[SCL 05]: Đợi chờ anh lại nói lời yêu em thêm lần nữa…

lapdong

Quản Trị Viên
Thành viên BQT

Đợi chờ anh lại nói lời yêu em thêm lần nữa…


Kết thúc những lời giải bày của anh là câu nói: "Anh yêu em!" Bao nhiêu năm rồi, nhưng cảm xúc trong em vẫn như lần đầu tiên em nhận được lời yêu đó. Nước mắt em vẫn rơi và lòng trở nên yếu đuối đến lạ. Muốn tựa vào vai anh thật yên bình… Vậy mà chúng mình vẫn cứ xa nhau…

Em đã có những ngày thiếu vắng anh…

Ngày em ra đi, anh không một lời níu kéo. Em mạnh mẽ vượt lên tất cả để bước ra ngoài lối đi chung của chúng mình.

Anh yêu em nhưng tự ti về bản thân và dặn lòng sẽ quên em thật mau. Em vẫn không yếu mềm. Và mình đã xa nhau như thế… Chưa một lần hò hẹn, chưa một lần nắm lấy bàn tay nhau…

Em là người đã đóng tất cả những cánh cửa giữa hai chúng mình, rồi lại cứ chờ mong anh đủ tự tin mở nó ra. Có lẽ em đủ mạnh mẽ để qua mắt tất cả mọi người và cả anh; nhưng không vượt qua bản thân yếu đuối của mình. Em đã ước và cứ hỏi mãi một điều: Giá như lúc em chối từ, anh giữ em lại một lần thôi, sao anh không làm được? Ấy vậy mà mỗi lần gặp anh, em hững hờ, vô tâm.



Và em đã bay rất xa. Đã có lúc em ngỡ quên anh thật lòng...

Mấy năm đó, em rất sợ bất chợt đâu đó mình sẽ nhìn thấy nhau. Em đến lớp bằng con đường khác, xa hơn, vắng hơn, miễn là không đi qua ký túc xá; sợ các hoạt động chung của Khoa kinh tế chúng mình; sợ cả việc vào thư viện trường, nếu có vào cũng không dám nhìn loanh quanh, hay ghé mắt vào dãy bàn đầu tiên mà có đôi lần vẫn thấy anh ngồi ở đó….

Em đã đến với CLB, nơi có những cuộc vui, những người bạn và nhất là những bờ vai để tựa vào lúc yếu mềm. Em đánh mất sự cứng cỏi của mình trong thời gian đó. Mọi người biết đến em như một cô bé có nhiều nỗi buồn và mong manh. Rồi khi những người yêu thương em dần xa em hơn, khi họ có những niềm vui riêng. Em vui mừng cho những người thân yêu. Nhưng riêng em thấy mình lạc lõng. Em ngỡ quên anh... cho đến khi em nhận ra mình cũng chỉ đang tạm nương nhờ hạnh phúc ở người khác mà thôi.



Anh đã không được biết lý do mình phải rời xa nhau. Đó là khoảng thời gian thật khó khăn phải không anh? Em đã chọn hơi ấm của gia đình, không chịu được áp lực của lý trí. Nhớ câu hỏi ngày mình mới quen nhau, em đã hỏi anh rằng: nếu trong tình yêu, giữa lý trí và tình cảm anh chọn cái nào? Anh trả lời: anh cũng không biết nữa, vì anh chưa trải qua bao giờ. Và anh biết đó, em đã chọn lý trí cho tình yêu của chúng mình.

Em đã không biết anh cũng có một nỗi sợ giống em: mình sẽ lại gặp nhau. Em đã không biết tim anh như đứng lại mỗi lần trông thấy em từ phía sau; đã không biết anh khó khăn như thế nào để cố quên em. Anh xóa số điện thoại của em, nhưng những ngày lễ, sinh nhật em, anh đều không quên gửi lời chúc. Anh nói với em rằng: anh cũng không biết tại sao lại thế. Em trách anh: “Tại anh đó, ai biểu cứ nhắn tin cho em làm gì, để không quên được”. Anh vẫn hiền lành đáp: “Uhm, tại anh”.

Có lúc em cứ chất vấn anh: “Tại sao anh lại phải làm khổ mình vì một người như em?” Anh trả lời: “Vì anh yêu em”. Tim em như nghẹn lời. Em biết, em đã làm tổn thương anh rất nhiều.



Những ngày sinh nhật của anh, em đều khóa máy điện thoại, cố tình quên và không nhắn một tin chúc mừng nào, không muốn làm xao động cuộc sống của anh. Những ngày sinh nhật của em, em đều muốn trốn đi đâu đó một mình. Những tối đó em mong chờ một cuộc điện thoại mà không bao giờ đến, đó là anh. Mong chờ bài hát Happy birthday như năm nào anh hát để bắt đền cho em. Em nhớ lắm ngày chúng mình cùng ăn bánh kem, hôm đó trời mưa, dường như là ngày cuối cùng của mình, anh tiễn em lên xe bus vào chiều muộn; hôm sau em về quê. Và kết thúc.




Có một lần Khoa tổ chức thi cắm hoa, em cũng tham gia, và nhận ra anh giữa đám đông. Em ngập ngừng, bối rối, chỉ nghĩ được là nên tìm đứng ở đâu đó mà anh không thể nhận ra thôi. Nhưng cái gì đến cũng đến, em phải thuyết trình về bài dự thi. Và em biết anh nhìn thấy em, nghe em nói. Cứ ngỡ mình đã đủ tự tin nhưng tim vẫn đập nhanh và hồi hộp đến lạ lùng. Em vội ra về, khi thấy anh dần tiến đến gần hơn chỗ lớp mình. Em rất sợ đối mặt nhau…. Một tin nhắn đến, em dừng lại ở ngã rẽ, mở điện thoại ra xem. Không hiểu tại sao đọc xong tin nhắn em vẫn cứ không đi tiếp nữa. Trong những giây phút suy nghĩ ngắn ngủi đó em đã ngước nhìn lên trời vào ước gì anh sẽ đi đến và đứng cạnh em. Và như một phép nhiệm màu... sẽ không bao giờ em quên khoảnh khắc ấy... khi em tự cười mình và quay đi thì anh cũng vừa kịp bước chân cuối cùng để đến gần bên em.

Em lạnh lùng nói với anh: Em phải về. Anh cố giữ lại: ngồi nói chuyện một xíu nữa rồi về. Em bướng bỉnh đáp: “có gì để nói đâu”. Anh ngập ngừng: “Không cần nói gì, ngồi đây thôi cũng được”. Lúc đó em chỉ muốn dựa vào anh và khóc, nhưng em đã không làm như thế. Chắc anh sẽ không bao giờ biết điều đó đâu.

Mình đã có một cuộc gặp gỡ như thế, sau rất lâu rồi mình cố tránh mặt nhau. Góc ghế đá đó, và tán cây em yêu thích trở thành kì niệm. Em vẫn thường nhìn ra nơi ấy mỗi lần nhớ anh. Cho dù không có anh, em vẫn nghe bình yên thật nhiều. Chỉ có điều hơi trống vắng và cô đơn.



Hạnh phúc đôi khi rất giản dị, và tình yêu của chúng mình lớn lên trong những niềm hạnh phúc đó. Em vẫn mơ một ngày có anh, cùng anh ngồi lại nơi đó, kể cho nhau nghe những thổn thức cuộc đời. Vậy mà em vẫn rời xa…

Những niềm riêng này em đã giữ rất lâu rồi. Em bất chợt sợ mình sẽ yêu, sẽ làm tổn thương một ai đó. Dường như mình đã từng vô cảm trước nhiều người. Biết bao người đi qua cuộc đời em, vậy mà sao cứ vẫn nghĩ về anh?

Lật từng trang nhật ký, đâu đó vẫn có những câu nói ngày nào anh vẫn dành cho em. Em hay gọi anh là “ai đó”. Ngỡ như mình chưa từng rời xa nhau…

Em đã có những ngày thiếu vắng anh, yếu đuối và mờ nhạt… Quãng đường như xa hơn, nụ cười gần như tắt lại và ánh mắt kém phần long lanh.... Đợi chờ anh đủ can đảm lại nói lời yêu em thêm lần nữa…


Ngô Thị Thu Hoài
hoai.ngo@kynangsong.org

 

Vrain

[♣]Thành Viên CLB
Ối...bài này xúc động quá....anh được phép up lên facebook không em?.....
 

caotrung195

[♣]Thành Viên CLB
"Anh đã không được biết lý do mình phải rời xa nhau. Đó là khoảng thời gian thật khó khăn phải không anh? Em đã chọn hơi ấm của gia đình, không chịu được áp lực của lý trí."
--> Ko hẳn là a ta ko can đảm, nếu ko can đảm thì a ta đã chon ngã rẽ khác trong cuộc đời rồi.
Cô gái đã chọn lý trí.
 

lapdong

Quản Trị Viên
Thành viên BQT
Nếu anh ta không có can đảm thì sự đợi chờ đó chẳng phải vô nghĩa sao?

"Anh đã không được biết lý do mình phải rời xa nhau. Đó là khoảng thời gian thật khó khăn phải không anh? Em đã chọn hơi ấm của gia đình, không chịu được áp lực của lý trí."
--> Ko hẳn là a ta ko can đảm, nếu ko can đảm thì a ta đã chon ngã rẽ khác trong cuộc đời rồi.
Cô gái đã chọn lý trí.

Sự chờ đợi đôi khi cũng đã là một sự lựa chọn rất cam đảm.
Sẽ có lúc ta hối tiếc vì không bao giờ dám bước lại gần nhau. :love:
 

tuyettinhlinh

Thanh viên kỳ cựu
Nhẹ nhàng và sâu lắng. Tình yêu đôi khi lại là những đợi chờ. Và có người để đợi chờ đôi khi cũng là một niềm hạnh phúc.
Chúc lapdong sẽ có thêm nhiều can đảm, nhiều niềm tin để chờ đợi. Chúc cho hạnh phúc sẽ sớm đến cho những bạn còn nhiều yêu thương, còn nhiều hoài niệm nhưng chưa có đủ can đảm để tìm về bến bờ của mình.
"Đi qua những ngày mưa cho ta thêm yêu những ngày nắng. Đi qua những ngày đông cho ta thêm yêu những ngày xuân. Đi qua những chờ đợi, nhớ nhung cho tình yêu càng trở nên nồng ấm"
Hạnh phúc về sau những chờ đợi là niềm hạnh phúc ngọt ngào vô tận.
 

Sóng

Thanh viên kỳ cựu
Thành viên BQT
:) Bé Hoài, có lẽ em sẽ còn phải đấu tranh nhiều giữa tình cảm và lý trí của mình.
Vì chúng ta đều biết, sẽ không thể hạnh phúc với một người con trai không tự tin vào bản thân mình.
Nhưng ta có quyền hy vọng ở sự thay đổi.

Ôi, em gái của chị!
 

lapdong

Quản Trị Viên
Thành viên BQT
Không hiểu tại sao người ta không đủ tự tin trước người mình yêu. Em có nhớ lời bài hát nào đó: "Nàng như vì sao, lung linh trời cao; anh đưa tay làm sao với tới"; và có một người anh đã nói với em như vậy. Cũng không biết hiểu thế nào cho thật đúng nhất. Chỉ thấy buồn về điều gì đó rất mơ hồ mà thôi.
 

thanhdat1004

[♣]Thành Viên CLB
Một tình yêu thầm lặng và chỉ nằm ở trong 2 con tim. Anh tin hạnh phúc sẽ đến với em, Lapdong àh.

Cảm ơn em đã cho a hiểu thêm về con gái và cho anh biết thế nào là tình yêu.

Tình yêu thật giản dị phải không?
 

lapdong

Quản Trị Viên
Thành viên BQT
Một tình yêu thầm lặng và chỉ nằm ở trong 2 con tim. Anh tin hạnh phúc sẽ đến với em, Lapdong àh.

Cảm ơn em đã cho a hiểu thêm về con gái và cho anh biết thế nào là tình yêu.

Tình yêu thật giản dị phải không?

Con gái, không muốn phải khóc trước mặt người mình yêu. Con gái càng tỏ ra cứng rắn trước các anh bao nhiêu thì lại càng yếu đuối bấy nhiêu. Họ sẽ khóc rất nhiều khi các anh quay đi, họ sẽ cười và nói "Không có gì đâu" mỗi khi họ đau rất nhiều. Con gái muốn giấu diếm những tổn thương....


 

nguyenminhthi90

Ban Cố Vấn
Thành viên BQT
"Em bảo anh đi đi
Sao anh không đứng lại?
Em bảo anh đừng đợi
Sao anh lại về ngay?
Lời nói thoảng gió bay
Đôi mắt buồn đẫm lệ
Mà sao a dại thế
Không nhìn vào mắt em?..."
Tặng pé Lapdong, chút đồng cảm cùng em :mimcuoi:

[FLASH]http://static.mp3.zing.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin1.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?ZC9jMy9kYzMwMzM1MTEwMDM0MGYxZTUyMmUzZDg3OTU1ZmVmNS5cUIbaBmUsICDN8QsOgaSBLaMO0WeBmmUsICgVMOqWeBiBz4WeBdUngRIDUwfER1eSBRdWFdUngZ3wxfDE[/FLASH]
 

thanhdat1004

[♣]Thành Viên CLB


Con gái, không muốn phải khóc trước mặt người mình yêu. Con gái càng tỏ ra cứng rắn trước các anh bao nhiêu thì lại càng yếu đuối bấy nhiêu. Họ sẽ khóc rất nhiều khi các anh quay đi, họ sẽ cười và nói "Không có gì đâu" mỗi khi họ đau rất nhiều. Con gái muốn giấu diếm những tổn thương....




Anh lại hay sống thật với bản thân. Anh đã rơi nước mắt khi cảm thấy mình "buồn", kể cả trước mặt người mình yêu. Với anh, người yêu sẽ có thể là người sẽ cùng mình đi suốt chặng đường còn lại của cuộc đời. Để được như vậy thì cần sống thật với nhau để hiểu nhau hơn về tính cách, cảm xúc, cách suy nghĩ,....

Nhưng anh sống thật với cảm xúc của mình thì người ta sẽ nghĩ thế nào? Một người con trái yếu đuối, sống quá tình cảm,... Nhưng anh nghĩ, đó mới chính là con người thật của mình. Nếu chấp nhận mình thì sẽ chấp nhận tính cách và cảm xúc của mình phải không em?

Anh vẫn tin vào 1 hạnh phúc đang chờ đón cô bé LapDong này. Em không mạnh mẽ, nhưng những lúc cần sự mạnh mẽ thì em mạnh mẽ hơn ai hết. Đúng không em?
 

traitimviet

Thành viên
Bài viết KHá thú vị và giàu cảm xúc,,Kỉ niệm Tình yêu là thứ đáng trân trọng và ý nghĩa lắm đó bạn
MÌnh tặng ban 1 điểm bé nhỏ của mình ...hi vọng ==>> chúc Bạn có thể chờ đến ngày ấy và hãy Kiên nhân nhé
:khocto:
 

thien_duong_mau_tim

Thanh viên kỳ cựu
Bài viết thật ấn tượng, nhẹ nhàng sâu lắng, người viết bề ngoài rất lạnh lùng với tình yêu nhưng đằng sau đó là 1 tình yêu thật giản dị mà chân thật, con gái thường rất yếu đuối đặc biệt là trong chuyện tình cảm. Bài viết của chị làm em hiểu ra rất nhiều điều.:dacy::dacy::dacy::dacy:
 

MaiHuong_vt

[♣]Thành Viên CLB
E đang ngồi hát ca bềnh bồng, nhún nhảy theo bài hát vui, vậy mà đọc xong bài viết của ch, bỗng dưng e muốn bật khóc. "Yêu là chết trong lòng một ít" chị nhỉ.
 

lapdong

Quản Trị Viên
Thành viên BQT
- Một ngày không hạnh phúc... em muốn mình chia tay nhau -
Có đôi khi, người ta không nên vướng bận vào tình yêu. Bởi có những nỗi đau, những vết thương khó lòng vượt qua nỗi.

Em đã đợi chờ nhiều phút giây không có thật. Niềm vui, hạnh phúc của chúng ta không đan xen vào nhau. Và giờ em nghĩ rằng: chia tay nhau, có lẽ nào là lối đi mới cho hai cuộc đời?

 

Bình luận bằng Facebook

Top