KendyDat
Thanh viên kỳ cựu

Một buổi trưa tháng ba nóng bức , trên bến chờ xe Buýt tuyến Long An - TP Hồ Chí Minh , tôi và người bạn đã lỡ chuyến đầu tiên, mọi người trong Bến chờ đều phe phẩy tờ báo để xua đi cái nắng oi nồng .
Những người bán hàng rong xúm lại , một Người bán vé số tiến đến bên chúng tôi và dơ một cánh tay còn lại với tập Vé hình như vẫn còn nguyên xếp , hai đầu gối lết đi trên hai miếng cao su đã mòn vẹt , miệng ú ớ ra dấu cho chúng tôi mua dùm, bạn tôi lục tìm trong bóp và chìa ra 7000 đồng tiền lẻ và đưa cho người bán vé số , Ông ta đưa lại một tờ vé số cùng 2000 tiền thừa nhưng người bạn đã xua tay, đôi mắt bạn tôi cố diễn tả rằng đây là tiền bố thí , đúng lúc chiếc xe buýt đỗ xịch trước mặt , mọi người ùa lên xe , chiếc xe lăn bánh khi hành khách đã ổn định chỗ ngồi , bỗng một bàn tay đen đủi khẳng khiu đặt lên gối bạn tôi giọng ú ớ và chìa ra một tờ vé số cùng 2000 đồng tiền thừa ...người bạn đã nhìn người bán vé số và quay sang nhìn tôi ...miễn cưỡng cầm lấy tấm vé và số tiền thừa ...
Trên suốt chặng đường về đến Thành phố chúng tôi đã không nói với nhau câu nào , mỗi người một suy nghĩ cho đến lúc chia tay .
Bạn ạ ! Câu chuyện này đối với chúng tôi là một kỷ niệm , và chính con người đó , cũng như bao con người bạn thường gặp trên nhiều chặng đường đi qua đã dạy cho chúng tôi một bài học: Không phải sự bố thí nào chúng ta cũng đều mang bộ mặt của kẻ ban ơn , " Của cho không bằng cách cho " là vậy !
Đàm Xuân Tùng