[Gương sáng] Cảm ơn 2 bác - Ngọc giữa đời

summerrain

Thanh viên kỳ cựu
Xả thân cứu cả đoàn tàu Thống Nhất

Khi chiếc xe ben bất ngờ xuất hiện trên đường ray, ông Thức đã giữ chặt cần hãm giảm tốc (thay vì chỉ gạt cần hãm rồi lùi người lại). Hành động dũng cảm đó đã cứu hơn 300 hành khách, nhưng lái tàu mất một cánh tay.

Sau vụ tàu hỏa húc xe tải sáng 6/8 ở xã Tiên Tân (Duy Tiên, Hà Nam), hơn 300 hành khách đều bình an, nhưng người lái tàu, ông Trương Xuân Thức, đang phải vật vã với những vết thương trên khắp cơ thể.
Một phần ba cánh tay trái của ông đã bị cắt vì dập nát, được bó bột trắng xóa. Chân phải cũng bị băng vì cơ đùi dập nát, vỡ gót chân phải. Khuôn mặt có hàng chục mũi khâu ngang dọc. Đã sang ngày thứ sáu sau vụ tai nạn, ông Thức vẫn chưa nói được. Nhìn ông trên giường bệnh, người nhà và đồng nghiệp ai cũng rơm rớm nước mắt.

Lái phụ Đào Quang Hưng, người cũng bị thương ở chân cho biết, do lái tàu lâu năm nên ông Thức thuộc hết đoạn đường giao cắt với đường ngang dân sinh. Đến đoạn qua xã Tiên Tân, cũng là khúc cua và có đường ngang dân sinh, ông Thức rú còi liên tục để cảnh báo.
Nhưng khi tàu qua khỏi khúc cua thì phía trước khoảng 100 mét xuất hiện một xe ben màu vàng đang cố băng sang đường sắt. Ngay lập tức, ông Thức kéo cần hãm độc và giữ chặt cần cho đến khi đầu tàu va chạm với xe tải.
Sau khi đâm và đẩy xe tải trên đường ray vài chục mét, đầu tàu cùng hai toa sau bị lật nghiêng. Tay chân ông Thức bị kẹt chặt bởi các thiết bị bên trong buồng lái, người ở tư thế treo. Phải nhờ một người dân ở huyện Duy Tiên dũng cảm lao vào cứu mới đưa được ông Thức đến bệnh viện.
Ông Nguyễn Đình Thông, Giám đốc Xí nghiệp đầu máy Hà Nội cho rằng, trong trường hợp gặp chướng ngại vật như vậy, ông Thức có thể hãm phanh rồi nhảy ra ngoài, hoặc gạt cần hãm độc, lùi lại khoảng 50 đến 70 cm thì sẽ không bị thương, hoặc nếu có chỉ bị nhẹ. Nhưng ngược lại, tốc độ đoàn tàu sẽ giảm rất chậm, và tai nạn sẽ vô cùng thảm khốc bởi sẽ không chỉ 3 toa bị lật như đã xảy ra.
“Nhưng anh Thức đã không làm vậy. Anh dùng hết sức mình để giữ chặt cần gạt hãm dù biết sẽ bị thương. Chính hành động của anh đã cứu hơn 300 hành khách trong chuyến tàu ấy”, ông Thông nghẹn ngào nói.


Từng là lái tàu, Bí thư Đảng ủy Xí nghiệp đầu máy Hà Nội Dương Đình Thắng cho rằng, hành động của ông Thức rất đáng biểu dương bởi với khoảng cách 800 m hãm phanh đã là quá khó, huống hồ là 100 m.
“Anh Thức đã chấp nhận hy sinh để cứu hành khách, cứu đoàn tàu. Khi đưa được anh ra khỏi buồng lái, chúng tôi đã mời các giáo sư, bác sĩ đầu ngành để cố giữ lại bàn tay trái cho anh, nhưng không thể. Anh ấy đã vĩnh viễn không thể lái tàu”, ông Thắng ngậm ngùi cho hay.
Người gầy rộc, mắt đỏ hoe, vợ ông Thức, bà Lê Kim Thoa kể lại bà đã gần như chết ngất khi tin nghe chồng bị nạn. Túc trực cả ngày ở bệnh viện, thấy ông ú ớ không nói được, nhăn mặt vì vết thương hành hạ, bà nhói lòng. “Ông ấy chẳng chịu ăn gì. Lúc ngủ vẫn còn giật mình vì trong giấc mơ vụ tai nạn khủng khiếp ấy vẫn cứ hiện về”, bà Thoa nói.
Bà Thoa đau đáu nỗi lo khi chồng, người kiếm tiền nuôi cả gia đình, sẽ không còn khả năng lái tàu. Bà chỉ là nhân viên tạp vụ cho một cơ quan nhà nước, thu nhập chẳng đáng là bao, trong khi lại phải nuôi con gái duy nhất đang học cao đẳng năm thứ hai.
"Rời quân ngũ, anh Thức đi học lái tàu, rồi về học tiếp, thi lên phụ bậc 1 rồi phụ bậc 2. 22 năm công tác trong ngành đường sắt, anh Thức vẫn đạp xe đi làm. Vợ chồng sống tằn tiện và nuôi cô con gái đi học”, giám đốc Nguyễn Đình Thông nói.

'Tôi đã cắn rách dép da để cứu anh lái tàu'


Bất chấp tiếng hô “tàu cháy”, anh Đại vẫn bám trụ trong buồng lái, vừa cạy ốc tháo ghế cứu ông Thức, vừa khóc. Đúng lúc ấy, điều kỳ diệu đã đến, con ốc bung ra, anh ôm chầm thân thể lái tàu ướt đẫm máu, bế ra ngoài.

Một tuần sau vụ tai nạn tàu hỏa sáng 6/8, trong căn nhà mái ngói hai gian ở thôn Mạc, xã Tiên Tân (Duy Tiên, Hà Nam), anh Nguyễn Quang Đại (43 tuổi) kể lại quá trình cứu lái tàu Trương Xuân Thức.
Nghe tin có vụ lật tàu, anh Đại phóng xe từ nhà ra hiện trường. Thấy một người chui ra từ buồng lái, anh tự nhủ lái tàu thường hai người, sao đây chỉ có một. Vội chạy lên buồng lái, ghé mắt vào trong, anh phát hiện một người đàn ông ngồi nguyên trên ghế lái, hai chân, hai tay bị kẹt cứng và do tàu lật nghiêng nên tư thế bị treo ngược.
Anh la lớn “Vẫn còn người trên tàu”, rồi đập vỡ cửa kính lao vào trong. Sờ mặt người lái tàu thấy vẫn còn thở, nhưng máu từ trán, mặt, tay, chân đang chảy ra đầm đìa, anh Đại ôm vội lấy người lái tàu định kéo ra ngoài, song không tài nào kéo được. Toàn thân ông ấy đang bị ép chặt giữa ghế ngồi và phần đầu tàu.
Máu ông Thức chảy liên tục, anh Đại liền vơ chiếc khăn mặt trên đầu tàu xé làm đôi, quấn chặt lấy cánh tay trái dập nát của nạn nhân. Nửa còn lại của chiếc khăn, anh dùng lau mặt cho ông Thức, rồi lấy thuốc lào trong túi đắp vào các vết rách ở trán, mặt, mũi để cầm máu.


“Ngày đi bộ đội, gặp nhiều trường hợp bị thương nên tôi hiểu phải nhanh chóng cầm máu, không thì nguy mất. Anh ấy bị mắc kẹt, đợi đến lúc đưa được ra ngoài băng bó thì có lẽ chết vì mất máu”, người nông dân nhỏ thó, da đen bóng nở nụ cười hiền lành.
Sau 15 phút sơ cứu, anh Đại lại lau mặt cho nạn nhân, kiểm tra đầu, tai, mắt rồi thở phào “tạm ổn rồi, giờ chỉ cần đưa anh ấy ra ngoài là sẽ được cứu sống”. Nhưng lúc này, do ông Thức đã ngất vì kiệt sức, anh Đại lại phải bấm huyệt, xoa bóp giúp ông dần tỉnh lại.
Việc đưa ông Thức ra khỏi vị trí đang mắc kẹt không hề dễ dàng. Nhân viên cứu hộ bắt đầu dùng cần cẩu để nâng đầu tàu ra nhằm giải thoát nạn nhân. Nhưng vừa kéo lên chút đỉnh thì ông Thức nhăn mặt đau đớn. Anh Đại đề nghị dừng ngay bởi cần cẩu can thiệp càng làm ông Thức bị ép chặt.
Ở thời khắc nguy nan, trong đầu anh chợt lóe lên suy nghĩ đã là ghế thì phải di chuyển được. Dùng đèn điện thoại soi về phía sau ghế, anh mừng rỡ reo lên “em tìm được cách cứu anh rồi” và hồ hởi băng sang đường vào nhà một người sửa xe máy mượn toàn bộ cờ-lê, mỏ lết.
Chiếc ghế có 5 con ốc và hai cái chốt. Anh tháo được 4 ốc và 2 chốt, nhưng con ốc cuối cùng thì không tài nào tháo được bởi nó đã bị bẹp dúm. Hai chiếc cờ-lê đã gãy nhưng con ốc vẫn không nhúc nhích. Gần như tuyệt vọng, anh Đại ôm lấy ông Thức khóc “trời không cho em cứu anh rồi”.
“Trong nước cờ cuối cùng, tôi đã hét mọi người ở ngoài có cái gì có thể mở được chiếc ốc thì ném vào đây. Cũng may trong số đó có một chiếc móc lốp, và chính nó đã giúp tôi cứu được anh”, anh Đại cho hay.
Anh Đại kể cho đến giờ, điều anh nhớ nhất vẫn là “nước” cuối cùng. Trong lúc đang cố gắng cứu ông Thức thì ở bên ngoài hô “tàu cháy rồi”. Người hỗ trợ giục anh ra, nhưng anh vừa cố sức cạy chốt của con ốc cuối, vừa làm, vừa khóc “nếu thực sự tàu cháy thì trời không cho em cứu anh”.
Nhưng chính trong giây phút ấy, điều kỳ diệu đã đến, con ốc cuối bung ra. Anh ôm chầm lấy người lái tàu đang ướt đẫm máu lôi ra.
“Tưởng vậy là xong nhưng chân phải của anh ấy vẫn bị một thanh sắt ép chặt. Nhìn kỹ tôi thấy chân anh đi dép da, chỉ cần lấy được dép là người sẽ thoát. Tôi định lấy dao khoét nhưng sợ làm anh bị thương. Tay anh ấy đã dập nát rồi, giờ khoét chân thì sau này sống thế nào. Vậy là tôi dùng miệng cắn rách chiếc dép và bế anh ra ngoài”, anh Đại nhớ lại.
Trong suốt 2 tiếng hì hục trong buồng lái tối om, ngột ngạt vì quá chật, anh Đại cho biết nhiều lần phải hét lên với ông Thức “nếu anh muốn về với vợ con thì đừng rên nữa, để em còn tâm trí mà giúp anh”.
“Đến bây giờ, tôi vẫn không hiểu tại sao lúc ấy mình khỏe thế. Tay chân bị đầu tàu đè cho thâm tím mà không cảm thấy gì. Ngay cả đến lúc người ta hô tàu cháy tôi cũng chỉ nghĩ phải cứu được anh Thức. Nghĩ dại, nếu chẳng may tàu nổ thì vợ con tôi sẽ ra sao”, anh Đại cười.


Ông Nguyễn Đình Thông, Giám đốc Xí nghiệp Đầu máy Hà Nội, xúc động cho biết: “Sau tai nạn, anh Thức bị mắc kẹt vào ghế, nếu muốn đưa ra thì phải cưa chân. Nhưng anh Đại đã không làm thế, nhanh ý đi mượn cờ-lê về tháo ốc vít. Rồi lúc nghe báo cháy, anh Đại vẫn cần mẫn tháo ghế, đưa anh Thức ra ngoài”.
Ông Thông cho biết thêm, sở dĩ không thể dùng cưa máy đưa nạn nhân ra vì có rất nhiều dầu mỡ tràn ra ngoài, nếu dùng cưa thì có thể gây cháy, càng nguy hiểm hơn. "May quá, trong lúc nguy cấp, nhờ sự thông minh, dũng cảm của anh Đại mà anh Thức đã được cứu sống", ông Thông nói.

Nghe chồng kể về việc cứu người, chị Ngô Thị Thục không tỏ ra ngạc nhiên mà cho biết tính chồng chị là vậy, rất hay giúp người. Thời con đi bộ đội ở Tây Bắc, một đồng đội của anh không biết bơi, bị lũ cuốn trôi. Ai cũng sợ không dám bơi ra, nhưng anh Đại đã mưu trí xé màn, võng nối lại, buộc vào người mình và bơi ra giữa dòng nước cứu bạn.
"Phục viên về quê, đi đâu thấy người gặp nạn anh đều giúp. Có lần đi chợ bán rau từ 5h sáng, một người phụ nữ đi xe đạp bị ôtô tông rồi bỏ chạy, anh đã bỏ hết rau của mình lại vệ đường, đèo người ta vào bệnh viện. Sau này, gia đình họ đã tìm tới để cảm ơn", chị Thục kể.
Mong muốn lớn nhất của anh Đại là ngành đường sắt làm rào chắn ở những nơi có đường dân sinh cắt ngang với đường sắt. “Cứ tình trạng đường sá mọc tự phát, cắt qua đường sắt thế này thì nguy hiểm đến tính mạng người dân, người đi tàu nữa”, anh Đại nói.


Theo Vnexpress.net

 
Last edited by a moderator:

bluesea88

[♣]Thành Viên CLB
Tinh thần bộ đội đã được phát huy trong thời bình. Phải chi những người ở trên cao cũng còn tinh thần bộ đội thì hay biết mấy nhỉ!:dauhang:
 

Bình luận bằng Facebook

Similar threads
Thread starter Tiêu đề Diễn đàn Trả lời Date
huxu456 [Gương sáng] Cảm phục chàng trai học hết lớp 3 nhưng có bằng của Bill Gates Tấm Gương Cuộc Sống 5
N [Gương sáng] 'Kỳ nhân' không tay cuốc đất, viết chữ... bên dòng sông Lam Tấm Gương Cuộc Sống 0
N [Gương sáng] Nguyễn Thị Thanh Hoa - Tấm gương vươn lên trong cuộc sống Tấm Gương Cuộc Sống 0
hockemhuhuhu Gương sáng] Để thành công và giàu có như Bill Gates. Tấm Gương Cuộc Sống 0
huxu456 [Gương sáng] Xúc động chuyện bà lão đi ăn mày nuôi cháu học đại học Tấm Gương Cuộc Sống 0
Happy Life [Gương sáng] Cô gái 16 tuổi và 250 điều cần làm trước khi chết Tấm Gương Cuộc Sống 1
lampham [Gương sáng] Người mẹ trèo dừa Tấm Gương Cuộc Sống 0
L [Gương sáng] Tàn mà không phế Tấm Gương Cuộc Sống 0
lampham [Gương sáng] Vị luật sư học "bổ túc" Tấm Gương Cuộc Sống 0
lecaoson9192 [Gương sáng] Biến sự phẫn nộ thành động lực Tấm Gương Cuộc Sống 3
huxu456 [Gương sáng] Người đạp xe từ TPHCM ra Hà Nội: Tôi không nghèo! Tấm Gương Cuộc Sống 2
huxu456 [Gương sáng] Câu nói hay của những nhân vật kiệt xuất Tấm Gương Cuộc Sống 4
huxu456 [Gương sáng] Đoàn Nguyên Đức: gầy dựng HAGL từ hai bàn tay trắng Tấm Gương Cuộc Sống 1
huxu456 [Gương sáng] Để thành công như Bill Gates Tấm Gương Cuộc Sống 0
lecaoson9192 [Gương sáng] Bill Gates và những câu nói "bất hủ" Tấm Gương Cuộc Sống 3
lecaoson9192 [Gương sáng] Người khổng lồ’ Wal-Mart lập nghiệp như thế nào? Tấm Gương Cuộc Sống 0
benny [Gương sáng] Anh Hải Hà- Trưởng nhóm KNGT Tấm Gương Cuộc Sống 28
benny [Gương sáng] Ghonim: Tôi sẵn sàng hi sinh cho Tổ quốc! Tấm Gương Cuộc Sống 0
benny [Gương sáng] Hãy sống thật đơn giản - Warren Buffet Tấm Gương Cuộc Sống 3
KendyDat [Gương sáng] Bill Clinton: Biết rõ sứ mệnh cuộc đời mình Tấm Gương Cuộc Sống 0
benny [Gương sáng] Tài ứng đối của nhà soạn kịch Benard Shaw Tấm Gương Cuộc Sống 0
O [Gương sáng] Bill Gates - Thần tượng về cách học tập và suy nghĩ táo bạo Tấm Gương Cuộc Sống 1
bachtuocdo [Gương sáng] Bill Gates-10 lời khuyên dành cho các bạn trẻ trên con đường lập nghiệp. Tấm Gương Cuộc Sống 3
Sóng [Gương sáng] Ước mơ bên khung cửa Tấm Gương Cuộc Sống 0
jodiepham2204 [Gương sáng] Gặp ông chủ một vườn ươm tài năng Việt - GS.Nguyễn Đăng Hưng Tấm Gương Cuộc Sống 2
cruiseBK [Gương sáng] 7 bí mật thành công của các triệu phú trẻ... Tấm Gương Cuộc Sống 1
bachduong [Gương sáng] William Arthur Ward nhà giáo dục lỗi lạc của nước Mỹ Tấm Gương Cuộc Sống 0
B [Gương sáng] Hi sinh vì người khác Tấm Gương Cuộc Sống 1
ducanhdhcs_t48 [Gương sáng] Mẹ không buông tay Tấm Gương Cuộc Sống 1
bachtuocdo [Gương sáng] Donald J.Ttump chia sẻ bí mật thành công! Tấm Gương Cuộc Sống 0
B [Gương sáng] 600 ngàn vào............đại học Tấm Gương Cuộc Sống 5
bachduong [Gương sáng] Câu chuyện về lòng kiên trì Tấm Gương Cuộc Sống 3
M [Gương sáng] Bài phát biểu của Steve Jobs ở lễ tốt nghiệp tại đại học Stanford Tấm Gương Cuộc Sống 4
mnizeky [Gương sáng] Người cha có trái tim của thượng đế !!! Tấm Gương Cuộc Sống 1
bluesea88 [Gương sáng] Người Nhật nhặt rác ở Sài Gòn Tấm Gương Cuộc Sống 3
O [Gương sáng] Chuyện kinh ngạc về chàng trai thiếu hết 2 chân và 2 tay. Tấm Gương Cuộc Sống 0
nhoccan219 [Gương sáng] Người hùng của những trận chiến Tấm Gương Cuộc Sống 1
summerrain [Gương sáng] Quán cà phê lạ giữa lòng Sài Gòn Tấm Gương Cuộc Sống 5
KendyDat [Gương sáng] Khát vọng và niềm tin mang tên Lê Văn (chủ nhiệm CLB) Tấm Gương Cuộc Sống 9
ivenle [Gương sáng] Bàn tay => Lời của trái tim Tấm Gương Cuộc Sống 0
ivenle [Gương sáng] Cô bạn nuôi mẹ từ năm lên 4 Tấm Gương Cuộc Sống 2
ivenle [Gương sáng] Nghị lực phi thường của chàng thủ khoa câm điếc Tấm Gương Cuộc Sống 0
ivenle [Gương sáng] Đôi chân kỳ diệu của cậu học sinh tật nguyền Tấm Gương Cuộc Sống 2
Hoài Niệm [Gương sáng] Câu chuyện xúc động của cô gái 16 tuổi! Tấm Gương Cuộc Sống 10
kieuphuong [Gương sáng] Cô gái Việt nhận học bổng của 5 trường ĐH Mỹ Tấm Gương Cuộc Sống 0
kieuphuong [Gương sáng] Winston Churchill Tấm Gương Cuộc Sống 1
kieuphuong [Gương sáng] John D. Rockefeller Tấm Gương Cuộc Sống 1
kieuphuong [Gương sáng] Walt Disney Tấm Gương Cuộc Sống 0
kieuphuong [Gương sáng] Henry Ford Tấm Gương Cuộc Sống 0

Similar threads

Similar threads

Similar threads

Top