Từ hôm qua đến giờ, thấy mình bỗng trở nên nhạy cảm và dễ vỡ. Lâu rồi, chẳng thể có thời gian để viết những bài thật dài chia sẻ cảm xúc. Lâu rồi mới lại thấy mình yếu đuổi thế này… Y như cái lúc mình làm luận văn, cái cảm giác khó chịu, áp lực, sợ hãi mơ hồ và rất muốn hét lên thật to. Lúc ấy, mình luôn có một người sẵn sàng chia sẻ, động viên. Còn giờ, có vẻ không dễ dàng nữa, có vẻ không vô tư được như trước…
Từ trước giờ, mình không muốn ai phải lo lắng cho mình, nên lúc nào cũng mạnh mẽ và độc lập. Kể cả lúc đối mặt với những vấn đề to lớn nhất, mình cũng không thích nói nhiều, không thích kể lể, than thở, khóc lóc um sùm…Mình chỉ cần một người bạn ở bên cạnh, cảm thông và đừng nói gì cả.
Trái tim mình đã rất kiên cường, đã gồng mình lên đối chọi với nhiều thứ. Có lẽ giờ nó đã thấm mệt. Nó cần được nghỉ ngơi, được vỗ về, sau những tháng ngày đó. Có lẽ mình cần được khóc, cần được yêu thương và tiếp sức. Mình chẳng cần nhiều lắm đâu, nhưng vẫn cần một chút…
Dù gì, mình cũng là con gái mà.
Dù gì, có những lúc yếu đuối thế này, để nhận ra rằng mình vẫn cần người khác lắm.
Cần...
Từ trước giờ, mình không muốn ai phải lo lắng cho mình, nên lúc nào cũng mạnh mẽ và độc lập. Kể cả lúc đối mặt với những vấn đề to lớn nhất, mình cũng không thích nói nhiều, không thích kể lể, than thở, khóc lóc um sùm…Mình chỉ cần một người bạn ở bên cạnh, cảm thông và đừng nói gì cả.
Trái tim mình đã rất kiên cường, đã gồng mình lên đối chọi với nhiều thứ. Có lẽ giờ nó đã thấm mệt. Nó cần được nghỉ ngơi, được vỗ về, sau những tháng ngày đó. Có lẽ mình cần được khóc, cần được yêu thương và tiếp sức. Mình chẳng cần nhiều lắm đâu, nhưng vẫn cần một chút…
Dù gì, mình cũng là con gái mà.
Dù gì, có những lúc yếu đuối thế này, để nhận ra rằng mình vẫn cần người khác lắm.
Cần...