Không biết ttl có thích nghe kể chuyện ko, còn mình thì rất thích được kể chuyện cho người khác nghe. Hay để mình thử kể cho bạn nghe một câu chuyện cổ nha, chuyện về một chú chó và một người chủ.
“Một ngày, lúc người đàn ông mù cùng với con chó dẫn đường băng qua ngã tư, thì một chiếc xe tải mất lái lao tới, người đàn ông mù bị xe tải cán chết. Con chó dẫn đường của ông vì cứu chủ cũng cùng chết dưới gầm xe tải. Người chủ và nó cùng nhau đến trước cửa thiên đường.
Một vị thiên sứ chặn bọn họ lại, nói một cách bối rối "Xin lỗi, ...thiên đường lúc này chỉ còn thừa một chỗ, một trong hai người buộc phải xuống địa ngục"
Người chủ nghe rồi, liền hỏi : Con chó của con không biết thế nào là thiên đường, thế nào là địa ngục, có thể để cho con quyết định ai được ở lại thiên đường có được chăng ?
Vị thiên sứ nhìn người đàn ông mù một cách đầy nghi hoặc, nhăn trán suy nghĩ một hồi rồi mới cất lời : Thật xin lỗi, mỗi một linh hồn đều bình đẳng, hai người cần trải qua thử thách để quyết định xem ai được ở lại đây. Người chủ thất vọng hỏi : thử thách ra sao ?
Thiên sứ nói : thử thách này rất giản đơn, chỉ là một cuộc thi chạy, từ đây chạy đến cửa lớn của thiên đường, ai đến nơi đó trước thì có thể ở lại đây. Nhưng con hãy yên tâm, vì con đã chết rồi, cho nên không còn là người mù nữa, hơn nữa tốc độ của linh hồn với nhục thể không có quan hệ, người càng trong sáng, lương thiện thì chạy càng nhanh. Người đàn ông mù đồng ý.
Vị thiên sứ để hai người sẵn sàng rồi tuyên bố thử thách bắt đầu, ngài tin rằng người đàn ông mù vì để được ở lại thiên đường sẽ dốc hết sức để chạy về phía trước. Nhưng ai ngờ rằng người đàn ông mù lại chầm chậm bước mà không hề có một chút gấp gáp. Điều khiến vị thiên sứ càng kinh ngạc là chú chó dẫn đường cũng không bỏ chạy, nó nhịp nhàng, chậm rãi đi bên cạnh chủ nhân, một bước cũng không rời chủ. Thiên Sứ cuối cùng cũng hiểu, thì ra, bao nhiêu năm nay chú chó kia đã hình thành thói quen, mãi mãi ở bên cạnh, bảo vệ cho chủ. Người chủ nhân đáng ghét đã lợi dụng điều này, tính toán sẵn trong đầu, nắm chắc phần thắng trong tay, ông ta chỉ cần ở cửa thiên đường bảo chú chó dừng lại, thì có thể nhẹ nhàng chiến thắng trong thử thách này.
Thiên sứ nhìn chú chó trung thành, trong lòng rất buồn, thiên sứ nói lớn : ngươi đã vì chủ nhân mà hy sinh cả tính mạng, bây giờ chủ nhân của ngươi đã không còn mù nữa, ngươi không cần phải tiếp tục đưa đường cho ông ta, ngươi mau chạy tới thiên đường đi !.
Thế nhưng, dường như người chủ và chú chó dều không nghe thấy lời vị thiên sứ nói, vẫn chậm rãi đi về phía trước, như thể họ đang dạo chơi.
Quả nhiên, cách đích chỉ còn mấy bước chân, người chủ phát ra một khẩu lệnh, chú chó ngoan ngoãn ngồi xuống, thiên sứ nhìn người chủ đầy nghi vấn.
Lúc này người chủ cười, ngoảnh đầu nói với vị thiên sứ : Con cuối cùng cũng tiễn được con chó của mình tới cửa thiên đường rồi, điều con lo lắng nhất chính là nó căn bản không muốn ở thiên đường, chỉ muốn ở bên con ... cho nên con mới thay nó quyết định, mong ngài chăm sóc nó.
Thiên thần sững người.
Người chủ lưu luyến nhìn con chó, lại nói : có thể dùng thử thách để quyết định vậy thật là tốt, chỉ cần tao để mày đi trước vài bước thôi, thì mày có thể ở lại thiên đường rồi, thế nhưng mày ở bên tao bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên tao có thể dùng đôi mắt của tao để nhìn mày, cho nên tao không thể kìm chế được, nên mới buớc chậm chân để có thể nhìn mày lâu hơn một chút. Nếu như có thể, tao thật sự muốn được tiếp tục nhìn mày đi. Thế nhưng đến cửa thiên đường mất rồi, đó mới là chỗ của mày. Mong ngài quan tâm đến nó.
Nói dứt lời, người chủ phát một khẩu lệnh, trong tích tắc con chó bước đến đích, người chủ giống như một chiếc lông vũ rơi xuống địa ngục. Con chó nhìn thấy, lập tức quay đầu, lao theo người chủ. Vị thiên sứ giang rộng đôi cánh lao theo để giữ chú chó lại, thế nhưng đó là linh hồn thuần khiết nhất thế gian, cho nên tốc độ còn nhanh hơn cả ngài.
Cuối cùng con chó và người chủ ở bên nhau, con chó dẫn đường vẫn mãi mãi bảo vệ chủ nhân nó, và cho dù là ở nơi địa ngục, họ vẫn cảm thấy như, mình đang sống trong một thiên đường…” ^_^
Ttl thấy đó! Thiên đường – ko ở đâu xa cả, nó do chính suy nghĩ của chúng ta tạo ra mà thôi.
Vẫn biết cuộc sống này với những bạn bè, công việc, học tập, tình cảm… mọi thứ chẳng đơn giản và dễ dàng chút nào… Đau thương, mất mát, tan nát, hụt hẫng… đôi khi trở thành điều hiển nhiên mà chúng ta chẳng thể nào tránh khỏi… “ Khóc một lần rồi thêm một lần nữa – mất một lần rồi thêm một lần mất hơn thế…”. Tập hợp của những cảm xúc đỗ vỡ, ngơ ngác, thản thốt, vu vơ, ngớ ngẩn, lạc lõng, mất mát, vô nghĩa, ko phương hướng ấy tạo nên trong sâu thẳm con người mỗi chúng ta một trái tim “chắp vá” mong manh… Càng bôn ba, càng lăn lộn, càng từng trải bao nhiêu thì trái tim ấy sẽ càng mỏng manh, dễ vỡ hơn bấy nhiêu… nhưng cũng nhờ đó mà ta trưởng thành hơn, chững chạc hơn, chai sạn hơn và… mạnh mẽ hơn…
Đôi lúc thấy mệt mỏi, thấy chùn chân và nghiêng ngã… muốn ngã lắm…
Nhiều khi buồn muốn rơi nước mắt… khóc thật to hoặc cắn chặt vào lòng…
Có chứ, những lúc thấy chông chênh với buồn vui số phận…
Nhưng khi ta đã cố gắng hết mình mà ko được như ý, có lẽ cũng ko còn gì để mà phải ân hận hay nuối tiếc… hơn nữa, ta còn phải dành những sự quan tâm ấy cho những người, những việc xứng đáng hơn… bạn có nghĩ vậy ko!?
Sinh ra, lớn lên và tồn tại giữa cuộc đời này… ta sẽ đi qua những con người khác nhau… Có người cho ta nỗi đau, thương tổn thì cũng sẽ có người đem đến cho ta niềm vui và hạnh phúc, có người cho ta cảm giác được quan tâm, chia sẻ thì hẳn cũng sẽ có người giúp ta hiểu thế nào là cô đơn, bị bỏ rơi và quên lãng… Có người đến rồi lại đi tựa chừng như cơn gió, nhưng cũng có người xuất hiện rồi là ở lỳ trong trái tim ta… Có chăng tất cả là một sự sắp xếp của tạo hóa, và cuộc đời để họ xuất hiện vào lúc đó để cho ta một bài học, một kinh nghiệm, một sự sẻ chia, cảm thông, lắng nghe hoặc để ta biết thế nào là yêu – ghét – hờn – giận – nhớ thương – quên lãng…
Một chút thương, một chút nhớ thêm một tẹo hờn giận vu vơ…
Một chút yêu, một chút ghét thêm ko ít lo lắng, quan tâm…
Một chút hững hờ, một chút thờ ơ thêm vào những đam mê và khát khao cháy bỏng…
Tất cả đủ để hình thành một “thiên đường” – khó định hình và ko có một định nghĩa rõ ràng…
Quá khứ đã qua chẳng thề nào quay ngược trở lại được…
Tương lai chưa đến ai biết ngày mai sóng sẽ xô về đâu mà tính…
Chỉ có hiện tại là đáng để cho ta quan tâm và gìn giữ…
Làm những gì mình cho là phải, là nên… rồi sẽ đến lúc đôi chân bước đến được phía cuối con đường, đôi tay chạm được vào cánh cửa thiên đường…
Tin XX đi!!! Tin là sẽ thấy! Đi là sẽ đến, TT à!!! >_^