Thôi đi trước tuổi vậy. Mình sưu tầm cái này
Tôi, có những giây phút đam mê đến cháy lòng.
Tôi, có những giây phút thẫn thờ đến kỳ lạ.
Tôi, có những giây phút nạp đầy năng lượng.
Và tôi, có những khoảnh khắc trống không...
22 tuổi, quá già cho những biến chuyển cảm xúc và tình cảm bồng bột như thế.
22 tuổi, quá già để dễ dàng bị tác động bởi khách quan đến vậy.
22 tuổi, quá già cho những nắng mưa hờn dỗi tầm thường!
22 tuổi, quá già để khát khao.
22 tuổi, quá già để được hỏi "đã có người yêu chưa?"
22 tuổi, quá già để có được một công việc.
22 tuổi, quá già cho những quyết định thay đổi cuộc sống.
22 tuổi, quá già để biết thể nào là một tình yêu.
Người ta vẫn thường lấy tuổi làm thước đo độ chín chắn của một ai đó.
22 tuổi, độ tuổi đã chín chắn, chín đến mùi để bắt đầu một công việc, sự nghiệp, gia đình...
Nhưng tôi, 22 tuổi, vẫn ăn bám, vẫn ngửa tay nhận tiền hàng tháng. Tôi, thay vì là một cô nhân viên vận đồng phục chăm chỉ làm việc, vẫn mặc sọc và đi dép lê, đốt hàng giờ cho net và chát chít.
Nhưng tôi, 22 tuổi, vẫn còn những bồng bột trong cảm xúc và tình cảm. Tôi, thay vì là một người vợ đảm dang, vẫn hờn dỗi vu vơ như cô gái 18. Tôi, vẫn chạy nhảy tung tăng như cái hồi để chỏm.
Tuổi 18, nhiều người yêu tôi.
Tuổi 18, tôi không yêu ai.
Tuổi 18, nhiều cơ hội cuộc đời vây quanh tôi.
Tuổi 18, tôi xem thường những cơ hội.
Tuổi 18, nhiều con đường để tôi lựa chọn.
Tuổi 18, tôi chọn một con đường.
Và con đường đó đã đưa tôi đến, tôi - tuổi 22.
Tôi, với lòng kiêu hãnh đến lạ ở tuổi 18 nhưng lại bi lụy cùng cực ở tuổi 22.
Tôi, với niềm tin cuộc đời mãnh liệt ở tuổi 18, nhưng lại không còn lòng tin vào bất cứ ai (kể cả tôi - 22 tuổi)
Tôi, với một tiêu chuẩn người yêu và bao mơ ước lãng mạn ở tuổi 18, nhưng ngao ngán khi một ai đó yêu tôi - 22 tuổi.
- Bao giờ lấy chồng?
- Lấy chồng làm gì?
- Lấy chồng cực lắm! hay lấy chồng sướng lắm!
- Lấy chồng là sống chung với một người nào đó được gọi là chồng.
- Lấy chống là hằng ngày nấu gấp đôi, thậm chí gấp 3 lần bình thường. Nếu ta vẫn hay nằm nướng net với gói bánh cookie thì phải bỏ ra hàng giờ đi chợ, nấu nướng tưng bừng. Nếu ta vẫn ăn mì tôm hay sandwich thì phải vừa nêm canh, đảo thịt...
- Lấy chồng là hằng ngày phải giặt và phơi gấp đôi, thậm chí gấp 3 lượng bình thường. Nếu ta có thể một thậm chí hai tuần mới đi giặt một lần thì phải một tuần hai lần, giặt đến máy bị quá tải, mặc cho sào quần áo quằn quại kêu la (vì nặng-kinh nghiệm giặt quần áo cho ba và anh hai).
- Lấy chống là phải chia đôi cái chăn. Nếu ta có thói quen quấn chăn quanh người thi có nhiều khả năng sẽ nằm co ro vì sẽ có một anh chồng cũng thế.
- Lấy chồng là phải chia đôi chiếc giường. Nếu ta thích nằm lăn lóc tối ngủ hướng đông sáng dậy hướng tây (đôi khi là nam hay bắc không biết) thì ta sẽ bị rơi xuống đất vì bây giờ chỉ còn một nửa, té là chắc.
- Lấy chồng là chia đôi toilet, chia đôi tủ quần áo (hy vọng anh chồng của ta sẽ mua cho ta một cái thật to, vì thực tình mà nói đó là tài sản "to lớn " nhất của ta hiện giờ)
- Lấy chồng là phải từ bỏ tập phim yêu thích nếu chồng "yêu" muốn đi ngủ.
- Lấy chồng là phải giảm mỡ, là phải thể dục, là vòng 1, vòng 2 vòng 3 và vòng 4-5 gì đó: vòng 1 như Jordan, vòng 2 như Megan Fox... Lấy chồng là phải ăn kiêng, phải đẹp như diễn viên, là đứng đắn ở bên ngoài nhưng phải lẳng lơ ở nhà.
- Lấy chồng là phải thùy mị nữ tính nhưng không được quá yếu đuối dựa dẫm.
- Lấy chồng là 6pm có mặt ở nhà nấu cơm, đợi cơm chồng 11pm vẫn đang làm ăn với "đối tác" ở nhà hàng ABC với cô thư ký XYZ nào đó!
- Lấy chồng là có biết bao việc phải lo, phải nghỉ: trách nhiệm và yêu thương.
"Lấy chống khó thật!" - "Uhm, lấy chồng không khó, nhưng làm sao để được chồng yêu thương tôn trọng lại càng khó hơn".
"Khó quá thì lấy làm gì?" - "Khó quá nhưng càng khó thì con người càng tò mò và thích thú".
"Vậy đến khi nào con người mới đủ độ chín chắn để hy sinh nhiều đến thế chì vì một người được gọi là chồng?" - "Đến khi người ta chịu quá đủ đau đớn trong cuộc đời, và lúc đó những khó khăn kia chỉ là hạt cát không làm bàn chân đã chai sạm bị đau đớn nữa!"
"Thế à?" - "Cuộc đời đáng sợ đến thế cơ à?"
"Ừ, đáng sợ lắm! Vì nó lấy đi niềm tin, sự tự hào và lòng kiêu hãnh của một con người. Chỉ đến khi ta đã hoàn toàn kiệt quệ thì nó mới buông tha" - "Thế thì buồn quá nhỉ?"
"Ừ, buồn mới là đời!"
Tôi - 22 tuổi, với những triết lý cuộc sống của riêng tôi. 22 tuổi, non nớt nhưng tự cho mình "đời", bao quanh lấy tôi, ngăn cách với những cơ hội, với mọi người.
Tôi - 22 tuổi, với những triết lý yêu đương của riêng tôi. 22 tuổi, non nớt nhưng tự cho mình "đời", bao quanh lấy tôi, ngăn cách với những cuộc tình, với một ai đó yêu tôi.
Tôi - 22 tuổi, với những triết lý què quặt, nhưng luôn tự cho đó là lớn lao, bởi một lý do, 22 tuổi đã đủ già nhưng tôi - 22 tuổi vẫn chưa đủ chín chắn quyết định cuộc sống của riêng mình.
"Người như thế mà không có người yêu!"
"Đến tuổi đó mà vẫn chưa có người yêu!"
"Người khó tính quá nên không yêu ai!"
"Người cao quá nên không ai với!"
....
Chỉ có mình tôi biết một lý do: "Tôi chưa đủ độ già cho một thay đổi trong cuộc đời!"