa dọc lối đi, thắp thêm nến vào những ngày mưa u ám, để căn nhà nhỏ thêm màu sắc và sự ấm áp, chỉ để chờ bạn bước vào. Cùng ta nhé! Bình yên!
:mimcuoi::mimcuoi:
Có những câu đố được viết lên để thách thức người đối diện.
Có những câu đố được viết lên không chỉ để được giải.
Có kẻ khao khát đi tìm mình, lắng nghe tiếng nói của người cùng thời mong được chia sẻ, trải nghiệm, đến khám phá ra chính mình ở nơi giao nhau của những dòng cảm xúc.
Kẻ giải đố:
- Ta chờ đợi gì ở câu đố? Liệu sự phức tạp của nghĩ, sự hóc búa trong từng câu chữ có mang lại cho ta một điều gì mới mẻ từ tri thức hay đơn giản chỉ là cảm giác được chia sẻ? Sự hấp dẫn của phần thưởng đôi khi khiến ta chăm chú, gây hưng phấn hoặc rõ ràng là kích thích sự tò mò nhưng liệu một viên kẹo cà phê sữa trong chiếc hộp xinh xắn có đủ tạo nên cảm giác, khơi lại những giá trị đam mê của ngày thơ bé; viên kẹo đâu chỉ là viên kẹo mà là tòan bộ thế giới chiếm hết tâm trí ta trong hương vị của sự ngọt ngào thích thú. :hon:
- Ta đã lớn. Ta tin rằng mình đủ khả năng tiếp nhận tri thức từ khắp mọi nguồn. Nhưng khả năng từ phía sau lớp vỏ não bẩm sinh luôn giới hạn, ta chấp nhận mọi thứ nếu nó không quá phức tạp. Kiến thức đa dạng hơn, còn ta đã quên rằng sự sâu sắc, tinh tế, đôi khi phức tạp mới thực sự đem lại giá trị đáng được lưu giữ, trân trọng. Ta đã mất, và chẳng có gì nếu chấp nhận mọi điều đơn giản.
Kẻ viết câu đố:
- Chờ đợi câu đố đựơc giải đáp, mong mỏi đáp án tử kẻ đối diện như chất keo gắn kết hai tâm hồn, một điểm chung đôi khi cũng đủ cho một tình bạn từ đó.
- Ngày ngày khắc khắc gõ gõ cho câu đố in hằn lên cửa, giương cao, thách thức mỗi hàng xóm, mọi kẻ qua đường; chăm chú lắng nghe từng bước chân dừng lại trước cửa nhà, quan sát từng ánh mắt rọi lên cửa, nửa thách thức nửa chờ đợi.
- Viết lên câu đố để chia sẻ và mong gắn kết.
Kết quả:
- Chỉ là nỗi lo. Ai cũng muốn rũ bỏ, ai cũng muốn tình thấy sự bình yên giữa những bộn bề lo toan. Làm sao sống mà không nghĩ? (sáng nay ăn gì, chiều nay ra sao…trời hôm nay có mưa, đường có nhiều bụi không…; chàng có đủ chân thành, nàng có đủ tinh tế không…). Cuộc sống muôn màu cho ta nhiều ý nghĩ nhưng cũng làm ta mất đi chừng đó sự bình yên trong tâm hồn. Lao động, học tập, sáng tạo là đáng quý nhưng sẽ có lúc ta chìm ngập trong những ý nghĩ và sự lo lắng. Vậy sao không ngừng lại một chút? Học cách ngừng lại, học cách ném đi, học cách bình yên. Luôn giá trị dù chỉ là trong khoảnh khắc.
- Thật vui vì được hàng xóm quan tâm, thật vui vì có ai đó ghé ngang và khắc lên cửa vài dòng. Kẻ viết câu đố biết rằng kẻ giải đố hiểu được câu trả lời. Ai cũng ghé ngang sao không ai bước vào, ai cũng đi sao không ai chịu đến. Kẻ giải đố lặng nhìn, kẻ viết câu đố buồn hơn một chút :khochiu:. Cuộc sống chiếm của ta nhiều ý nghĩ và thời gian. Kẻ viết câu đố chỉ muốn chia sẻ, muốn giành lại những ý nghĩ và thời gian đó để tặng hàng xóm của mình như một món quà, bình yên, dù chỉ là trong khoảnh khắc.
- Ta sẽ trồng thêm hoa dọc lối đi, thắp thêm nến vào những ngày mưa u ám, để căn nhà nhỏ thêm màu sắc và sự ấm áp, chỉ để chờ bạn bước vào. Cùng ta nhé! Bình yên!
:mimcuoi::mimcuoi: