Bỗng dưng muốn khóc...

tuyethong

Thanh viên kỳ cựu
Bỗng dưng nó muốn khóc…
Khóc cho một chiều thu “ phớt nắng mờ… chiều thu hoa đỏ rụng chiều thu… gió về lạnh lẽo chân mây vắng…” để mà “ đưa người – ta không đưa qua sông… sao có tiếng sóng ở trong lòng… Bóng chiều không thắm không vàng vọt… sao đầy hoàng hôn trong mắt trong…???”
Khóc cho một kiếp người tha phương “ngập ngừng mỗi bước một xa… nỗi cô đơn kẻ không nhà chiều rơi…” để thấy “lớp lớp mây cao đùn núi bạc… chim nghiêng cánh nhỏ bóng chiều sa… lòng quê dợn dợn vời con nước… không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà…
Khóc cho một “sáng chớm lạnh trong lòng Hà Nội… những phố dài xao xác hơi may… người ra đi đầu không ngoảnh lại… sau lưng thềm nắng lá rơi đầy…” cho hôm nay “màu dân tộc sáng bừng trên giấy điệp”… “em thơ ngây vui cắp sách đến trường…
Khóc cho lời ru của mẹ “cay đắng bao nhiêu nỗi đoạn trường” mà cả cuộc đời “sống trong cát chết vùi trong cát… những trái tim như ngọc sáng ngời…
Khóc cho kẻ rời chân về thành phố “quen ánh điện cửa gương” để “vầng trăng qua ngõ… như người dưng qua đường…” mặc “rặng liễu đìu hiu đứng chịu tang… tóc buồn buông xuống lệ ngàn hàng…
Khóc “tình du khách, thuyền qua không buộc chặt… lời kỹ nữ rơi vỡ vì nước mắt… cuộc yêu đương gay gắt vị làng chơi…” để “son phấn có thần chôn vẫn hận, văn chương không mệnh đốt còn vương…
Khóc cho kẻ khổ vì “thương không phải cách… yêu sai duyên và mến chẳng nhằm người…” để trách “sao anh không về chơi thôn Vĩ” dẫu “ai biết tình ai… có đậm đà…”???
Khóc cho “vầng trăng ai xẻ làm đôi… nửa in gối chiếc, nửa soi dặm trường”… để một người “mười năm gối hận bên giường… mười năm nước mắt bữa thường thay canh… mười năm đưa đám một mình… đào sâu chôn chặt mối tình đầu tiên… mười năm lòng lạnh như tiền… tim đi hết máu mà duyên không về…”
Khóc cho một tình bạn Tam Nguyên Yên Đỗ để thắt lòng vì “rượu ngon không có bạn hiền… không mua, không phải không tiền không mua… câu thơ nghĩ đắn đo không viết… viết đưa ai, ai biết mà đưa…???”
Khóc cho người… “điên chẳng ra điên” “kẻ yêu người ghét hay gì chữ… đứa trọng thằng khinh chỉ vì tiền…” để rồi “lên mặt dáng văn thân: sống lâu – lâu để làm gì nhỉ? Lâu để mà xem cuộc chuyển vần…”
Khóc cho một Lão Hạc, một Chí Phèo, một Tư cách mõ, một Cánh hoa tàn… để bùi ngùi trước những số phận đã gần tàn mà còn tiết ra bao đau khổ…
Khóc cho một đời thơ yêu cỏ cây hoa lá… rồi chiều tàn, một mình giữa trời nước mênh mông, giữa cái vô hạn của thời gian mà thở than cho cái hữu hạn của đời người:


“Kim cổ vô cùng giang mạc mạc

Anh hùng hữu hận diệp tiêu tiêu…”
Khóc cho ba thiên niên kỷ một tấm thân Kiều, thấy nhức nhối trong lòng một câu Sở Kiến Hành để nghe “nỗi niềm xưa nghĩ mà thương… dẫu lìa ngỏ ý còn vương tơ lòng…”
Khóc cho Rimbaud với Verlaine “hai chàng thi sĩ choáng hơi men… say thơ xa lạ, mê tình bạn… khinh rẻ khuôn mòn, bỏ lối quen…”
Khóc cho người thầy Constantin Sergheevich, cho cô bé Evangeline Saint Clare, cho một Tom vĩ đại, một Elisa cao cả… để hiểu cuộc đời này còn nhiều cái đáng để ta nâng niu trân trọng hơn bốn chữ “danh vọng tiền tài”…


Càng đọc nhiều càng đi sâu nó lại càng muốn khóc… Nhưng rồi giật mình… sao nó bây giờ chỉ còn có thể khóc cho những điều xa xôi - một vầng thơ, một trang sách, một cuốn hồi ký buồn… Đâu là thực, đâu là mộng, đâu là ảo??? Bao nhiêu vui, bao nhiêu buồn, bao nhiêu nước mắt, bao nhiêu nụ cười, bao nhiêu hạnh phúc, bao nhiêu khổ đau… mà sao nó dửng dưng, mà sao nó hờ hững…

...
Đêm, bình yên quá…
Nó mỉm cười để mà ngẹn ngào nói : “Bỗng dưng sao muốn khóc…


 
Last edited by a moderator:

kitty_baby

Thành viên
a Hiếu hỏi e đang học trường gì, e trả lời ấp ớ, "năm vừa rồi e thi trượt đại học"... trước đây e coi nó bình thường, có một chút dửng dưng... giờ vẫn câu hỏi đó, e thấy ngẹn cổ họng, nhớ lại những ngày qua của mình... bỗng dưng, e cũng thấy muốn khóc :khocto::khocto::khocto:
 

[ tf ]

[♣]Thành Viên CLB
a Hiếu hỏi e đang học trường gì, e trả lời ấp ớ, "năm vừa rồi e thi trượt đại học"... trước đây e coi nó bình thường, có một chút dửng dưng... giờ vẫn câu hỏi đó, e thấy ngẹn cổ họng, nhớ lại những ngày qua của mình... bỗng dưng, e cũng thấy muốn khóc :khocto::khocto::khocto:
Không sao đâu bạn, cố lên, khi bạn học đại học rồi sau đó đi làm, bạn sẽ biết đại học ko phải là tất cả. :dacy:
 

kitty_baby

Thành viên
Không sao đâu bạn, cố lên, khi bạn học đại học rồi sau đó đi làm, bạn sẽ biết đại học ko phải là tất cả. :dacy:

bạn nói giống như chị tuyethong từng nói với kitty "đại học ko phải là cánh cửa duy nhất để em bước vào đời". Nhưng nếu bạn là kiity, một con nhỏ từng bỏ nhà đi, từng làm ba má buồn lòng, từng trượt dài trên đường đời, bạn sẽ hỉu, cảm giác đó như thế nào!
 

kitty_baby

Thành viên
e bít mình ko được như người khác, e bít mình đã làm sai nhìu, e bít mình có lỗi với nhìu người, với ba, với má, với bạn bè, với tất cả... nhưng bây h e thật sự mún làm lại, nhưng cuộc sống cứ như ko mún e có cơ hội để làm lại... mấy ngày trước, vào diễn đàn, ai cũng nói chiện với e, thật vui, thật vui, vì khi ấy e chưa nói e là ai, bây h thì... chẳng ai nói với e cả... ai cũng ghét bỏ e rồi :khocto::khocto::khocto:
thế giới ảo còn ko chấp nhận e thì thế giới thật chấp nhận e được sao hả chị? :khocto::khocto::khocto:
 

romitv

Thanh viên kỳ cựu
Đại học không phải là tất cả. Nhưng đó là con đường cho ta bước vào đời. Là tấm hộ chiếu cơ bản để ta có được một việc làm khởi đầu trong thời buổi mà "thóc cao gạo kém".
 

tuyethong

Thanh viên kỳ cựu
thế giới ảo còn ko chấp nhận e thì thế giới thật chấp nhận e được sao hả chị? :khocto::khocto::khocto:

Đừng bao giờ có ý nghĩ này nữa đó, nhớ nha!!! phải biết nuôi dưỡng hy vọng và chấp cánh ước mơ... Đường đời không phải là một tấm thảm nhung rải đầy hoa hồng, có ai đi mà không vấp ngã một đôi lần đâu em...!!! ;)

---------- Post added at 06:52 PM ---------- Previous post was at 06:46 PM ----------

[COLOR=darkorchid nói:
Hãy cảm ơn vì bạn chưa có tất cả những thứ bạn muốn. Vì nếu bạn có rồi thì bạn còn có gì để trông chờ và hy vọng nữa đâu.
- Hãy cảm ơn vì còn nhiều điều bạn chưa biết. Vì nếu bạn biết hết rồi thì bạn chẳng còn gì để học hỏi nữa sao?
- Hãy cảm ơn những lúc khó khăn. Vì nếu không có một lúc khó khăn thì liệu bạn có trưởng thành được không?
- Hãy cảm ơn vì bạn còn có những nhược điểm. Vì nếu không còn nhược điểm gì thì bạn sẽ chẳng còn cơ hội để tiến bộ, để cải thiện bản thân.
- Hãy cảm ơn những thử thách. Vì nếu không có thử thách nào thì liệu cái gì có thể xây dựng nên sức mạnh và cá tính của bạn?
- Hãy cảm ơn những lỗi lầm bạn đã có. Vì nếu bạn không có lỗi lầm gì thì cái gì sẽ dạy cho bạn những bài học đáng giá như vậy chứ?[/COLOR]

[FONT=&quot]Đừng để những khó khăn đánh gục em, hãy kiên nhẫn rồi em sẽ vượt qua.[/FONT][FONT=&quot]
Hãy cứ vui sống ở thì hiện tại, can đảm trực diện đối đầu với công việc ngày hôm nay. Không quá ưu tư về quá khứ, cũng đừng lo lắng vớ vẩn đến tương lai.
Mạnh mẽ lên nhé, kitty!!! :mimcuoi::mimcuoi::mimcuoi:

[/FONT]
 

romitv

Thanh viên kỳ cựu
Quá khứ là để chúng ta nhìn lại, tương lai là để chúng ta bước tới. Nếu muốn khóc hãy khóc đi, để những dòng nước mắt lau đi quá khứ, để tạo nên nghị lực để ta bước tới tương lai.
 

minhnhat199

Thành viên năng động
Các bạn nói đúng ĐH không phải là con đường duy nhất. Nhưng đối mặt với sự thật mình trượt ĐH thì không phải
ai cũng làm được, 12 năm ăn học mà kq không đc như mong đợi thì quả thực là chán...:kinhkhung:
Dù vậy có ai đã vào đc cánh cổng ĐH thì mới hiểu: đỗ là 1 chuyện nhưng học là 1 chuyện khác!!!
 

tritai

[♣]Thành Viên CLB
thế giới ảo còn ko chấp nhận e thì thế giới thật chấp nhận e được sao

Lý thuyết lâm sàn rất hay em à, còn làm được hay không đó mới là một chuyện khác, dài dòng, lăng nhăng lắm. Thế giới này không bỏ rơi em mà là do em không muốn thấy nó, một người không nói chuyện với em thì em có thể tìm đến một người khác nói chuyện.
Ta làm chủ thể mà sao lại bị lệ thuộc nhỉ? Nói nhỏ cho em nghe là khi anh đang nói những câu này, chính anh cũng chưa làm được hoàn hảo như vậy nhưng bỏ cuộc không phải là cách, em chưa làm mà buông xuôi thì thật sự em chả có gì hết, hiểu chưa
 

kitty_baby

Thành viên
Các bạn nói đúng ĐH không phải là con đường duy nhất. Nhưng đối mặt với sự thật mình trượt ĐH thì không phải
ai cũng làm được, 12 năm ăn học mà kq không đc như mong đợi thì quả thực là chán...:kinhkhung:
Dù vậy có ai đã vào đc cánh cổng ĐH thì mới hiểu: đỗ là 1 chuyện nhưng học là 1 chuyện khác!!!

mình ko bít lên đại học thì sẽ thế nào, nhưng 12 năm ăn học, đặc biệt là học tương đối khá, chỉ vì "lơ là" mà thi rớt, cảm giác rất tồi tệ. ba má thất vọng, thầy cô ko vui, bạn bè coi thường, lúc ấy có hối hận cũng muộn rồi :kinhkhung::kinhkhung::kinhkhung:

---------- Post added at 08:05 AM ---------- Previous post was at 08:01 AM ----------

Quá khứ là để chúng ta nhìn lại, tương lai là để chúng ta bước tới. Nếu muốn khóc hãy khóc đi, để những dòng nước mắt lau đi quá khứ, để tạo nên nghị lực để ta bước tới tương lai.
a nói đúng, phải bít nhìn về tương lai mà phấn đấu, dù là đã có chiện gì xảy ra cũng phải học cách chấp nhận, đối mặt và phấn đấu làm lại. khóc thật to một lần để lấy "nghị lực bước tới tương lai", cảm ơn a romitv vì lời chia sẻ này :mimcuoi::mimcuoi::mimcuoi:

---------- Post added at 08:10 AM ---------- Previous post was at 08:05 AM ----------

Lý thuyết lâm sàn rất hay em à, còn làm được hay không đó mới là một chuyện khác, dài dòng, lăng nhăng lắm. Thế giới này không bỏ rơi em mà là do em không muốn thấy nó, một người không nói chuyện với em thì em có thể tìm đến một người khác nói chuyện.
Ta làm chủ thể mà sao lại bị lệ thuộc nhỉ? Nói nhỏ cho em nghe là khi anh đang nói những câu này, chính anh cũng chưa làm được hoàn hảo như vậy nhưng bỏ cuộc không phải là cách, em chưa làm mà buông xuôi thì thật sự em chả có gì hết, hiểu chưa

cảm ơn a, e sẽ ko bao giờ bỏ cuộc kiểu như vậy nữa, ngày hôm qua là quá khứ rồi, e bây h có mục tiêu phấn đấu, có niềm vui để tồn tại... e nhất định cố gắng!
CẢM ƠN TẤT CẢ CÁC ANH CHỊ :love::love::love:
 

tritai

[♣]Thành Viên CLB
cảm ơn a, e sẽ ko bao giờ bỏ cuộc kiểu như vậy nữa, ngày hôm qua là quá khứ rồi, e bây h có mục tiêu phấn đấu, có niềm vui để tồn tại... e nhất định cố gắng!
CẢM ƠN TẤT CẢ CÁC ANH CHỊ :love::love::love:

Nếu được vậy thì tốt, nên nhớ là hãy thực hiện thật tốt những gì em nói nhé. Chúc cho em may mắn
 

withlove_weareone2001

Thanh viên kỳ cựu
Gửi: kitty_baby

Mình có một thằng bạn rất thân năm nay đang luyện Y.

Năm 12 nghĩ học triền miên, mỗi tuần phải điều trị tâm lí 1 lần do thần kinh yếu....học sa sút dù rất thông minh nhưng lại hay quên.

Thi ĐH bị trượt và nhận được những "ánh mắt" dòm ngó từ bạn bè, thầy cô, có lẽ định cư nhầm lớp chuyên nên khi rớt Đh thường là vậy.....

Năm nay quyết tâm thi lại vào Y. Ai cũng khuyên nên từ bỏ và nghi ngờ năng lực.....

Nhưng nó vẫn quyết học và thi.........

Đừng than vãn trong lời nói mà hãy hành động. Quyết tâm hành động là câu trả lời quyết liệt nhất để không ai dám đánh giá thấp ta. Dù kết quả như thế nào nhưng ít ra ta đã sống với đúng cái nghĩa là sống.
 

benny

Thanh viên kỳ cựu
Đừng buồn nha chị kitty,thực sự trên đời còn rất nhiều người có hoàn cảnh như chị.Em có một người chị 3 năm liền thi trượt đại học,nhiều khi chị ấy cũng thất vọng muốn bỏ cuộc nhưng chị đã cố gắng vươn lên và hiện giờ đã trở thành một giáo viên thành đạt.Nghĩ lại thì không ai toàn diện cả,có thử thách mới có vươn lên,hãy vui vẻ lên chị nhé!
 

boduacanhxanh

Thanh viên kỳ cựu
Mình thấy mọi người nói đúng.đh không phải là duy nhất để vào đời .chưa chắc người học đại học ai cũng có việc làm và thành đạt hết, chủ yếu mình có hi vọng niềm tin và ý chí .
 

Bình luận bằng Facebook

Similar threads

Similar threads

Similar threads

Top