Nguyễn Phi Vân
Chuyên gia
Hôm qua, gặp lại anh bạn cũ người UAE ở Dubai. 1 năm không gặp, tay bắt mặt mừng, mừng vì còn gặp nhau uống ly cà phê. Anh sở hữu 1 chuỗi fast food đã phát triển khắp khu vực GCC - Gulf Cooperation Council - Hội đồng Hợp tác các nước Ả Rập Vùng Vịnh. Anh nói, dạo này làm ăn cũng khó hơn Phi ạ. Ở Dubai thì mọi người đổ tiền vô địa ốc kiếm lời nhiều hơn. Franchise phải bỏ thời gian & công sức vận hành nên nhà đầu tư cũng cân nhắc nhiều hơn một chút. Còn chứng khoán thì khỏi nói, quá trời mấy vụ scam - lừa đảo nâng giá khiến không biết bao nhiêu người dân và gia đình lao đao vì mất tiền. Sao người ta có thể làm ăn kiểu vô đạo đức đến như vậy.
Ở đâu, thị trường nào, quốc gia nào, văn hóa nào rồi cũng thế, luôn có người tốt người xấu, luôn có người sinh ra để giúp người và ngược lại để hại người. Họ là những kẻ tham lam, ích kỷ, không có moral compass - la bàn giá trị đạo đức dẫn dắt. Ai sống chết, khổ sở sao mặc bây, ta đây có lợi là được. Thật ra, cũng khó mà trách thiên hạ sống và lựa chọn cách sống kiểu gì, bởi cách họ vận hành không phải chuyện một sớm một chiều, mà là cả hệ thống vận hành đã được đặt nền móng từ những ngày đầu bước chân vào cõi ta bà này.
Ta sinh ra, không được lựa chọn gia đình nào, cha mẹ anh chị em nào, khu phố nào, thành phố hay nông thôn, kinh tế gia đình ra sao, quốc gia đã phát triển hay đang phát triển, khu vực banh chành vì chiến tranh hay thảnh thơi với hoà bình. Chúng ta, không ai sinh ra được quyền lựa chọn. Cho nên, thật ra thì chỉ còn cách chấp nhận hiện thực đó và move on - bắt đầu hành trình nhân thế của mình từ xuất phát điểm sẵn có. Nhiều người không qua nổi ải này, suốt ngày đi so sánh, than thân trách phận, dùng dằng chuyện tại sao số mình đen số nhà người ta đỏ, rồi chỉ vì thế mà loay hoay oán trách thân phận cả đời. Mà để làm gì cơ chứ? Cuối cùng, dù bạn có chấp nhận hay không, dù bạn có kẹt lại ở đó hay vươn lên từ xuất phát điểm đó hay không, thế gian vẫn cứ thế thôi, thời gian vẫn cứ trôi thôi, và chả ai trên đời này rảnh để quan tâm đến mớ bòng bong kia của bạn. Họ còn phải lo khối vấn đề của họ, ai đâu bận tâm lo chuyện thiên hạ làm gì.
Thành ra, thôi đi, hiện thực thế nào thì mình xử theo kiểu đó, được may mắn hơn người thì học cách biết ơn & gìn giữ phước đức để sau này còn hưởng tiếp. Không may mắn thì vui vẻ chấp nhận, cố gắng hơn một chút, tập trung phát triển bản thân hơn một chút, nỗ lực, dấn thân hơn một chút có khi lại càng hay, càng thành công, càng tìm thấy giá trị và niềm vui trên hành trình ngắn ngủi chốn dương trần. Có ai uống thuốc tiên gì mà sống mãi được đâu. Ai rồi cũng sinh lão bệnh tử. Ai rồi cũng check out khỏi khách sạn hồng trần. Ai rồi cũng đến lúc sayonara với tất cả những vật ngoài thân. Đến, tay trắng chân trần. Đi, vẫn chân trần tay trắng.
Dù bạn có là ai, có chấp nhận hay không, có tích luỹ ít nhiều kiểu gì, có yêu thương sân hận bao nhiêu trên hành trình nhân gian này thì, ngày ra đi ai cũng giống như ai, chẳng có gì khác biệt. Nếu vậy thì, sao không make the most out of your time on earth - sống cho thật đã đời trong thời gian còn ở trên đời, cười thật sảng khoái, yêu thương thật chân thành, giữ tâm thế luôn tích cực, vui vẻ, hạnh phúc, làm điều mình thích, sống cách mình ưa, chia sẻ với mọi người, thuận với tự nhiên, xuôi dòng theo vũ trụ. Vậy, có phải sướng hơn không? Cào cấu làm gì? Lừa đảo làm chi? Hại người tạo nghiệp làm gì? Rồi cũng có giữ được gì đâu? Ngày ra đi, dù có tiếc cỡ nào cũng phải bỏ lại cơ mà, có lôi sềnh sệch được sang thế giới khác đâu mà cố? Đã vậy, ngày còn sống ăn chơi chẳng được mấy chốc mà bụng thì cứ lo nơm nớp sợ bị phanh phui, sợ check in nhà đá, sợ liên luỵ dòng họ, gia đình, vv. Sống vậy sướng ở chỗ nào?
Cơ mà, thôi thì âu cũng là lựa chọn của mỗi người. Người tỉnh ra, ngộ ra thì chọn con đường ánh sáng. Người còn gục đầu ở nơi tối tăm thì có nói gì họ cũng chẳng màn. Đời này, chỉ có mình cứu được mình thôi, không ai khác. Thành ra, xuất phát điểm sao cũng được, hành trình ngoằn ngoèo tới lui sao cũng được, lựa chọn điểm đến sao cũng được, miễn là bạn tự chịu trách nhiệm về lựa chọn của mình, và rồi thì tự mình hài lòng hay chấp nhận bất kỳ hậu quả gì nếu có do chính mình gây ra cho bản thân. Đời chỉ có ngần ấy năm. Sống sao, xài thời gian ấy ra sao là ở bạn thôi. Đừng than thân trách phận, cũng đừng đổ thừa cho trời đất, nhân thế hay vũ trụ gì. Tất cả là do bạn và từ bạn hết.
Nguyễn Phi Vân