Vrain
Biên Tập Viên
Viết về LIFE 5
Một lần nữa mình lại viết về khóa học này, 3 lần tham dự, là 3 lần cảm xúc khác nhau.
lần đầu tiên tham gia là chỉ vì tò mò, lần thứ 2 tham gia với vai trò coach, nhưng lại trở thành học viên để giải quyết vấn đề cá nhân của mình. Lần này, lần 3, cũng là coach, cũng có vấn đề với chính bản thân….
1 tuần rồi với rất nhiều suy nghĩ về bản thân, muốn nhắn tin cho chị Ngọc báo rằng, chị à..em xin rút khỏi nhóm coach assistant, em đang rất không ổn và cần thời gian cho bản thân. Dự định sẽ làm thế và gọi điện cho partner của mình để rũ em nó đi Vũng Tàu, đồng thời ăn sinh nhật của em nó trên đó luôn. Nhưng mà nghĩ lại. Thôi…mình phải trọn vẹn với lời hứa.
Mang danh là coach chứ thật chất chả làm cái quái gì, công việc do Ngữ với Hương lo hết. Có gì đó có lỗi, nhưng cái lỗi đó mình lại thấy thoải mái mới ghê… Sorry 2 cụ..^_^.
Kiến thức truyền tải rất nhẹ nhàng và dễ hiểu, chắc là do mình lưu ban 3 năm nên thắm nhuần ý nghĩa của nó. Tuy nhiên vẫn hiểu sâu hơn và có cái nhìn mới hơn về khóa học.
Hôm đó có nhập môn thiền đạo, một cảm giác rất lạ, đó là ý kiến của mỗi người, ai cũng có nhiều trải nghiệm hết…riêng mình..toàn ngủ không..hix hix..không có trải nghiệm gì cả…
Ngày đầu tiên là ngày của lý thuyết nền tảng, tạo điều kiện để qua ngày thứ 2 thử thách và trải nghiệm.
Mỗi con người luôn có một hoặc nhiều hơn các mối quan hệ đang rạng nứt. có thể là với một người bạn, có thể là với một người thân nào đó trong gia đình. Lá thư là một công cụ đem những lời thật lòng nhất của mình gởi đến nó, và từng bước phá đi bức tường trong mối quan hệ đó.
Hai ngày với thật nhiều tiếng cười, hai ngày với thật nhiều chia sẻ, hai ngày với thật nhiều cái ôm với thật nhiều giọt nước mắt hối hận, yếu đuối, hạnh phúc, và hai ngày với những lời hứa, cùng niềm tin vào một CLB, nơi được gọi là mái nhà, nơi của những con người xem nhau như anh em, nơi để chia sẻ và nơi để trải nghiệm thực tế. Nơi để sống thật nhất với bản thân.
Với Vrain:
Hắn chưa trọn vẹn, trọn vẹn trong suy nghĩ, trọn vẹn trong hành động, hắn được khẳng định lại một điều, hắn là con người của công chúng. Điều đó có đáng vui không? Hắn đặt dấu chấm hỏi nơi đó.
Buổi tối ngày thứ 2, hắn yếu đuối cực kỳ, trong bóng đêm, hắn nghe mọi người tâm sự về gia đình, hắn nghe những tiếng nấc, hắn nghe ai đó nói “con yêu ba, con yêu mẹ”, hắn nghe nụ cười thoáng qua của một ai đó, hắn nghe mắt hắn “mọng nước lên” và lăn dài trên mặt, hắn nghe ai đó kéo hắn dậy, ôm hắn nói lời cảm ơn, hắn rất muốn nói lại “cám ơn anh” nhưng hắn bị nghẹn. Hắn nghe ai đó nhìn hắn, nhưng hắn không đủ can đảm để ngước lên, hắn nghe thấy mình đang cô đơn trong căn phòng đầy cảm xúc ấy. Và hắn nghe, hắn đang nắm tay ai đó.
Sau đó hắn đứng dậy, lòng kêu hãnh của hắn lại trỗi dậy, khoanh tay lại và đứng ra một góc. Hắn thấy thật sự cô đơn, nhưng hắn lại muốn cảm giác ấy. Đứng một góc và nhìn.
Sau đó, đèn sáng, mọi người vào free hug nhau. Vẫn cảm giác cũ trước giờ, đứng lùi lại phía sau, trốn những cái ôm đó. Tại sao lại không thích ôm nhỉ? Chưa mở lòng được à? Rồi lại ngồi chia sẻ với nhau tiếp, hắn lẵng lặng cho đồ vào túi, rồi ra về, chạy xuống nhìn thấy người bảo vệ đang giữ xe cho hắn “hắn lại nhớ đến một hành động của một cô gái, thế là hắn làm y như vậy, móc một ít tiền ra và tip cho ông ấy”, hắn thấy trân trọng những người làm trong ngành dịch vụ như hắn..Hắn chưa trọn vẹn với buổi tối hôn đó.
Nói tóm lại là: gởi những lời cảm ơn đến các bạn trong ban coach assistant của khóa học, 2 ông đã làm rất tốt công việc của bản thân, lại lo luôn việc của tui..xấu hỗ quá..^_^..
Cám ơn ban đào tạo đã thức đêm, thức hôm bỏ biết bao công sức để đem lại một lần nữa điều kỳ diện đến với mỗi con người trong khóa học. Đây chắc có lẽ là niềm hạnh phúc lớn nhất khi được cho đi nhỉ..^_^..
Vrain đã chia sẻ rồi..chờ các bạn múa phím thôi..^_^..
Ps: bạn nào đọc được, vui lòng giúp mình share lên facebook nhé để cho ai đó có muốn chia sẻ thì vào đây mà múa phím..^_^..
Một lần nữa mình lại viết về khóa học này, 3 lần tham dự, là 3 lần cảm xúc khác nhau.
lần đầu tiên tham gia là chỉ vì tò mò, lần thứ 2 tham gia với vai trò coach, nhưng lại trở thành học viên để giải quyết vấn đề cá nhân của mình. Lần này, lần 3, cũng là coach, cũng có vấn đề với chính bản thân….
1 tuần rồi với rất nhiều suy nghĩ về bản thân, muốn nhắn tin cho chị Ngọc báo rằng, chị à..em xin rút khỏi nhóm coach assistant, em đang rất không ổn và cần thời gian cho bản thân. Dự định sẽ làm thế và gọi điện cho partner của mình để rũ em nó đi Vũng Tàu, đồng thời ăn sinh nhật của em nó trên đó luôn. Nhưng mà nghĩ lại. Thôi…mình phải trọn vẹn với lời hứa.
Mang danh là coach chứ thật chất chả làm cái quái gì, công việc do Ngữ với Hương lo hết. Có gì đó có lỗi, nhưng cái lỗi đó mình lại thấy thoải mái mới ghê… Sorry 2 cụ..^_^.
Kiến thức truyền tải rất nhẹ nhàng và dễ hiểu, chắc là do mình lưu ban 3 năm nên thắm nhuần ý nghĩa của nó. Tuy nhiên vẫn hiểu sâu hơn và có cái nhìn mới hơn về khóa học.
Hôm đó có nhập môn thiền đạo, một cảm giác rất lạ, đó là ý kiến của mỗi người, ai cũng có nhiều trải nghiệm hết…riêng mình..toàn ngủ không..hix hix..không có trải nghiệm gì cả…
Ngày đầu tiên là ngày của lý thuyết nền tảng, tạo điều kiện để qua ngày thứ 2 thử thách và trải nghiệm.
Mỗi con người luôn có một hoặc nhiều hơn các mối quan hệ đang rạng nứt. có thể là với một người bạn, có thể là với một người thân nào đó trong gia đình. Lá thư là một công cụ đem những lời thật lòng nhất của mình gởi đến nó, và từng bước phá đi bức tường trong mối quan hệ đó.
Hai ngày với thật nhiều tiếng cười, hai ngày với thật nhiều chia sẻ, hai ngày với thật nhiều cái ôm với thật nhiều giọt nước mắt hối hận, yếu đuối, hạnh phúc, và hai ngày với những lời hứa, cùng niềm tin vào một CLB, nơi được gọi là mái nhà, nơi của những con người xem nhau như anh em, nơi để chia sẻ và nơi để trải nghiệm thực tế. Nơi để sống thật nhất với bản thân.
Với Vrain:
Hắn chưa trọn vẹn, trọn vẹn trong suy nghĩ, trọn vẹn trong hành động, hắn được khẳng định lại một điều, hắn là con người của công chúng. Điều đó có đáng vui không? Hắn đặt dấu chấm hỏi nơi đó.
Buổi tối ngày thứ 2, hắn yếu đuối cực kỳ, trong bóng đêm, hắn nghe mọi người tâm sự về gia đình, hắn nghe những tiếng nấc, hắn nghe ai đó nói “con yêu ba, con yêu mẹ”, hắn nghe nụ cười thoáng qua của một ai đó, hắn nghe mắt hắn “mọng nước lên” và lăn dài trên mặt, hắn nghe ai đó kéo hắn dậy, ôm hắn nói lời cảm ơn, hắn rất muốn nói lại “cám ơn anh” nhưng hắn bị nghẹn. Hắn nghe ai đó nhìn hắn, nhưng hắn không đủ can đảm để ngước lên, hắn nghe thấy mình đang cô đơn trong căn phòng đầy cảm xúc ấy. Và hắn nghe, hắn đang nắm tay ai đó.
Sau đó hắn đứng dậy, lòng kêu hãnh của hắn lại trỗi dậy, khoanh tay lại và đứng ra một góc. Hắn thấy thật sự cô đơn, nhưng hắn lại muốn cảm giác ấy. Đứng một góc và nhìn.
Sau đó, đèn sáng, mọi người vào free hug nhau. Vẫn cảm giác cũ trước giờ, đứng lùi lại phía sau, trốn những cái ôm đó. Tại sao lại không thích ôm nhỉ? Chưa mở lòng được à? Rồi lại ngồi chia sẻ với nhau tiếp, hắn lẵng lặng cho đồ vào túi, rồi ra về, chạy xuống nhìn thấy người bảo vệ đang giữ xe cho hắn “hắn lại nhớ đến một hành động của một cô gái, thế là hắn làm y như vậy, móc một ít tiền ra và tip cho ông ấy”, hắn thấy trân trọng những người làm trong ngành dịch vụ như hắn..Hắn chưa trọn vẹn với buổi tối hôn đó.
Nói tóm lại là: gởi những lời cảm ơn đến các bạn trong ban coach assistant của khóa học, 2 ông đã làm rất tốt công việc của bản thân, lại lo luôn việc của tui..xấu hỗ quá..^_^..
Cám ơn ban đào tạo đã thức đêm, thức hôm bỏ biết bao công sức để đem lại một lần nữa điều kỳ diện đến với mỗi con người trong khóa học. Đây chắc có lẽ là niềm hạnh phúc lớn nhất khi được cho đi nhỉ..^_^..
Vrain đã chia sẻ rồi..chờ các bạn múa phím thôi..^_^..
Ps: bạn nào đọc được, vui lòng giúp mình share lên facebook nhé để cho ai đó có muốn chia sẻ thì vào đây mà múa phím..^_^..