CoNangLangThang
Thành viên
Ban đầu là một chút ghét.
Kế tiếp là một chút vui.
Kế nữa là một chút giận.
Nào là đủ thứ cảm xúc.
…
Và rồi thì là nhớ.
Nhớ một người mà mình rất ít khi được gặp.
Nhớ một người mà ban đầu mình đã rất ghét.
Nhớ một người mà luôn làm cho mình khó chịu.
Nhớ một người mà mình cũng chẳng hiểu người ta bao nhiêu.
Nhớ một người mà mình đã có chung rất nhiều kỷ niệm.
…
Tại sao mình lại nhớ bạn???
Bạn xuất hiện bên cạnh cuộc sống của mình như một cơn gió, chợt đến chợt đi. Kể ra thì tụi mình cũng có tí duyên.
Bạn đã ở đó, bên cạnh mình một thời gian cũng đủ dài, nhưng mà mình chẳng bao giờ trân trọng tình bạn này. Mình đã không chịu hiểu bạn để rồi bạn cũng không hiểu được mình.
Một năm - chẳng có ý nghĩ gì vì mình đã giành cho bạn một tình bạn hờ hợt.
Khi mình nhận ra mình đã sai thì bạn không còn bên cạnh mình nữa và khoảng cách về địa lý thì không xa nhưng mà khoảng cách về trái tim thì xa lắm.
Mình luôn quan sát, dõi theo bạn, bạn làm sao biết được.
Mình luôn quan tâm bạn, lâu lâu lại nhớ đến bạn, bạn cũng làm sao biết được.
Và khi bạn liên lạc, mình đã vui biết chừng nào.
Mỗi khi nói chuyện với bạn, mình đã cố gắng để cải thiện mối quan hệ của hai đứa lắm rồi.
Nhưng mà…làm sao nhỉ? Khoảng cách của chúng ta vẫn thật xa…
Và mình đã quyết định quên bạn đi, nhưng mà…mình vẫn chưa làm được…mình vẫn tiếp tục dõi theo từng bước chân của bạn…một cách lặng lẽ.
Mình đã cố gắng quên…nhưng đôi lúc bạn lại xuất hiện…làm cho mình vui…rồi lại làm cho mình hụt hẫng…rồi bạn lại biến mất.
Cứ như thế đấy…bạn liên tục làm mình đau…giống như là mình phải trải giá cho thái độ của mình trước đây vậy.
Bạn ơi! Bạn có biết, chưa từng có một người nào khiến mình mệt mỏi như bạn vậy.
Mình phải làm gì với tình bạn này đây.
Bỏ thì mình không nỡ…mà ko bỏ thì mình rất mệt mỏi với cái cách bạn đối xử với mình.
Mọi chuyện rồi cũng phải tìm ra cách giải quyết!
http://static.mp3.zing.vn/skins/mp3...N8WW91IFJhaXNlIE1lIFVwfEcUIbaBlWeBm55IEd8MXwx
Kế tiếp là một chút vui.
Kế nữa là một chút giận.
Nào là đủ thứ cảm xúc.
…
Và rồi thì là nhớ.
Nhớ một người mà mình rất ít khi được gặp.
Nhớ một người mà ban đầu mình đã rất ghét.
Nhớ một người mà luôn làm cho mình khó chịu.
Nhớ một người mà mình cũng chẳng hiểu người ta bao nhiêu.
Nhớ một người mà mình đã có chung rất nhiều kỷ niệm.
…
Tại sao mình lại nhớ bạn???
Bạn xuất hiện bên cạnh cuộc sống của mình như một cơn gió, chợt đến chợt đi. Kể ra thì tụi mình cũng có tí duyên.
Bạn đã ở đó, bên cạnh mình một thời gian cũng đủ dài, nhưng mà mình chẳng bao giờ trân trọng tình bạn này. Mình đã không chịu hiểu bạn để rồi bạn cũng không hiểu được mình.
Một năm - chẳng có ý nghĩ gì vì mình đã giành cho bạn một tình bạn hờ hợt.
Khi mình nhận ra mình đã sai thì bạn không còn bên cạnh mình nữa và khoảng cách về địa lý thì không xa nhưng mà khoảng cách về trái tim thì xa lắm.
Mình luôn quan sát, dõi theo bạn, bạn làm sao biết được.
Mình luôn quan tâm bạn, lâu lâu lại nhớ đến bạn, bạn cũng làm sao biết được.
Và khi bạn liên lạc, mình đã vui biết chừng nào.
Mỗi khi nói chuyện với bạn, mình đã cố gắng để cải thiện mối quan hệ của hai đứa lắm rồi.
Nhưng mà…làm sao nhỉ? Khoảng cách của chúng ta vẫn thật xa…
Và mình đã quyết định quên bạn đi, nhưng mà…mình vẫn chưa làm được…mình vẫn tiếp tục dõi theo từng bước chân của bạn…một cách lặng lẽ.
Mình đã cố gắng quên…nhưng đôi lúc bạn lại xuất hiện…làm cho mình vui…rồi lại làm cho mình hụt hẫng…rồi bạn lại biến mất.
Cứ như thế đấy…bạn liên tục làm mình đau…giống như là mình phải trải giá cho thái độ của mình trước đây vậy.
Bạn ơi! Bạn có biết, chưa từng có một người nào khiến mình mệt mỏi như bạn vậy.
Mình phải làm gì với tình bạn này đây.
Bỏ thì mình không nỡ…mà ko bỏ thì mình rất mệt mỏi với cái cách bạn đối xử với mình.
Mọi chuyện rồi cũng phải tìm ra cách giải quyết!
http://static.mp3.zing.vn/skins/mp3...N8WW91IFJhaXNlIE1lIFVwfEcUIbaBlWeBm55IEd8MXwx
Last edited by a moderator: