[ tf ]
[♣]Thành Viên CLB
Chối bỏ bản thân
- “Cháu ơi, cho bác hỏi xóm trọ này có bạn nào tên Đào không”?
Tôi chưa kịp trả lời thì cô bạn Đào, một người bạn phòng bên cùng xóm trọ đã tất tả chạy ra, kéo tay người đàn ông đầy vẻ lam lũ, trời rét căm căm mà đi độc một đôi dép tổ ong vào phòng mình.
Loáng thoáng từ trong phòng Đào vọng ra những tiếng trách cứ, gắt gỏng: “Sao bố lên tận đây làm gì”, “Con đã bảo là bố đừng đến mà, con tự biết lo cho mình”. Chưa đầy nửa tiếng sau, đã thấy người đàn ông ấy đi ra, mặt buồn rười rượi, chắc là lên đường về quê. Tôi hỏi Đào: “Bố lên chơi mà về nhanh thế à?”, Đào chối đây đẩy: “Đâu, là ông bác ở quê, lại qua nhờ vả ấy mà…”. Nói xong, Đào bỏ đi thẳng. Tôi nhớ ra, có lần, Đào khoe, nhà Đào ở quê khá giả lắm, bố mẹ đều làm “to” cả…
Lần khác, tôi gặp một cô gái trẻ, khá xinh, ăn mặc sành điệu, đang tíu tít bên cạnh một người đàn ông chắc hơn cô chừng mười mấy tuổi trong quán nước . Bỗng cô sững lại khi thấy một người phụ nữ nước mắt ngắn dài, chạy đến chỗ cô ngồi, vừa kéo tay vừa khóc ngất: “Con ơi, con về nhà đi”.
Cô đứng phắt dậy, hất tay khiến người phụ nữ ngã dúi dịu, rồi lớn tiếng: “Bà bị làm sao thế hả, ai là con bà, đừng có mà nhận vớ nhận vẩn”. Và rồi một cái nháy mắt của “người yêu” cô, mấy anh chàng bảo vệ đã đến xốc tay “mời” bà ra khỏi quán một cách rất mất lịch sự. Cô gái kia còn không quên phủi phủi lại tay áo, cộng thêm một cái nguýt dài: “Bẩn quá đi mất”.
Người đàn bà lững thững, xiêu vẹo trên đường, khi tôi hỏi thì tuôn trào nước mắt: “Nó là con gái tôi. Tôi một mình nuôi nó, đến khi lớn, nó chê nhà thuê lụp xụp, nghèo nàn, chê tôi chỉ đi quét rác, nó bỏ tôi mà đi rồi, nó còn không nhận tôi là mẹ nữa…”.
Các bạn nghĩ sao ??????????????
- “Cháu ơi, cho bác hỏi xóm trọ này có bạn nào tên Đào không”?
Tôi chưa kịp trả lời thì cô bạn Đào, một người bạn phòng bên cùng xóm trọ đã tất tả chạy ra, kéo tay người đàn ông đầy vẻ lam lũ, trời rét căm căm mà đi độc một đôi dép tổ ong vào phòng mình.
Loáng thoáng từ trong phòng Đào vọng ra những tiếng trách cứ, gắt gỏng: “Sao bố lên tận đây làm gì”, “Con đã bảo là bố đừng đến mà, con tự biết lo cho mình”. Chưa đầy nửa tiếng sau, đã thấy người đàn ông ấy đi ra, mặt buồn rười rượi, chắc là lên đường về quê. Tôi hỏi Đào: “Bố lên chơi mà về nhanh thế à?”, Đào chối đây đẩy: “Đâu, là ông bác ở quê, lại qua nhờ vả ấy mà…”. Nói xong, Đào bỏ đi thẳng. Tôi nhớ ra, có lần, Đào khoe, nhà Đào ở quê khá giả lắm, bố mẹ đều làm “to” cả…
Lần khác, tôi gặp một cô gái trẻ, khá xinh, ăn mặc sành điệu, đang tíu tít bên cạnh một người đàn ông chắc hơn cô chừng mười mấy tuổi trong quán nước . Bỗng cô sững lại khi thấy một người phụ nữ nước mắt ngắn dài, chạy đến chỗ cô ngồi, vừa kéo tay vừa khóc ngất: “Con ơi, con về nhà đi”.
Cô đứng phắt dậy, hất tay khiến người phụ nữ ngã dúi dịu, rồi lớn tiếng: “Bà bị làm sao thế hả, ai là con bà, đừng có mà nhận vớ nhận vẩn”. Và rồi một cái nháy mắt của “người yêu” cô, mấy anh chàng bảo vệ đã đến xốc tay “mời” bà ra khỏi quán một cách rất mất lịch sự. Cô gái kia còn không quên phủi phủi lại tay áo, cộng thêm một cái nguýt dài: “Bẩn quá đi mất”.
Người đàn bà lững thững, xiêu vẹo trên đường, khi tôi hỏi thì tuôn trào nước mắt: “Nó là con gái tôi. Tôi một mình nuôi nó, đến khi lớn, nó chê nhà thuê lụp xụp, nghèo nàn, chê tôi chỉ đi quét rác, nó bỏ tôi mà đi rồi, nó còn không nhận tôi là mẹ nữa…”.
Các bạn nghĩ sao ??????????????
"theo v-3s"