trangdang
[♣]Thành Viên
Tháng 9, hồi còn bé, tôi vẫn thường nôn nao mỗi khi những chú ve ngừng kêu và bàng cũng giấu đi sắc đỏ rực rỡ của mình. Cũng chẳng hiểu tại sao tôi lại có thói quen cắt tóc vào ngày 04/09, năm nào cũng vậy. Một năm cắt tóc một lần!
Phải! Nhớ thật nhiều cảm giác nôn nao ấy, sáng nay đi học, bâng quơ nghĩ về những em học sinh, dạo này có lẽ chúng không còn học đúng vào dịp 5/9 như trước. Có lẽ là sớm hơn, tự nhiên thấy buồn, cảm giác như trẻ em mất đi cảm giác chờđợi...
Tháng chín chung chiêng nghiêng sợi nắng ngủ say trên tóc ai ngày khai giảng. Bút vở xênh xang thơm mùi mực mới với những bất ngờ bình dị chợt nhận ra: Em, ta và mùa thu.
CHỢT NHẬN RA MÙA THU
Chẳng có gì để nhận ra mùa thu!
Đêm vẫn thế, đèn chong khuya thao thức. Tiếng máy quay dồn dập đôi chân em. Xe chỉ luồn kim, cúc áo đơm mờ mắt mẹ. Gíâc ngủ mệt nhoài chưa kịp nghe hơi thở đã vội trở mình trước bình minh.
Ngày vẫn thế, nhẹ tâng cái nắng. Chợt nghe chông chênh trên quang gánh mẹ vai gầy. Em ấn vòng quay nhọc nhằn, bó hàng đi về mỗi ban mai.
Em vẫn cùng những đứa bạn làm những cuộc dạo chơi qua bao dốc bao đồi, bán làn da con gái để chịu nắng oằn gánh củi. Bó củi càng đè vai, càng rạng rỡ nụ cười. Qủa sim tím căng tròn tuổi mộng, chùm dú dẻ vàng mọng ước mơ…
Ôi! Em đã lãng quên hay cuộc sống không cho em nhớ?
Chiều vẫn về cùng gió mát vui đầy ánh mắt. Mồ hôi trong mớ tiền lẻ, chợt thơm!...
Rồi một sáng kia, khi tiếng loa phóng thanh thông báo vang đầu xóm, em bỗng nhớ ra mình còn việc chưa làm. Hàng trăm thứ cần cho mùa học mới. Một chút xôn xao hiển nhiên thoáng chốc hóa nhập nhằng giữa toan tính nhỏ nhoi!
Hai đứa vẫn cùng nhau “dạo chơi” với bó củi oằn vai. Trong câu chuyện có thêm sách vở, có thêm trường lớp…Hai đứa cười, tiếng cười nghiêng về phía ngậm ngùi…
Ngày trở lại trường, thiên hạ khoác lên mình trắng nõn tươi xinh nôn nao từ cuối hạ. Có kẻ hãnh diện khi áo mới rộng hơn vì sự phổng phao. Hai đứa vẫn “mang lì chiếc áo độ thu tàn” năm cũ. Kệ, cho hợp với làn da!
Em không cười. Em đã nhận ra mùa thu từ những lo toan sau câu đùa của bạn. Mùa thu buồn, có buồn!
(sưu tầm)
Tôi vẫn đọng nguyên cảm xúc mỗi khi đọc bài viết này, một bài viết tôi sưu tầm từ năm lớp 9. Những ngày qua là những ngày trong tôi tràn cảm giác bâng khuâng, một cảm xúc khiến tôi nhoi nhói và không biết làm gì hơn ngoài câm lặng. Hồi hè học quân sự, tôi bàng hoàng khi coi điểm một cô bạn tôi biết sơ sơ, một hàng 000... Lúc đó tôi mới nhận ra sự vắng mặt của bạn ấy. Đầu năm, lại xốn xang hỏi bạn "bà X đâu bà ha? mấy bữa nay tui không thấy bả" . Nhắn tin hỏi nó, nó lảng không nói ra. Tự dưng ước gì có thể chạy về quê nó, nghe nó tâm sự, nó và tôi, hai đứa cũng chỉ quen tình cờ, xã giao, mà sao thấy đau quá... "T ơi, G ơi, tụi mình dốc tâm vôđược trường để rồi phải trở về như thế này sao?...".
Em không cười. Em đã nhận ra mùa thu từ những lo toan sau câu đùa của bạn. Mùa thu buồn, có buồn!
Phải! Nhớ thật nhiều cảm giác nôn nao ấy, sáng nay đi học, bâng quơ nghĩ về những em học sinh, dạo này có lẽ chúng không còn học đúng vào dịp 5/9 như trước. Có lẽ là sớm hơn, tự nhiên thấy buồn, cảm giác như trẻ em mất đi cảm giác chờđợi...
Tháng chín chung chiêng nghiêng sợi nắng ngủ say trên tóc ai ngày khai giảng. Bút vở xênh xang thơm mùi mực mới với những bất ngờ bình dị chợt nhận ra: Em, ta và mùa thu.
CHỢT NHẬN RA MÙA THU
Chẳng có gì để nhận ra mùa thu!
Đêm vẫn thế, đèn chong khuya thao thức. Tiếng máy quay dồn dập đôi chân em. Xe chỉ luồn kim, cúc áo đơm mờ mắt mẹ. Gíâc ngủ mệt nhoài chưa kịp nghe hơi thở đã vội trở mình trước bình minh.
Ngày vẫn thế, nhẹ tâng cái nắng. Chợt nghe chông chênh trên quang gánh mẹ vai gầy. Em ấn vòng quay nhọc nhằn, bó hàng đi về mỗi ban mai.
Em vẫn cùng những đứa bạn làm những cuộc dạo chơi qua bao dốc bao đồi, bán làn da con gái để chịu nắng oằn gánh củi. Bó củi càng đè vai, càng rạng rỡ nụ cười. Qủa sim tím căng tròn tuổi mộng, chùm dú dẻ vàng mọng ước mơ…
Ôi! Em đã lãng quên hay cuộc sống không cho em nhớ?
Chiều vẫn về cùng gió mát vui đầy ánh mắt. Mồ hôi trong mớ tiền lẻ, chợt thơm!...
Rồi một sáng kia, khi tiếng loa phóng thanh thông báo vang đầu xóm, em bỗng nhớ ra mình còn việc chưa làm. Hàng trăm thứ cần cho mùa học mới. Một chút xôn xao hiển nhiên thoáng chốc hóa nhập nhằng giữa toan tính nhỏ nhoi!
Hai đứa vẫn cùng nhau “dạo chơi” với bó củi oằn vai. Trong câu chuyện có thêm sách vở, có thêm trường lớp…Hai đứa cười, tiếng cười nghiêng về phía ngậm ngùi…
Ngày trở lại trường, thiên hạ khoác lên mình trắng nõn tươi xinh nôn nao từ cuối hạ. Có kẻ hãnh diện khi áo mới rộng hơn vì sự phổng phao. Hai đứa vẫn “mang lì chiếc áo độ thu tàn” năm cũ. Kệ, cho hợp với làn da!
Em không cười. Em đã nhận ra mùa thu từ những lo toan sau câu đùa của bạn. Mùa thu buồn, có buồn!
(sưu tầm)
Tôi vẫn đọng nguyên cảm xúc mỗi khi đọc bài viết này, một bài viết tôi sưu tầm từ năm lớp 9. Những ngày qua là những ngày trong tôi tràn cảm giác bâng khuâng, một cảm xúc khiến tôi nhoi nhói và không biết làm gì hơn ngoài câm lặng. Hồi hè học quân sự, tôi bàng hoàng khi coi điểm một cô bạn tôi biết sơ sơ, một hàng 000... Lúc đó tôi mới nhận ra sự vắng mặt của bạn ấy. Đầu năm, lại xốn xang hỏi bạn "bà X đâu bà ha? mấy bữa nay tui không thấy bả" . Nhắn tin hỏi nó, nó lảng không nói ra. Tự dưng ước gì có thể chạy về quê nó, nghe nó tâm sự, nó và tôi, hai đứa cũng chỉ quen tình cờ, xã giao, mà sao thấy đau quá... "T ơi, G ơi, tụi mình dốc tâm vôđược trường để rồi phải trở về như thế này sao?...".
Em không cười. Em đã nhận ra mùa thu từ những lo toan sau câu đùa của bạn. Mùa thu buồn, có buồn!
Last edited by a moderator: