huynh_thy
[♣]Thành Viên CLB
Giấu nỗi buồn trong cây
Tháng ngày thì thầm trong đất
Đêm về tự hỏi
Ai biết nỗi buồn đâu?
Giấu nỗi buồn trong từng viên gạch
Lầm lì với gió mưa
Nắng về khẽ hỏi
Nỗi buồn ẩn khe nào?
Giấu nỗi buồn trong mắt ai nhìn
Bâng quơ kiếm tìm
Phía ấy - không tôi
Nỗi buồn đọng trên lá
Nỗi buồn ngân thành giọt
Mưa hoài phố tôi.
(Đại Dương)
Ta chợt nhớ đến bài thơ này khi bắt gặp những đôi mắt thân thuộc không còn lấp lánh niềm vui trong khi môi của họ vẫn đang mỉm cười. Vậy đấy! Khi không còn là trẻ con thì đôi khi cười không hẳn là hạnh phúc và khóc không có nghĩa là đau khổ. Hóa ra, cả ta và cả bạn đều sợ nỗi buồn và càng sợ hãi hơn khi chúng ta nhận thấy có ai đó biết rằng chúng ta đang buồn, đang tuyệt vọng, đang cần một chỗ dựa...
Ta nhớ có một anh bạn nói với ta rằng "khi một người nào đó hét lên "hãy để cho tôi một mình" là khi người đó cần ai đó ở bên cạnh của mình nhất", ta tin vào điều này vì khi một trái tim bị thương thì cần phải có một đôi tay để xoa dịu và chữa lành vết thương đó. Vậy thì cớ gì trong những lúc buồn bạn phải tỏ ra mạnh mẽ và kiên cường trong khi trái tim của bạn kêu than yếu ớt và lý trí của bạn không còn đủ sức mạnh để nâng đỡ đôi chân đang rã rời của bạn?
Có thể và có lẽ bạn nghĩ rằng nỗi buồn là một điều "xấu xa" và nó làm cho gương mặt của bạn không còn hoàn hảo? Ta vẫn thích câu nói của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh "chẳng thà là buồn còn hơn để cuộc sống vô vị" - phải có đủ "đắng, cay, ngọt, bùi" thì mới gọi là cuộc sống, thiếu đi một vị là thiếu đi một sự trải nghiệm cho cuộc hành trình đi tìm sự "gần nhất với hoàn hảo" :mimcuoi:
Những khi buồn, bạn đừng đuổi ta đi nơi khác nhé, vì ta cần bên bạn lúc này để đôi vai ta có việc để làm và để một mảng tim ta lấp vào khoảng trống của tim bạn, để bàn tay ta nắm chặt tay bạn và... để những nổi buồn trôi tuột vào những ngày đã qua...
Tháng ngày thì thầm trong đất
Đêm về tự hỏi
Ai biết nỗi buồn đâu?
Giấu nỗi buồn trong từng viên gạch
Lầm lì với gió mưa
Nắng về khẽ hỏi
Nỗi buồn ẩn khe nào?
Giấu nỗi buồn trong mắt ai nhìn
Bâng quơ kiếm tìm
Phía ấy - không tôi
Nỗi buồn đọng trên lá
Nỗi buồn ngân thành giọt
Mưa hoài phố tôi.
(Đại Dương)
Ta chợt nhớ đến bài thơ này khi bắt gặp những đôi mắt thân thuộc không còn lấp lánh niềm vui trong khi môi của họ vẫn đang mỉm cười. Vậy đấy! Khi không còn là trẻ con thì đôi khi cười không hẳn là hạnh phúc và khóc không có nghĩa là đau khổ. Hóa ra, cả ta và cả bạn đều sợ nỗi buồn và càng sợ hãi hơn khi chúng ta nhận thấy có ai đó biết rằng chúng ta đang buồn, đang tuyệt vọng, đang cần một chỗ dựa...
Ta nhớ có một anh bạn nói với ta rằng "khi một người nào đó hét lên "hãy để cho tôi một mình" là khi người đó cần ai đó ở bên cạnh của mình nhất", ta tin vào điều này vì khi một trái tim bị thương thì cần phải có một đôi tay để xoa dịu và chữa lành vết thương đó. Vậy thì cớ gì trong những lúc buồn bạn phải tỏ ra mạnh mẽ và kiên cường trong khi trái tim của bạn kêu than yếu ớt và lý trí của bạn không còn đủ sức mạnh để nâng đỡ đôi chân đang rã rời của bạn?
Có thể và có lẽ bạn nghĩ rằng nỗi buồn là một điều "xấu xa" và nó làm cho gương mặt của bạn không còn hoàn hảo? Ta vẫn thích câu nói của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh "chẳng thà là buồn còn hơn để cuộc sống vô vị" - phải có đủ "đắng, cay, ngọt, bùi" thì mới gọi là cuộc sống, thiếu đi một vị là thiếu đi một sự trải nghiệm cho cuộc hành trình đi tìm sự "gần nhất với hoàn hảo" :mimcuoi:
Những khi buồn, bạn đừng đuổi ta đi nơi khác nhé, vì ta cần bên bạn lúc này để đôi vai ta có việc để làm và để một mảng tim ta lấp vào khoảng trống của tim bạn, để bàn tay ta nắm chặt tay bạn và... để những nổi buồn trôi tuột vào những ngày đã qua...