Giờ hoàn cảnh mới cho phép nó nói cảm xúc.
Vui, buồn, mệt, sợ hãi, lo lắng... và tiếc nuối...!
Chương trình là 1 kỹ niệm vô cùng đẹp trong nó. Và BTC cũng như những người bạn tình nguyện xuyên suốt chuơng trình đã trở thành những người bạn không thể thiếu của Nó.
Đêm hôm ấy, (khuya 18- sáng 19) chưa bao giờ Nó sợ như vậy.
Nó chỉ sợ bóng đêm, nhưng trong bóng đêm nếu có nhiều người thì nó đâu có sợ. Vậy mà... hôm đó Nó run...run quá trời, lúc đi ngang những ngôi nhà nhỏ "xinh xinh" để ra chơi lửa trại.
Lúc mọi người đã nghỉ ngơi, và khi biết tin một "bé" bị lạc nó lại run... run cầm cập. Nó tính đi tìm "trẻ lạc" cùng mọi người nhưng khi ra vừa thấy 7 ngôi nhà đó Nó lật đật bỏ chạy vào,mặt nó tái méc vì lo, sợ.
............. Đó chỉ là 1 tẹo cảm xúc của Nó thôi, còn nhiều... nhiều...và nhiều nữa, Nó sẽ giữ mãi trong lòng, trân trọng cất giữ.
Sẽ nhớ mãi...: nụ cười của chị Nguyệt lúc hỏi nó về bài phát biểu cũng như khuôn mặt vừa giận, vừa mừng, vừa run của chị khi đã tìm được "trẻ lạc", cái mặt "xụ 1 đống" vì lo của a Vrain, những Cai Trạm "đáng ghét", Và những nụ cười rạng rỡ khi kết thúc chương trình và lúc "chén" món mì tôm ngâm, chè hột vịt lộn của mọi người... Sẽ nhớ mãi...!
P/s: Xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ của e. Yêu TTYT nhiều nhiều.!^^