benny
Thanh viên kỳ cựu

Trán hơi nóng, đầu thấy choạng vạng, chân tay không còn sức.
Giờ thì, muốn chui ra khỏi cái chăn để đi đến trường hay việc đơn giản nhất là ngồi vào cái bàn học quen thuộc cũng trở thành một việc khó khăn. Không biết sao những cơn bệnh lại đến với ta đúng lúc đến vậy?
Chiều hôm qua, vẫn còn cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy buồn bã, cảm thấy chán chường và khổ sở. Gọi điện thoại cho nhỏ bạn thân, khóc một trận rồi lặng thiếp đi trong giấc ngủ lúc nào không biết. Tỉnh dậy thì mới hay mình đã bệnh. Muốn cựa quậy, nhúc nhích một chút để biết mình vẫn còn đang tồn tại nhưng dường như tay chân chẳng còn nghe theo những gì mình nghĩ. Chợt ta nghĩ, nếu cứ nằm mãi trong sự cô đơn, lặng lẽ này thì cuộc đời sẽ trôi về đâu?

Ta bước vào trong cơn mơ phiêu du của cuộc đời mình.
Bệnh, khi bản thân không còn sức để nghĩ vẩn vơ, mới giật mình nhận ra ta đã lãng phí quá nhiều thời gian và sức khỏe.
Bệnh, khi bản thân không còn sức để làm việc, ta mới cảm thấy tiếc nuối với bao nhiêu những dự định dang dở, đang nằm trên tờ giấy mục tiêu. Ta phát hiện ra mình còn quá nhiều việc muốn làm mà vẫn mãi chưa thực hiện được.
Bệnh, khi bản thân không còn bị rơi vào vòng xoáy “cơm áo gạo tiền” của cuộc đời, ta bỗng có một khoảng trời yên lặng, tự do và tĩnh mịch. Ta dừng tất cả lại và suy ngẫm về chính bản thân ta.

Nếu bây giờ không bị bệnh, không nằm đây thì ta đã là ai, đã ở đâu và đang làm gì?
Nếu bây giờ không bị bệnh, có phải ta vẫn còn đang đắm mình vào những bước chân của công việc, của học hành tưởng chừng không có ngày dừng kia không?
Nếu bây giờ không bị bệnh, liệu ta có được chút thời gian ngắn ngủi để nghỉ ngơi, để dừng lại và để chiêm nghiệm về cuộc sống hay không?
Bệnh rồi, tự nhiên người đầu tiên mà ta nhớ đến là mẹ. Mẹ sinh ta ra, chăm bẫm ta từ ngày thơ bé cho đến tuổi lớn khôn. Bao nhiêu năm, mẹ vất vả, vì ta mà cười cũng không ít lần vì ta mà khóc. Hai mươi mấy tuổi đầu mà xa mẹ vẫn thấy buồn, nghĩ đến mẹ là lại rơi nước mắt. Ta đã làm được gì cho mẹ hay chỉ toàn là đem lại nỗi lo lắng? Mái tóc mẹ đã điểm sang màu sương trắng nhưng hạnh phúc thì vẫn còn là một cái gì đó quá đỗi mong manh. Biết bao giờ thì cỏ mới mọc xanh, cho nỗi đau có thể lành?
Bệnh rồi, cảm thấy cuộc sống hàng ngày ta quá đỗi vô tâm, mãi bận rộn với những kiếm tìm trong ảo ảnh. Ta đã vô tình tạo ra những rào cản, những sự cách ngăn trong tình cảm con người. Tình thân, tình yêu, tình bạn bè, thấy gần đó mà lại xa đó, thân thiết, bền vững đó mà cũng lại xa xôi, chẳng mấy chốc tan thành hư không. Có phải vì ta chưa cố gắng? Hay vì những cố gắng đó của ta là chưa đủ?
Bệnh rồi, một mình. Choáng váng rồi, mệt mỏi rồi. Mệt về thể xác hay mệt từ trong tâm hồn? Có thời gian, có khoảng trống rồi, ta lại một mình ngồi viết viết, vẽ vẽ cái gì đó trong kí ức để lấp đầy khoảng trống. Ta lại một mình từ từ ngẫm nghĩ, chiêm nghiệm sự đời trong cõi nhân gian. Nghe nói bên kia thế giới không còn nỗi buồn, nghe nói bên kia thế giới không còn chuyện đau lòng, không còn nước mắt rơi hoài trên ngấn lệ. Ta mệt mỏi rồi, ta chìm vào trong bóng tối của sự miên man, của những hình ảnh cứ chập chờn mờ ảo, có cả hạnh phúc lẫn nỗi buồn. Những việc ta đang làm có phải là những gì ta mơ ước? Có đúng là sự lựa chọn và là con đường ta muốn đi hay không? Không phải học, không phải đi làm, không cần phải bước chân ra bên ngoài thế giới. Ta cứ nằm yên, nằm lặng trong căn phòng của mình. Không phải ta muốn trốn tránh, không phải ta lười nhác mà chỉ đơn giản, vì ta không còn đủ sức.

Những lần ta cảm thấy không còn đủ sức chịu đựng, ta bỗng ngã bệnh. Cơn bệnh đến, có vẻ lạ kì nhưng giống như cơn mưa tưới xuống vùng sa mạc đang khát nước, như gió xuân làm xoa dịu lòng người. Bệnh, khiến ta phải dừng lại nhịp sống hối hả hàng ngày, khiến ta nghĩ về nhiều điều mà ta chưa từng nghĩ tới. Bệnh, khiến ta hiểu thêm giá trị của cuộc sống, giá trị của những ngày vẫn còn đủ sức để vẫy vùng. Bệnh, khiến ta nhớ về tình người và càng thêm trân trọng, nâng niu.
Mỗi lần bị bệnh, ta lại tự nhủ phải sống sao cho không mắc phải những sai lầm, những hối tiếc. Cũng may mà chỉ là một cơn bệnh thoáng đến rồi lại thoáng đi,…Ta lại bước ra khỏi cơn mơ phiêu du...
Lê Diễm Hương