Hôm nay là 30 rồi mà sao cái cảm giác buồn sầu ngự trị trong t lâu quá,t chẳng tài nào thoát ra được.T vừa nhắn tin cho d,nhưng chỉ là viết tin nhắn thôi,vì t không đủ can đảm để gửi.T không biết nếu t gửi tin nhắn này thì sẽ thế nào,t sợ d nhắn tin lại hay t sợ phải đối diện với tất cả...Từ ngày hôm ấy,t đã dặn lòng rằng dù cho có chuyện gì đi nữa cũng không được nhắn tin cho d,chúng ta cũng đã nhiều lần hứa với nhau như vậy nhưng thật là khó để thực hiện nó.
D nhớ bài hát Vì Một Người chứ, thấy sao mà giống tụi mình ghê: ''nhiều lần đã hứa chúng ta sẽ không gặp nhau rồi cũng nhớ nhau lại tìm đến nhau...'',chỉ khác ở chỗ t và d chưa từng có một bắt đầu cho một thứ tình cảm mà người ta gọi là Tình Yêu.
T thích d rồi đấy,d có biết không nhưng phải chăng là quá muộn ư???
D đã xa t thật rồi nhỉ,d đã chẳng thể chờ đợi thêm được nữa,nhưng sự ra đi sao quá bất ngờ..đã khiến t không còn là t nữa.
T sợ hãi với cảm xúc của chính mình:t đã nói lời yêu thương với rất nhiều người,là gia đình,là những đứa bạn thân..nhưng d,d là người đầu tiên mà t thích!
Những bác sĩ ''bạn bè'' vẫn thường kê cho t 1 đơn thuốc thế này: Những cái gì không thuộc về mình thì không nên níu kéo.Sống vui vẻ lên,lao vào công việc...
Nói vẫn thường dễ hơn là làm phải không nào...và t đã không làm được!
Đêm qua trên radio có ai đó tặng ai bài hát Đêm Trăng Tình Yêu,và t nhớ..d cũng đã từng tặng t bài hát đó qua đài truyền hình tỉnh mình...Lời bài hát đã từng là lời d muốn nói với t phải không nào,mà sao bây giờ,gần 3 năm trôi qua,t mới cảm nhận được?
Cũng chẳng biết nói sao nữa,với d và ngay cả với chính t,chẳng có gì để nói,hay là có quá nhiều điều muốn được nói ra mà không biết phải bắt đầu từ đâu.
T biết rất rõ tình cảm này dành cho d chưa phải là tình yêu đâu.Đã rất lâu rồi chúng ta không nói chuyện trực tiếp với nhau,thay vào đó chỉ là những dòng tin nhắn hay chat mà thôi.Có người bạn đã nói với t rằng có thể t cảm thấy nhớ d chỉ vì cái ích kỉ của t mà thôi.3 năm qua có người quan tâm đến t,và bây giờ khi người ta ra đi,t thấy hụt hẫng và hối tiếc.T đã nhận thấy đó là một ý kiến rất hợp lí,và t quyết định không liên lạc gì với d nữa.Phải chăng càng cố quên thì lại càng nhớ???
Và d đã xuất hiện trong cuộc sống của t nhiều hơn t có thể nghĩ đến.
Bạn bè dường như đã chán nghe những câu chuyện của t.Một bạn học cùng lớp t,là người biết rõ nhất những suy nghĩ của t về d,hôm qua đã nói với t rằng:''có khi nào là t ảo tưởng về d mà thôi''.
Có khi nào là như vậy không.D đã có tình yêu mới,theo t biết phải là những tình yêu mới mới đúng.D quên t thật sao,dễ dàng vậy sao.Lắm lúc t tự nhủ nếu d đến với tình yêu mới nhanh như vậy thì liệu có đáng để t phải đau buồn vậy không.Nếu đúng vậy thì thật không đáng,nhưng trong thâm tâm t vốn không tin đó là sự thật. Phải chăng t đã cố chấp,để rồi chỉ là tự làm khổ mình thôi...
Trước khi Đăng về đến nhà,t có chat với Đại,Đại nói d năm nay không về,và ngay lúc đó t quyết định sẽ không gửi lá thư đó nữa.T nhắn tin cho anh Dương,nói nếu nhận được thư,hãy đốt nó đi,thay vì gửi nó cho d. Thật không ngờ Dương đã nói trước với d và d đã nhanh tay hơn t.
Đêm qua không ngủ được,t và a Dương đã nói chuyện thật nhiều.Tại sao mọi người đều nói d không tốt nhỉ,t thật không biết chuyện gì đang diễn ra nữa,không ai chịu nói cho t biết cả.A Dương nói cho t biết một số chuyện thôi, toàn chuyện sock.A cũng nói những việc t đã làm,chẳng có việc nào là đúng cả,vậy là t toàn làm sai.
Chiếc gối ôm d tặng,vẫn rất ngoan ngoãn bên t mỗi đêm
Và t biết mình quá yếu đuối trước những cảm xúc của mình.
t sẽ gửi những dòng này cho d đọc ư?t làm được không?Tươi nói nếu t nói ra hững điều cần nói,t sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
Một năm nữa t mới được về lại nhà,về nơi yêu thương của mình,t cũng mong sẽ được gặp lại d.
[FLASH]http://www.nhaccuatui.com/m/r9xAfTEu43[/FLASH]