[Cảm xúc] Bình đẳng??? Thứ xa xỉ phẩm...

zizizuizui

Thành viên mới
10.jpg
Bố ạ!
Con thật không hiểu bố còn muốn gì ở con nữa?
Bố còn có thể yêu cầu lớn hơn ở nơi con được sao?
Con biết là ở nhà mình ‘con trai là vua, là ông hoàng. Còn con gái, uh, con gái chỉ là cát bụi, là cái nền để những đứa con trai kia đi lên”.
Con chưa bao giờ dám phản đối, chống đối hay có thái độ gì về điều đó. Bởi con hiểu, nếp suy nghĩ phong kiễn, cổ hủ ấy trong 1 gia đình giàu truyền thống ở miền quên bắc bộ vẫn ăn sâu vào tư tưởng của từng người trong gia đình. Bao giờ cũng thế, người đàn ông, người con trai mới có quyền.
Nhưng con không biết con sai gì nữa bố ạ

Con không chịu thua bất cứ anh nào trong nhà nội mình. Đến bây giờ con vẫn khẳng định điều đó.
Học các trường điểm, trường chuyên, luôn ngoan ngoãn, và giờ dù sao cũng là SV của 1 trường có tiếng. Vẫn chưa bao giờ đem lại điều tiếng gì cho gia đình, chưa bao giờ bố mẹ phải muối mặt vì con. Có chăng chỉ là con không quá giỏi mà thôi.
Nhiều khi con nghĩ, nếu con là con trai, nếu con sinh ra trong 1 gia đình có sự bình đẳng thì liệu chăng con có thành công hơn không nhỉ?
Hì, rồi con lại mỉm cười.

13337671244962136.jpg
Ko sao cả.
Uh, lửa thử vàng, gian nan đo sức mạnh.
Nhờ đó con có những kĩ năng cần thiết cho cuộc sống của mình. Uh, tốt thôi.
Giờ con muốn biết, con còn phải làm gì nữa mới có đc sự hài lòng nơi bố đây bố?
Con còn gì nữa ạ?

475a6aee_1.jpg
Sáng sáng con vẫn phải dạy đi chợ dù ngày đó con có đi học hay không? Dù cho con có trễ học (uh, thì cũng có đôi khi thức khuya quá, sáng ko kịp mua đồ ăn thì cũng là trưa, tối tạt ngang siêu thị)
Ngày vẫn 2 lần nấu cơm, canh đầy đủ, nhà cửa vẫn con lau dọn, ngay đến cái nhà tắm, bếp, cái tủ lạnh, cái tủ, cái bàn… cũng là con hoặc cô.
Rồi cả việc nhỏ nhặt là đổ rác, cũng thế con không đổ thì cũng để đó “cái L ko đổ nên cháu cũng không” ơ, thế hóa ra con không làm thì anh cũng ko làm, vậy con làm rùi thì anh làm làm gì ạ? Con không thể hiểu cái câu nói, cái suy nghĩ ấy lại có thể xuất phát từ 1 người có trình độ đại học đấy?
Hàng tháng, vẫn con đi nộp từ tiền điện, nước, điện thoại đến cả những tiền hàng hóa của cô.
Con vẫn chăm lo cho cả gia đình, vẫn chạy qua nhà cô này, cô nọ, lấy cái này mang cái kia cho cô.
Con vẫn nhận, gửi mail những việc của cô, ngay cả việc cập nhật thông tin của anh, của Mun Mun cũng là con.
Rồi ngay như mua thuốc, mua khẩu trang, mua bao tay cho việc sản xuất của cô, cũng là con…
Xuất hóa đơn, nhập hàng, thu chi gia đình cũng con.
Con đi xe đạp điện, nhiều khi hết điện, hay xe hư, bố biết chăng con phải đạp qua quận 6 lận để lấy gì đó từ cô D. lúc đó anh làm gì? Nhảy nhót? Ngủ? lướt net??? Cuộc sống chung mà vô ý đến vậy sao được hả bố?
Chủ nhật, con không ngủ nướng như những đứa bạn, có nướng cũng chỉ 30 phút trễ hơn mọi ngày, rồi tranh thủ làm này làm kia, bởi rõ ràng ngoài CS gia đình, con còn bạn bè, còn học hành, còn những mối quan tâm khác chứ?
Trong khi buổi sáng con đi chợ…. Đến trưa nấu cơm xong rồi, thì anh đâu? Anh ngủ….
Trong khi con đi học ở trường 11h về đến nhà là chuyện bình thường, nhưng đến 12h anh cũng đợi con về nấu cơm. Lúc đó, con có tức ko? Con có bực không ạ? Sao cứ ỷ lại vào con hết vậy ạ?
Máy giặt sao nói là con ko bật thì cũng để đó, sao ko nói là nếu con có để vậy thì cả tháng quần áo cũng vẫn trong đó.

080818000605-714-257.jpg
Con- 1 đứa cá tính, ko thể chịu nổi cái vòng luẩn quẩn này nữa. quá sức chịu đựng rùi.
Con đấu tranh cho mình, phân chia lao động, bởi lẽ ai cũng bận rộn cả, ai cũng có công việc cả. Con nói nhiều lần….
Nhưng rùi sao?
Anh cũng vẫn thế, giờ việc của a chỉ là rửa chén sau bữa ăn.
Vậy bố còn muốn gì ở con đây bố?
Muốn con gánh luôn phần đó nhé bố
Muốn con sáng đến phải nấu ăn cho anh, rùi gọi anh dậy 2 anh em cùng ăn hả bố?
Muốn con phải quan tâm đến 1 ng mà con ko hề có chút tình thương mến thương nào sao?
Muốn con phải theo sát a, phải coi anh có chơi bời gì ko? Phải như 1 bảo mẫu sao bố ơi?
Muốn con phải như 1 người mẹ lo cho anh ạ bố?
Trong khi…
Anh , có coi con ra gì đâu??

ap_20090510103014350.jpg.jpg
Sự ghen tị đã làm mất đi trí khôn của con người. sự ghen tị đã đi lên thành lòng thù hận
Anh hỏi, tại sao mọi người thiếu tin tưởng anh
Trong khi anh làm gì? Sự tò mò, táy máy, động vào đồ của người khác khi chưa được phép thì sao lấy được sự tin tưởng?
Con đủ thông minh, đủ nhạy cảm để nhận biết đc điều đó, và ko chỉ con mà cả… cũng biết vậy
Con ko hiểu sao anh ko nhìn lại, anh đã làm gì để có kết quả như vậy
Anh ko muốn sống tốt hơn mà chỉ muốn kéo người khác xuống, bên ngoài gia đình, có thể anh thành công. Nhưng con tin rằng sự thành công dựa trên sự giả tạo mà anh học nơi ai đó cũng sẽ chẳng thể bền vững được.
Uh, con coi thường.
Anh cũng học KNM rất nhiều, cũng làm việc tại Delta, nói chung cũng được. Nhưng những sự lý thuyết và cái bản chất vậy thì con xin lỗi, con khinh.

11153981235311193.jpg
Bố ạ, bố chỉ có cái nhìn phiến diện như thế sao bố?
Bố ko ở đây, nhưng bố sẵn sàng nghe những lời nói phiến diện đâu đó mà dành những lời nói đó cho đứa con gái vẫn hằng kính yêu bố vô vàn, vẫn sẵn sàng bỏ đi mọi thứ vì bố sao bố ơi?
Bác ở đây, mới hôm kia thôi, bác nói con “làm con gái thiệt thòi cháu nhỉ?” khi thấy con sáng đi chợ, về sơ chế qua, rùi pha café cho bác, đi mua thuốc cho cô, cả chuẩn bị đồ ăn sáng nữa chứ? con chạy lên phòng học 1 lát, rùi lại xuống nấu cơm, đến khi xong, dọn ra rùi lại phải lên gọi anh xuống ăn cơm, ăn xong, anh chạy lên phòng, con lại rửa bát….. Bác nói anh vô ý thức. cả nhà ai cũng biết điều đó, nhưng ko ai nói gì. Con hiểu vì sao….
Rồi con cũng thấy hạnh phúc, vì có những ng yêu thương con, cảm thông với con.
Con rút ngắn thời gian ngủ nghỉ của mình.
Trong khi những đứa bạn có thể họp hành buổi trưa, phấn đấu này kia, thì con bỏ qua để về nhà làm tròn nhiệm vụ của mình.
May mắn thay con có cô, có bác, những người tuyệt vời và biết cách sống, biết cách cảm thông. Cô luôn làm mọi việc khi có thời gian.
Cô hiểu rằng con cũng bận.
Vậy mà bố không hiểu.
Bố thấy nói con không ăn sáng, bố nói sao chứ “lười, rồi tị nhau, không đứa nào chịu nấu”.
Bố yêu thương.
Anh mấy giờ dậy?
Và có lẽ ko ăn sáng đã thành thói quen trong con, dù con cũng đang sửa.
Con không thể tin bố dành từ “lười” cho con.
Dạ vâng, con lười…con lười lắm bố ạ.

Con lười đến mức khi con về dịp tết.
Có ai phải rửa cái chén nào không ạ? Khi mà bàn tay con xước rất nhiều vì thay đổi thời tiết, khi mà mỗi khi nhúng tay vào nước là rất xót, nhưng con cũng không để e phải rửa chén bát. À ko, có 1 lần, do bị chảy máu ra quá.
Nhà cửa con và mẹ lau dọn chu đáo, lại còn vào dọn nhà cho ông nữa chứ?
Con lười, lười đến mức sáng dạy giặt đồ.
Con lười đến mức nhà ngoại làm cỗ, nhà dì đãi cơm, con cũng đến rất sớm để phụ nấu ăn và ra về sau khi đã lau dọn xong
Con lười, lười khi mà bố giao nhiệm vụ mang quà xuống bác cho con, con không thik nhưng vẫn phải đi, bởi đơn giản là nếu không con biết bố nói gì.
Con không biết bây giờ con cần phải làm gì đây ạ bố? con làm gì để tìm thấy sự hài lòng nơi bố?
Con không khóc như bình thường nữa, bởi chua xót quá rồi, đắng quá bố ạ. bởi con mệt mỏi lắm, con cần tìm nơi nghỉ thôi, tìm chỗ bình yên lại.

20778013-images1534305_binhyen11.jpg



Bao nhiêu mưa để xua đi cái nắng?
Bao nhiêu lâu để niềm tin trong con lại tràn đầy?
 
Last edited by a moderator:

benny

Thanh viên kỳ cựu
Chị zizizuizui thân mến!
Những lời em sắp chia sẻ đây không có ý gì cả, chỉ là một chút tâm sự với chị:

Thật sự nếp nghĩ của những gia đình truyền thống Bắc Bộ, từ lâu đã là một câu chuyện khó có lời giải rồi. Miền Bắc - là quê hương của những vương triều phong kiến, của những hệ thống giáo dục, từ Phật học đến Nho học... Và bây giờ, ít nhiều gì những điều đó cũng có ảnh hưởng đến suy nghĩ của những thành viên lớn tuổi trong gia đình. Và những thành viên đó, vì là "lớn tuổi" nên lại ảnh hưởng tới những lớp, lớp, lớp sau nữa. Thành thử có nhiều điều khắt khe và giới trẻ tưởng chừng không chấp nhận được. Nhiều người nói với em rằng miền Nam dễ sống, tính cách Nam bộ hiền hòa thẳng thắn, dễ mất lòng nhưng cũng dễ được lòng. Ở Sài Gòn, em cũng gặp rất nhiều những anh chị, từ Nam Định, Thanh Hóa... vào, và đêù yêu quý miền Nam hơn. Có lẽ đó cũng là một vấn đề đáng để suy nghĩ, nhưng tạm thời, chúng ta sẽ gác lại.

Về vấn đề của chị, em hiểu được những gì chị đang phải chịu đựng. Tất nhiên ở trong hoàn cảnh của chị, không ít người sẽ cảm thấy buồn bực, đau khổ, bất công...Nhưng chị à, dừng lại một chút nhé, khoan hãy nhìn vào những khó khăn cực nhọc. Bên cạnh những thứ bất công đó, cuộc sống còn cho chị rất nhiều mà. Ít nhất, chị có một gia đình tròn vẹn, có một cuộc sống mà phương tiện vật chất không quá khó khăn. Hơn thế, chị có cơ hội thử sức mình trong các lớp chuyên, trường điểm...những điều mà với một số người chỉ là giấc mơ thôi. Những niềm vui ấy, có thể chúng ta thấy nó nhỏ bé lắm, nhưng là điều khao khát của rất nhiều người. Hãy mỉm cười vì những điều đó, và chị sẽ thấy tâm hồn bình lặng lại.

Khi thật sự đã tìm thấy cảm giác thoải mái trong trái tim mình, chị hãy trò chuyện thật chân thành với anh và bố. Hãy chắc chắn rằng khi ấy, chị không còn một cảm xúc tiêu cực nào nữa. Chị biết núi chứ? Khi chị hét vào núi, chị sẽ nghe thấy tiếng vang. Và khi chị đưa những cảm xúc tiêu cực lên, chị cũng sẽ nhận về những thứ đó, và người thân của chị cũng không vui chút nào. Cuộc sống đôi khi cần những vị tha, sự chân thành và những lí lẽ đúng đắn. Khi chị khiến anh và bố hiểu được điều đó, em tin ít nhiều gì cũng sẽ có sự thay đổi.

Và, nếu không được nữa, hãy tạm thời ngưng những công việc của chị một thời gian, sống cuộc sống của chính mình. Làm theo lí lẽ của trái tim, và chị sẽ không hối hận. Nếu xung đột xảy ra, hãy giữ bình tĩnh và làm lại những gì em nói. "Nước chảy đá mòn", kiên trì và chân thành, em tin chị sẽ thay đổi được.

Cố lên chị nhé!
 

phamlinh192

Thành viên mới
chị!
Khi viết ra những tâm sự này chắc phần nào làm nhẹ đi những nổi buồn trong lòng chị. Em cũng không biết phải khuyên chị như thế nào nữa. Chỉ mong chị hãy cố lên. Cố gắng rồi hạnh phúc sẽ đến với chị.
 

tuyethong

Thanh viên kỳ cựu
[FONT=&quot]Chị zizizuizui thân![/FONT]
[FONT=&quot]
[/FONT]

[FONT=&quot]Đọc những tâm sự của chị, không hiểu sao em lại có cái cảm giác chênh vênh sao sao á? Thật sự là không biết phải dùng từ ngữ gì để diễn tả chính xác mà không gây hiểu lầm và không làm tổn thương một ai!!! Em lại là đứa không biết cách ăn nói cho lắm trong những trường hợp như thế này nên có gì chị bỏ qua nha![/FONT]
[FONT=&quot]
[/FONT]

[FONT=&quot]Thật lòng mà nói, đọc xong tâm sự của chị, em cũng không hình dung rõ được là chị đang nói về “những người thân” nào nữa, chỉ có hai hình ảnh hiển hiện thường xuyên và nổi bật nhất, đó là một người cha và một người anh ( anh ruột – anh họ… ???)[/FONT]
[FONT=&quot]
[/FONT]

[FONT=&quot]Em không phải người gốc Bắc, không hiểu nhiều về nếp sống ở đó. Em cũng ko phải là chị, cho nên chắc chắn rằng cũng ko thể hiểu hết những ấm ức, tức tưởi, hờn giận và tổn thương mà chị đã chịu đựng. Em chỉ thấy đi kèm với những hình ảnh ấy và bao trùm lên từng câu chữ là một thứ yêu thương khô khan, chai sạn đến hững hờ. Có lẽ nào đúng như chị nói : “Sự ghen tị đã làm mất đi trí khôn của con người. sự ghen tị đã đi lên thành lòng thù hận”…? [/FONT]
[FONT=&quot]
[/FONT]

[FONT=&quot]Một khi tình cảm con người chỉ còn lại một chữ “hận”, thật khó để hình dung chuyện gì sẽ xảy ra nên em hy vọng, khi chị nói ra những suy nghĩ này, chị thật sự đang cần tìm một “lối đi” chứ ko phải là “trút cạn” để “buông tay”…[/FONT]
[FONT=&quot]
[/FONT]

[FONT=&quot]Những gì cần nói thì có lẽ Benny đã nói gần hết rồi, em chỉ có vài lời gửi đến chị thôi.[/FONT]
[FONT=&quot]
[/FONT]

[FONT=&quot]Em nghĩ, cái mà chị đang chịu đựng thật sự không phải là ba hay là anh trai của chị mà đó là một lối sống, một nếp suy nghĩ. Câu trả lời mà chị đang cần tìm ko phải là cho câu hỏi “ba chị còn cần gì ở chị?” mà là “chị đang cần gì ở mọi người và ở chính mình?”[/FONT]
[FONT=&quot]
[/FONT]

[FONT=&quot]Thay đổi một thói quen dù là nhỏ nhặt cũng đã rất khó, huống hồ là thay đổi một nếp sống. Để làm được, người ta cần nhiều thứ hơn hai chữ “cố gắng”. Là quyết tâm, là ý chí, là niềm tin, là bản lĩnh và hơn tất cả là yêu thương thật sự.[/FONT]
[FONT=&quot]
[/FONT]

[FONT=&quot]Ham muốn và kỳ vọng ở một con người là cái bể ko đáy, sẽ ko có điểm dừng khi chị cứ mãi đi tìm câu trả lời để làm hài lòng câu hỏi “ cần gì nữa ở tôi?”. Cuộc sống là của chị, tương lai là do chị tạo dựng và hành động là do chị quyết định. [/FONT]
[FONT=&quot]
[/FONT]

[FONT=&quot]Ai đó nói rằng “hạnh phúc là đấu tranh”, nếu chị muốn thoát cái vòng luẩn quẩn đó, muốn người ta hiểu mình hơn, muốn niềm tin trong mình lại tràn đầy, hãy bắt tay hành động đi chị. Hãy để ba và anh trai chị hiểu rằng, chị ko phải là một “cái máy giúp việc” vô tri vô giác, và rồi đến một lúc nào đó, chị cũng sẽ có cho mình một “gia đình riêng”… chị ko thể và ko phải lúc nào cũng có thể sống như bây giờ, chăm lo và làm tất tần tật mọi thứ cho mọi người…[/FONT]
[FONT=&quot]
[/FONT]

[FONT=&quot]Cứ tin, hạnh phúc – đã đi là sẽ gặp! Chúc chị sớm tìm được cho mình “mục đích sống cuối cùng”…!!![/FONT]
[FONT=&quot]
[/FONT]

[FONT=&quot]p/s: Mà sao chị ko thử để ba mình đọc được bài viết này của chị nhỉ? Biết đâu đấy, lời của cõi lòng sẽ chạm được hố sâu của khắc khoải…??? :nghichngom::nghichngom::nghichngom:
[/FONT]
 

zizizuizui

Thành viên mới
Mình viết những dòng trên khi tâm trạng đang bức bối, đang không tìm được lối thoát cho mình. Có khá nhiều điều tiêu cực trong đó. Nhưng giờ thì ổn rồi. Có lẽ tĩnh lại 1 chút và viết ra đã làm mình nhẹ lòng đi. Cám ơn sự chia sẻ của cả nhà.
@Benny :chị cám ơn e, suy nghĩ của em thực sâu sắc. Uhm, mới học cấp 3 thôi mà... nể em thật đó. Và chị cần nhìn nhận lại sau khi đọc những chia sẻ của em
@phamlinh192 :uh, khi mà bực tức lên đến đỉnh cao thì viết ra là giải pháp tốt. Nhẹ nhàng và thanh thản đi rất nhiều, thấy mọi việc không tệ như mình nghĩ. Chúc e nhiều niềm vui nhé.
@tuyethong
có lẽ có sự hiểu lầm chút. sự thù hận không phải nơi chị. Mà là nơi anh, khi anh không nhận được sự tin tưởng, khi anh không được quý mến bằng. Vậy là thù hận. Hận cả chị, cả cô....
Và bố vẫn là người chị luôn yêu thương kính trọng. Dù có những điều bức xúc. Nhưng vốn dĩ con người có ai hoàn hảo đâu, chẳng phải bố cũng có những điều bất mãn nơi chị sao. Phải thông cảm, và yêu thương thôi. Vả lại, làm con cái thì không có quyền phán xét cha mẹ (vì thế làm sao chị dám đưa bài này cho bố chứ). Hơn hết nhờ bố, chị có 1 gia đình ấm áp, không sứt mẻ, tràn đầy tình yêu thương. Và bố cũng hy sinh rất nhiều cho gia đình rồi.

Chị cũng hiểu rằng nhờ sống trong môi trường đó mà bây giờ mình có được nhiều thứ, học được nhiều bài học, nhiều kỹ năng cần thiết cho cuộc sống.
Thực sự điều chị muốn là tìm sự hài lòng nơi bố. Vẫn biết rằng thành công, hạnh phúc của mình không thể dùng thước đo của người khác để đánh giá. Nhưng chị không biết sao suy nghĩ đó đã ăn sâu vào tiềm thức. Muốn thay đổi cũng không phải dễ.

Dù sao cuộc sống của mình cũng quá đỗi hạnh phúc. Mình đã có quá nhiều. vui vẻ lên nào!!!!
 

doonyin

[♣]Thành Viên CLB

Lâu rồi mới nghe thoảng được một giọng Bắc. Vì nhiều khi thèm chết một giọng Hà Nội !
Bắc Nam cũng là người. doonyin ngạc nhiên vì suy nghĩ thật lạ của các bạn. Các bạn đừng nên huơ đũa như thế vì trong đa số vẫn có thiểu số. Đa dạng. Đừng bị nhiễm cái tư tưởng của mấy "ông trên cao" đóng gói một sự việc bằng tầm nhìn be bé của mình. Không thể nói khi chưa hiểu cặn kẽ.
doonyin từng như bạn. Bị la, bị ăn tát vì hỗn. Cũng từng dầm dề nước mắt. Lâu thành quen !
Bỏ nhà, bỏ học và tự mở cuộc nói chuyện đàng hoàng đòi quyền bình đẳng đến lần thứ 8. Không khuyến khích bạn làm theo đâu nhá.
Và tình hình thì có cải thiện, mỗi lần một tí. Nhưng để thật sự hiểu mình đang nghĩ gì thì không thể, dù đã nói cạn lời.
Một từ mà doonyin đã tự nhủ trong mọi hoàn cảnh. Chấp nhận !
Đem cái topic này cho phụ huynh xem là một sự liều mạng hiếm có đấy bạn tuyethong.
 

Đan Thảo

Thanh viên kỳ cựu
Thật ra thì trở ngại lớn nhất của việc đi tìm hạnh phúc là mong được một hạnh phúc lớn hơn. :mimcuoi:

Bình yên và bình yên >:D<
 

Bình luận bằng Facebook

Similar threads
Thread starter Tiêu đề Diễn đàn Trả lời Date
nguyentham_nh [Cảm xúc] Bình yên nhé! Tôi ơi... Góc cảm xúc 4
Vrain Cảm xúc chương trình Valentine Trắng - Đầu non cuối gió (16-17/3/2013 Góc cảm xúc 22
trangdang [CẢM XÚC]- Cảm xúc giao mùa (st) Góc cảm xúc 1
power of desert [Góc cảm xúc] Sóng vẫn rì rào Góc cảm xúc 6
benny [Cảm xúc] Thư gửi bố (Nỗi ám ảnh trong con) Góc cảm xúc 3
Sóng [Cảm xúc] Sợ... Góc cảm xúc 0
Sóng [Cảm xúc] Trở về nhà Góc cảm xúc 5
_ice_ [Cảm xúc] Mỗi làn bị bệnh... Góc cảm xúc 3
benny [Cảm xúc] "Nêu cảm nghĩ" Góc cảm xúc 4
bluesea88 [Cảm xúc]Mục đích sử dụng - Sử dụng đúng mục đích Góc cảm xúc 2
trangdang [Cảm xúc]- Cảm xúc ngày học huấn luyện marketing thứ 3 Góc cảm xúc 4
thien_duong_mau_tim [cảm xúc]Để cuộc sống cần 1 khoảng lặng Góc cảm xúc 0
hoahong39 [cảm xúc] bất chợt nhớ Góc cảm xúc 2
songha [Cảm xúc] Ước mơ có thật nhiều điều ước! Góc cảm xúc 1
ythan3 [cảm xúc]không có tựa đề Góc cảm xúc 0
C [cảm xúc]Một chút trong cuộc đời... Góc cảm xúc 0
hue_yeu_thuong [Cảm xúc]Những bức thư tay Góc cảm xúc 2
benny [Cảm xúc] Cơn mơ phiêu du Góc cảm xúc 0
songha [cảm xúc]bàn tay lẻ loi Góc cảm xúc 5
haus1412 [Cảm Xúc] Một chút xúc cảm về Chương trình Offline ngày 18/12/2011_ "Giáng Sinh Ấm" Góc cảm xúc 0
N [Cảm xúc] Món quà Giáng Sinh Góc cảm xúc 0
tuyethong [Cảm xúc] Anh thuộc về nơi ấy hay đây...!? Góc cảm xúc 1
nguyenthinga.k47i3 [Cảm xúc]I never give up Góc cảm xúc 1
C Cảm xúc: Đi làm gia sư- trân trọng thêm cuộc sống Góc cảm xúc 3
tritai [Cảm xúc] Tui là tritai Góc cảm xúc 7
_ice_ [Cảm xúc] Viết cho cô giáo đầu tiên Góc cảm xúc 0
power of desert [góc cảm xúc] Viết cho ngày Hiến chương Góc cảm xúc 0
ythan3 [Cảm Xúc]Thiên đường của bạn là gì ? Góc cảm xúc 0
ythan3 [Cảm xúc]Cảm xúc về biển Góc cảm xúc 4
ythan3 [Cảm xúc]Thời gian ơi! Quay về đi Góc cảm xúc 10
S [Cảm xúc]ngày buồn nhất Góc cảm xúc 14
bluesea88 [Cảm xúc] Đã lâu lắm chưa viết được một bài ra hồn. Góc cảm xúc 5
susu_dungkhoc [Cảm xúc]Sợ ... Góc cảm xúc 0
tuyethong [Cảm xúc] Có đôi khi... Góc cảm xúc 3
N [Cảm xúc] Bông Hoa Trên Vách Núi Góc cảm xúc 2
haus1412 [Cảm xúc] Má ơi.... Góc cảm xúc 6
_ice_ [Cảm xúc] Chuyện tình ốc và biền Góc cảm xúc 3
trangdang [Cảm xúc]- Ru hời tuổi thơ Góc cảm xúc 0
tuyethong [Cảm xúc] 20/10 đọc bức thư gửi ngày 08/03... Góc cảm xúc 6
tangnam2 [Cảm xúc] Chương trình offline chào mừng ngày 20-10 Góc cảm xúc 22
kực_kì_lì [Cảm xúc] Giá ở đâu đó có người đợi tôi. . . Góc cảm xúc 3
hue_yeu_thuong [Cảm xúc] Chủ nhật mưa Góc cảm xúc 3
kực_kì_lì [Cảm xúc] Goodbye...! Góc cảm xúc 2
bluesea88 [Cảm xúc]Nhật ký hưởng ứng trái tim bên phải. Góc cảm xúc 8
benny [Cảm xúc] Trở về làm một người em Góc cảm xúc 1
tuyethong [Cảm xúc] Không đề!!! Góc cảm xúc 3
tangnam2 [Cảm xúc] Nhìn lại chăng đường một năm gắn bó với diễn đàn của tangnam2 Góc cảm xúc 12
Sóng [Cảm xúc] Tại sao tôi ở đây? Góc cảm xúc 1
kực_kì_lì [Cảm xúc] Please tell me why...? Góc cảm xúc 0
_ice_ [Cảm xúc] Những cái nick offline Góc cảm xúc 3

Similar threads

Similar threads

Similar threads

Top