[Trải nghiệm] Ngày ấy và bây giờ - sao mà khác xa nhau nhiều quá???

tuyethong

Thanh viên kỳ cựu
“Ngày xưa anh bé đã ước mơ gì?

Còn em mơ ước sẽ được bay xa…”
Ước mơ - ngày ta thơ bé hình như nhiều, nhiều lắm. Nhiều đến mức, có ngồi cả ngày để nhẩm lại, ta cũng chẳng thể nào kể hết ra được… Không biết nên nói rằng do ngày ấy ta ngây thơ nên mơ mộng nhiều thế hay là vì bây giờ, ta trở nên nhạt nhẽo và nhàm chán quá rồi, để đến nỗi, một giấc mơ con, nhỏ nhoi… ta cũng chẳng còn nữa…

Thời gian!
Một khi đã trôi vụt đi qua là sẽ chẳng bao giờ quay trở lại…
Cũng như ta, khi đã lớn khôn rồi, thì sẽ chẳng thể nào ngược được về tuổi thơ…
Để rồi một phút giây nào đó, ta chợt giật mình, ngẩn ngơ “ thuở ấu thơ ấy và bây giờ, sao mà khác xa nhau nhiều đến vậy???”

Thuở bé, nghe mẹ kể về những câu chuyện thần tiên, có Lọ Lem xinh đẹp, chàng hoàng tử khôi ngô… ta mơ, một ngày nào đó, mình được như nàng công chúa cổ tích, được sống trong tòa lâu đài nguy nga – tòa lâu đài to thật là to… bây giờ thì, ta hiểu, đó chỉ là giấc mộng ảo mà thôi…

Thuở bé, thấy bạn bè xúng xính quần áo đẹp, xe đưa người đón ngày hai buổi đến trường, ngôi nhà to khang trang – những tầng bốn tầng ba… ta mơ, ngày mai đây có thật là nhiều tiền, ta sẽ xây ngôi nhà lớn hơn thế và mua hết tất cả những gì mà ta thích… nhưng giờ thì ta hiểu, tiền có thể là thứ công cụ dùng duy trì hạnh phúc nhưng hạnh phúc thật sự lại chẳng thể nào mua được chỉ bằng tiền…

Thuở bé, cứ hay mơ ngày nào cũng được ba hay mẹ dắt đi ăn nhà hàng, được ngồi ở một chỗ thật sang, được ăn những món thật là ngon… nhưng giờ ta chỉ mong, được ngồi cùng, không phải là ba hay mẹ, mà là cả ba và mẹ, để được ăn những bữa cơm bình thường – bữa cơm gia đình đầm ấm, yên vui…

Thuở bé, khi vòi vĩnh một điều gì mà không được đáp ứng, khi bạn bè ai cũng có thứ mà họ muốn còn ta chẳng bao giờ… ta giận dỗi và khóc, cứ ngỡ rằng, khóc thế là đã buồn lắm… nhưng giờ thì, ta hiểu, đó chưa thật là buồn, buồn nhất là khi ta cảm thấy đau đớn, muốn khóc òa nức nở thật to, nhưng mắt lại cứ ráo hoảnh, cạn khô và vô vị làm sao…

Thuở bé, được ai đó khen rằng… ta thật xinh, chỉ đơn giản một câu mà làm ta cười hoài… những tưởng, cười - là vui nhiều lắm… giờ mới hay, có những giọt nước mắt còn vui hơn cả ngàn trận cười hả hê…

Thuở bé, thích tụ năm tụm bảy, tưởng đâu rằng, có nhiều bạn là tốt, giờ mới hay, đông bạn cũng chẳng để làm gì, khi mà bên cạnh ta… không có được - chỉ một người chân thành… để rồi có lắm lúc, ta đứng giữa bốn bề biển người… mà sao vẫn cứ thấy bơ vơ và lạc lõng đến lạ…

Thuở bé, tưởng rằng ta sẽ chẳng bao giờ biết lẻ loi là thế nào và nỗi cô đơn là cái gì đó xa xôi lắm, nó chỉ đến ở những chỗ không có người mà thôi… giờ ta mới hay, cảm giác ấm áp khi được gần bên nhau mới thật là mong manh, còn sự xa cách sao lại gần gũi quá…

Thuở bé, ta mơ sau này, trở thành một người phụ nữ nổi bật với đủ mọi đức tính - tài năng: có sự khéo léo của mẹ, sự mạnh mẽ của ba; có ước mơ của chị, có nghị lực của anh; có tâm hồn sâu lắng và đôi mắt biết nhìn đời… những tưởng rằng như thế là hay lắm… giờ mới biết, tự bao giờ ta trở nên phức tạp quá đỗi, phức tạp đến độ – ta còn chẳng thể nào hiểu hết được chính mình… tự dưng ta thèm được quay lại, để trở thành một cô gái giản đơn thôi… nhưng hiểu rằng: Đã… chẳng thể nữa rồi!...

Thuở bé, cứ gây ra lỗi lầm, ta lại tự nhủ lòng “xin lỗi rồi là thôi, chẳng có gì phải lo!”… bây giờ ngồi nghĩ lại, ta hiểu rằng, nói một lời thì dễ nhưng để cho qua một chuyện thì không hề dễ dàng đến thế… Giống như khi ta đóng đinh lên gỗ, dẫu cho đinh đã nhổ ra từ lâu thì vết hằn vẫn còn nằm ở đó – qua bao tháng, bao năm…
Thuở bé, cứ nghĩ nhận của ai một cái gì đó thì chỉ cần nói câu “cảm ơn” là được, giờ ta mới biết, có những ân tình nhận rồi, đem trả một đời người cũng chẳng bao giờ hết… chỉ có thể tạc lòng “ sống để dạ, chết đem theo ”…

Thuở bé, tưởng yêu một người thì dễ lắm, quên một người mới đúng thật là khó, nhưng bây giờ lại thấy “ sao ta quên nhiều người cũng chẳng mấy khó khăn”, ấy thế mà, để thương được một người lại chẳng dễ chút nào…

Thuở bé, ta thích đi tìm những định nghĩa về tình yêu: Tình yêu là khi mẹ pha cà phê cho ba, trước khi đưa cho ba, mẹ thử để biết chắc là cà phê rất tuyệt! Tình yêu là khi bước chân về sau một ngày làm việc vất vả, ba vẫn không quên hôn lên vầng trán con! Tình yêu là khi ta muốn được hoàn thiện bản thân mình vì một ai ai đó, muốn hứng chịu tất cả những nỗi đau cho người khác hay không ngừng nghĩ suy về một người… Để rồi tự khi nào, ta đem đồng nhất tất cả loại yêu thương chỉ vào một chữ “yêu”, rồi cho rằng: “yêu là tất cả, là mọi thứ và là mãi mãi”… giờ thì ta biết rồi, có những tình yêu hời hợt, đến rồi lại đi ngay đó thôi, như mưa bóng mây, như bọt bóng xà phòng… bay cao – bay xa – rồi bay mất…

Thuở bé, ta mơ được trở thành siêu nhân, với quyền lực vô biên và khả năng vô hạn, để có thể thay đổi và cải tạo cả thế giới… giờ mới hay, thay đổi chỉ một người thôi… đã chẳng thể nào được… có chăng thay đổi vẫn chỉ là chính mình mà thôi… !!!



 
Last edited by a moderator:

benny

Thanh viên kỳ cựu
Ngày xưa và bây giờ có nhiều chuyện khác nhau,cơ bản là vì mình đã lớn,đã biết được vị của cuộc đời đắng như thế nào,và đôi mắt của ta không còn sáng trong như trước.Trí óc của ta không còn đầy ắp những áng mây hồng mà thay vào đó là biết bao sắc màu hỗn tạp.Cười và khóc đều trở nên gượng gạo,tâm hồn không lúc nào thanh thản mà chỉ hoài niệm quá khứ với nỗi nhớ chơi vơi....Thế nhưng,dù sao đi nữa,cuộc đời vẫn mãi là cuộc đời,nó vẫn cứ chảy mãi và chảy mãi...Nếu ta cứ mãi nhốt mình trong những lâu đài cổ tích,liệu cuộc đời ta có ý nghĩa hay không?
cuộc đời phải có nhiều mùi vị thì ta mới biết yêu thế giới này hơn...
 

tuyethong

Thanh viên kỳ cựu
Ngày xưa và bây giờ có nhei6ù chuyện khác nhau,cơ bản là vì mình đã lớn,đã biết được vị của cuộc đời đắng như thế nào,và đôi mắt của ta không còn sáng trong như trước.Trí óc của ta không còn đầy ắp những áng mây hồng mà thay vào đó là biết bao sắc màu hỗn tạp.Cười và khóc đều trở nên gượng gạo,tâm hồn không lúc nào thanh thản mà chỉ hoài niệm quá khứ với nỗi nhớ chơi vơi....Thế như,dù sao đi nữa,cuộc đời vẫn mãi là cuộc đời,nó vẫn cứ chảy mãi và chảy mãi...Nếu ta cứ mãi nhốt mình trong những lâu đài cổ tích,liệu cuộc đời ta có ý nghĩa hay không?
cuộc đời phải có nhiều mùi vị thì ta mới biết yêu thế giới này hơn...

uhm, cuộc sống là dòng sông chảy mãi chẳng bao giờ ngưng nghỉ và cuộc đời là một câu chuyện dài, rất dài... Những thăng trầm, vất vả, những được mất hơn thua cứ theo thời gian mà lên cao rồi xuống thấp... "Cười và khóc đều trở nên gượng gạo" - không phải lúc nào nó cũng đúng nhưng cũng rất nhiều khi nó lại không hề sai... Lại một lần nữa nhận ra rằng: rốt cuộc thì ranh giới của mọi vật, mọi cảm xúc, mọi khổ đau hạnh phúc vẫn cứ là mong manh... :)
 

noel.poon

Thanh viên kỳ cựu
Hihi, lần nào đọc entry của chị iu viết cũng thấy có nhiều cảm xúc đọng lại...
Ngày ấy...bây giờ....fải khác chứ chị...
Thời gian và thử thách tôi luyện con người trở nên khôn ngoan và mạnh mẽ mà....
Làm sao để ta bất biến giữa cuộc đời vạn biến đc chớ....?? Chỉ là cứ sống vui vẻ là đc, chị ha ^^
 

ca_g

[♣]Thành Viên CLB
Ngày xưa tớ nhỏ nhắn, đi lang thang khắp nơi và đen nhẻm. :D
ngày xưa không có tiền mua dây nhưng những cánh diều tớ gấp bằng giấy tập, dán bằng cơm đều bay tà tà trên những cánh đồng lúa mỗi chiều,
ngày xưa giăng mưa đá bóng chỉ mơ một ngày như David Beckham, ^^
còn đầy trong ký ức.. tiếng dế, cỏ gà, cả những hòn bi xoay tròn cùng thời gian... :)

Hôm nay không còn tung tăng như xưa nữa,
nhưng cuộc sống cũng đầy thu hút,
những người tớ muốn gặp mặt,
những kiến thức tớ mong chạm tới,
những thay đổi tràn ngập mỗi đêm,
và cùng Forever ...
còn đó những ngày xưa ' '
 

bluesea88

[♣]Thành Viên CLB
Ngày ấy, 1 chiếc xe máy chở 5 thằng, vậy mà vui. Bây giờ mỗi thằng mỗi chiếc, mạnh ai nấy chạy...
Ngày ấy, tụm 5 tụm 3 học bài. Bây giờ, muốn tụm 5,3 cũng khó.
Ngày ấy, vô tư cứ muốn lớn thật nhanh. Bây giờ, cứ mong sao nhỏ mãi, để giữ được những sự ra đi.
 

kitty_baby

Thành viên
lại học được những bài học mới từ chị :data::data::data:
ước gì được bé mãi, chị iu nhỉ?
 

canh buom do

Cây đang thụ phấn
Thành viên BQT
Ngày xưa ( chỉ cách đây 3 năm, 2 năm, 1 năm thôi)
Cả phòng mình 10 đứa nhưng tuần nào cũng tụ họp ăn chơi: lúc thì kéo nhau đi shopping, lúc thì kéo nhau đi ăn trái cây,...
Thỉnh thoáng hứng lên thì đi du lịch, về nhà đứa này hoặc đứa kia.
Ngày xưa, tắt đèn đi ngủ rồi mà vẫn còn nằm nói chuyện với nhau, mỗi đứa mỗi giường nhưng vẫn nói vọng qua.
Ngày xưa, tụ tập tắt đèn để xem film ma rồi hét toáng lên ồn ào cả cái KTX.
ngày xưa, ngày lễ gì cũng là cái để có dịp ăn chơi, còn làm cả sinh nhật cho bác Hồ và nghêu ngao: Happy birthday to Bác Hồ ^^
Ngày xưa, trốn BQL để nấu ăn cho cả phòng, bị tịch thu đến mấy cái nồi, rồi thì viết bản kiểm điểm.
........................
Ngày nay ( cách đây mấy tháng thôi,)
Mỗi đứa một xe, thân ai nấy chạy, mỗi lần muốn đi chơi là phải hẹn trước, hẹn sau, sao mà khó khăn quá.
Ngày nay, phòng lúc nào cũng cái cảm giác trống trải, việc ai nấy làm.
Ngày nay, nhìn đứa nào cũng xinh hơn nhưng không khoái chụp hình như hồi trước nữa.
................
Ngày xưa và ngày nay, cũng không phải là khoảng cách xa lắm, nhưng ta đang thấy mỗi ngày là sự thay đổi!
Dù có khác nhau mấy đi chăng nữa thì vẫn mong nhà mình luôn nhớ về nhau, nhớ rằng chúng ta có khoảng thời gian 4 năm ở bên nhau, chúng ta đã chia sẻ với nhau thật nhiều điều.
Mỗi người là một cá tính riêng, ai cũng có ưu và nhược điểm. Biết chấp nhận nhau và biết rằng, trong cuộc đời này chúng ta cần có nhau.
Mai này ( 7 tháng nữa à) chúng ta phải xa nhau rồi, chúc cho phòng mình 901. 410. 310 yêu thương mãi yêu thương!
 

tuyethong

Thanh viên kỳ cựu

Làm sao để ta bất biến giữa cuộc đời vạn biến đc chớ....??

Trả lời được câu hỏi này của em là cả một vấn đề!!! Thật khó để biết phải "làm sao để ta bất biến giữa cuộc đời vạn biến..." :(

---------- Post added at 02:11 AM ---------- Previous post was at 02:08 AM ----------

Ngày xưa tớ nhỏ nhắn, đi lang thang khắp nơi và đen nhẻm. :D
ngày xưa không có tiền mua dây nhưng những cánh diều tớ gấp bằng giấy tập, dán bằng cơm đều bay tà tà trên những cánh đồng lúa mỗi chiều,
ngày xưa giăng mưa đá bóng chỉ mơ một ngày như David Beckham, ^^
còn đầy trong ký ức.. tiếng dế, cỏ gà, cả những hòn bi xoay tròn cùng thời gian... :)
...
còn đó những ngày xưa ' '

Miền ký ức tuổi thơ bao giờ cũng đẹp dịu dàng, ngọt đằm thắm và say nồng nàn như thế.

Nó làm tâm hồn ta lắng đọng một cảm giác bình yên mỗi khi kỷ niệm xưa ùa về lấp đầy những nỗi nhớ, là bến đỗ bình yên cho bước chân nghĩ suy quay trở về khi mỏi mệt giữa dòng đời đua chen…

Để rồi trong một thoáng bất chợt nào đó, ta chợt bật cười ngây ngô mà tự nhủ: “ngày xưa ấy, sao mà đẹp đến lạ…” :dangyeu::dangyeu::dangyeu:


---------- Post added at 02:14 AM ---------- Previous post was at 02:11 AM ----------

Ngày ấy, 1 chiếc xe máy chở 5 thằng, vậy mà vui. Bây giờ mỗi thằng mỗi chiếc, mạnh ai nấy chạy...
Ngày ấy, tụm 5 tụm 3 học bài. Bây giờ, muốn tụm 5,3 cũng khó.
Ngày ấy, vô tư cứ muốn lớn thật nhanh. Bây giờ, cứ mong sao nhỏ mãi, để giữ được những sự ra đi.

Cái thuở ngày xưa và bây giờ, còn nhiều lắm những đổi thay như thế…

Cái thuở nhà tranh, bữa cơm gia đình chỉ toàn mắm với dưa, rau muống xào nước luộc vắt chanh – vậy mà ngon, ngon vì mắm do tay mẹ tự muối, ngon vì rau do tay ba tự trồng, ngon vì ngoài tiêu ớt hành mắm muối, mâm cơm nghèo còn có gia vị của yêu thương… Giờ bữa ăn không chỉ rau với dưa mà còn thịt với cá, nhưng hình như không đậm đà như xưa, không phải vì yêu thương cạn vơi, chỉ là bữa cơm hiếm khi đông đủ người… vậy mà nghe như… thiếu nhiều thứ lắm lắm…

Cái thuở xe đạp là “phương tiện cao sang”, ngày ngày ba chở con gái đến trường làng học chữ, xe sốc bánh, nhảy lốc cốc trên đường, đau ê ẩm mà vui – vui vì biết có một đôi tay nồng ấm luôn nắm chặt lấy tay ta trên mọi nẻo đường đi… Giờ thì xe máy - một mình ta tự lái… gió đập ngang mắt, bụi phủ mờ chơi vơi…

Hình như cuộc sống càng tiện nghi hơn thì khoảng cách của con người cũng từ đó mà cách xa hơn…

Để rồi tự khi nào, nó trở thành một quy luật bất thành văn, không thể phủ nhận, không thể trốn chạy… chỉ có người vẫn giữ lại “ngày xưa” là cảm thấy chông chênh… :ngannguoi::ngannguoi::ngannguoi:


---------- Post added at 02:18 AM ---------- Previous post was at 02:14 AM ----------

Ngày xưa ( chỉ cách đây 3 năm, 2 năm, 1 năm thôi)
Cả phòng mình 10 đứa nhưng tuần nào cũng tụ họp ăn chơi: lúc thì kéo nhau đi shopping, lúc thì kéo nhau đi ăn trái cây,...
Thỉnh thoáng hứng lên thì đi du lịch, về nhà đứa này hoặc đứa kia.
Ngày xưa, tắt đèn đi ngủ rồi mà vẫn còn nằm nói chuyện với nhau, mỗi đứa mỗi giường nhưng vẫn nói vọng qua.
Ngày xưa, tụ tập tắt đèn để xem film ma rồi hét toáng lên ồn ào cả cái KTX.
ngày xưa, ngày lễ gì cũng là cái để có dịp ăn chơi, còn làm cả sinh nhật cho bác Hồ và nghêu ngao: Happy birthday to Bác Hồ ^^
Ngày xưa, trốn BQL để nấu ăn cho cả phòng, bị tịch thu đến mấy cái nồi, rồi thì viết bản kiểm điểm.
........................
Ngày nay ( cách đây mấy tháng thôi,)
Mỗi đứa một xe, thân ai nấy chạy, mỗi lần muốn đi chơi là phải hẹn trước, hẹn sau, sao mà khó khăn quá.
Ngày nay, phòng lúc nào cũng cái cảm giác trống trải, việc ai nấy làm.
Ngày nay, nhìn đứa nào cũng xinh hơn nhưng không khoái chụp hình như hồi trước nữa.
................
Ngày xưa và ngày nay, cũng không phải là khoảng cách xa lắm, nhưng ta đang thấy mỗi ngày là sự thay đổi!

Khi còn là sinh viên năm một, em cũng như chị, từng ở KTX với một phòng 6 người, cũng từng trốn BQL để quậy phá, từng phải ngồi cặm cụi viết bản kiểm điểm vì vi phạm nội quy, và cũng từng bị tịch thu nồi chảo vì cái tội lén nấu ăn trong phòng… để rồi cả bọn ngồi nhìn nhau mếu mặt vì lo bị đưa lên trường “xử lý” do cái tội “cán bộ lớp đoàn, biết luật mà phạm luật”… Chuyện ngày xưa nghĩ lại thật vui, đúng là “sinh viên năm 1 nai tơ ngơ ngác thấy mà thương…”


Ngày đó hẹn nhau rằng “hết năm 1 sẽ ra ngoài chinh chiến, 6 chị em ta lại tung hoành dọc ngang…”


Giờ thì, năm 3 rồi…


6 người quay 4 ngã…



Vui vì bên cạnh vẫn còn có bạn hiền, gắn bó keo sơn cùng em từ ngày đó đến giờ… nhưng buồn vì “còn có” chứ không phải là “tất cả”…



Vẫn hay gặp nhau đâu đó trên trường, giữa đường hay lớp học… vậy mà khoảng cách níu hoài cứ dài ra… Cái ôm siết lơi dần… câu chào nhau ngượng ngập… rồi nụ cười tắt hẳn…



Tưởng nhớ hoài ngày xưa… ngờ đâu rằng: chưa xa mà đã quên…!!! :khochiu::khochiu::khochiu:
 

kitty_baby

Thành viên
14/2/2010
e hạnh phúc vì bên e luôn có a, hạnh phúc vì những câu nói yêu thương, những quan tâm lo lắng mà a dành cho e
e đã nghĩ tình yêu của chúng ta là một tình yêu đẹp
e đã rất tin vào những câu nói ngọt ngào của a...
và e đã từng thấy hạnh phúc:dangyeu::dangyeu::dangyeu:
14/2/2011
thay vì ngồi bên a như ngày nào, giờ e lại ngồi đây, trong quán net với chiếc máy tính vô hồn
.................................................
"ngày ấy và bây giờ - sao mà khác xa nhau nhìu quá" :nghivan::nghivan::nghivan:
..................................................
một năm mà nhìu đổi thay quá a nhỉ.
giờ e mới nhận ra rằng trước đây mình đã tin a một cách dại khờ và ngu muội để cuối cùng người đau khổ chỉ có mình e :roile::roile::roile:
.................................................
nhưng chẳng sao cả
e đang làm lại
và e sẽ sống tốt
.................................................
valentine này, tạm biệt a nhé :tambiet::tambiet::tambiet:
 

tide

Thanh viên kỳ cựu
Mình đã nghĩ cái "Ngày ấy" của minh là tuyệt nhất,nghịch ngợm,nhem nhuốc,rách bươm...nhưng là cổ tích vì có đầy đủ ba mẹ yêu thương và độc lập.Mình đã từng mong cho ngày 01/06 cái "Ngày ấy" của mình sẽ là "Ngày ấy" sau này của ngày 01/06.
...
Và cái "Ngày ấy" -mới mấy tuần trước đây mình còn có bé T để trò chuyện sau ngày làm việc nhoài cả người,coi phim còn có người bình luận.
Giờ bé T về nhà đợi 2 tuần nữa lận mới lại như "Ngày ấy" bùn hiu ah.
 

cruiseBK

Thanh viên kỳ cựu
thà đừng hiểu biết nhiều quá để được sống hồn nhiên nhĩ nhưng có lẽ điều ấy sẽ ko bao giờ xảy ra với 1 xã hội phức tạp, dù là ai đi thì cuộc sống chỉ thấy thú vị lúc ban đầu thôi bạn àh, rồi dần dần nó sẽ ko còn hứng thú với chúng ta nữa vì 1 lý do nào đó....gạt đi buồn phiền và tiềm kiếm niềm vui bạn nhé.
 

pebj_love

Thành viên
đêm nay tôi bước vội khỏi nhà
đến ga, xếp hàng mua vé
"lần đầu tiên trong nghìn năm có lẽ
cho tôi xin 1 vé đi tuổi thơ
vé hạng trung - người bán vé hững hờ
khe khẽ đáp: hôm nay vé hết"
biết làm sao? vé hết biết làm sao?
đường tới tuổi thơ còn biết hỏi nơi nào?

 

benny

Thanh viên kỳ cựu
3 tháng...Đã 3 tháng rồi...
Thời gian trôi nhanh như cơn gió...
Khoảng thời gian chị viết bài viết này cũng đã trở thành ngày ấy mất rồi...
Bỗng dưng em nhớ về diễn đàn lúc đó, và những con người ngày xưa, những con người mà bây giờ không biết ở phương nào...
Khoảng thời gian đó thật vui chị nhỉ, đó là lần đầu tiên em cảm nhận được hơi ấm của một đại gia đình...
Giờ đây...nhìn lại diễn đàn...mọi chuyện đã đổi khác...
Những con người mới, những màu sắc mới...mà sao em thấy lòng chạnh buồn...
Có cái gì...như nuối tiếc..một chút yêu thương
Ngày ấy và bây giờ...sao mà khác nhau nhiều quá...
 

Bình luận bằng Facebook

Similar threads
Thread starter Tiêu đề Diễn đàn Trả lời Date
benny [Trải nghiệm] Một ngày làm nông dân Trải Nghiệm Cuộc Sống 2
KendyDat [Trải nghiệm] Chiêu lừa những ngày cuối năm 2010 Trải Nghiệm Cuộc Sống 1
bachduong [Trải nghiệm] Ngày ấy và bây giờ a Trải Nghiệm Cuộc Sống 0
Sóng [Trải nghiệm] Viết cho những ngày trong trí nhớ... Trải Nghiệm Cuộc Sống 4
M [Trải nghiệm] Nếu còn một ngày để sống ? Trải Nghiệm Cuộc Sống 20
Sóng [Trải nghiệm] Tổng kết năm 2012 của bạn Trải Nghiệm Cuộc Sống 2
Sóng [Trải nghiệm] Người nhỏ và người lớn Trải Nghiệm Cuộc Sống 1
Sóng [Trải nghiệm] Cạn kiệt cảm xúc Trải Nghiệm Cuộc Sống 6
Sóng [Trải nghiệm] Cái kiêu gượng của tiếng Anh mẹ đẻ - Joe Ruelle Trải Nghiệm Cuộc Sống 0
Sóng [Trải nghiệm] Trưởng thành Trải Nghiệm Cuộc Sống 0
Sóng [Trải nghiệm] Khi anh hùng bị ốm Trải Nghiệm Cuộc Sống 0
T [trải nghiệm]Làm thế nào để đi tới đích nhanh Trải Nghiệm Cuộc Sống 1
hue_yeu_thuong [Trải nghiệm]Chuyển giao trách nhiệm Trải Nghiệm Cuộc Sống 3
tangnam2 [Trải nghiệm] Gửi các anh đàn ông! Trải Nghiệm Cuộc Sống 11
bluesea88 [Trải nghiệm]Hôm nay, [you] chọn giá trị nào để sống? Trải Nghiệm Cuộc Sống 50
stevenquy [Trải nghiệm] Những Cánh Cửa Trải Nghiệm Cuộc Sống 5
benny [Trải nghiệm] Người bán sắn ở Tân Bình Trải Nghiệm Cuộc Sống 2
Sóng [Trải nghiệm] Sóng - Khoảnh khắc cuộc sống Trải Nghiệm Cuộc Sống 8
kimoanh2012 [Trải Nghiệm] Ai sinh ra dưới chòm sao hạnh phúc? Trải Nghiệm Cuộc Sống 3
huxu456 [Trải Nghiệm] Kinh nghiệm xương máu về lập nghiệp sớm của tôi - Nguyễn Bình Minh Trải Nghiệm Cuộc Sống 5
benny [Trải nghiệm] Những quyển sách của anh Kendy Trải Nghiệm Cuộc Sống 2
KendyDat [Trải nghiệm] Ấn tượng Dốc Lết - Nha Trang Trải Nghiệm Cuộc Sống 0
waiting.me [Trải Nghiệm]Thiên đường ở đâu đấy Trải Nghiệm Cuộc Sống 0
bachtuocdo [Trải Nghiệm] Nguyên tắc HỌC HỎI Trải Nghiệm Cuộc Sống 6
benny [Trải nghiệm] Những cuộc hẹn - Kì 5: Gặp gỡ Thiên sứ Trải Nghiệm Cuộc Sống 2
benny [Trải nghiệm] Những cuộc hẹn - Kì 4: Đêm lặng ở K-T Trải Nghiệm Cuộc Sống 2
trangdang [Trải nghiệm]-Kỳ 2: Cú sốc tâm lý Trải Nghiệm Cuộc Sống 1
trangdang [Trải nghiệm]- Kỳ 1: Tôi đã kiêu căng, ngạo mạn và ....lên mặt như thế nào? Trải Nghiệm Cuộc Sống 6
trangdang [Trải nghiệm]- Suy ngẫm những yêu thương đời thường. Trải Nghiệm Cuộc Sống 3
C [Trải Nghiệm] Bác xích lô và du khách nước ngoài Trải Nghiệm Cuộc Sống 0
benny [Trải nghiệm] Những cuộc hẹn - Kì 3: Tôi là người như thế nào? Trải Nghiệm Cuộc Sống 6
benny [Trải nghiệm] Tôi tập lái xe máy Trải Nghiệm Cuộc Sống 11
benny [Trải nghiệm] Những cuộc hẹn - Kì 2: Vòng quanh quận 1 Trải Nghiệm Cuộc Sống 9
boconganhthang3 [Trải nghiệm] Xe bus và cuộc đời Trải Nghiệm Cuộc Sống 2
benny [Trải nghiệm] Những cuộc hẹn- Kì 1: Cuộc gặp gỡ ở phố Tây Trải Nghiệm Cuộc Sống 10
trangdang [Trải nghiệm]- Cuộc sống và những đánh đổi Trải Nghiệm Cuộc Sống 5
tuyethong [Trải nghiệm] Bước nhẹ.... Trải Nghiệm Cuộc Sống 1
cẩm tú cầu [Trải nghiệm] Cúi đầu chào nhau Trải Nghiệm Cuộc Sống 0
xphong229 [Trải nghiệm] Món canh khoai mỡ Trải Nghiệm Cuộc Sống 0
jodiepham2204 [Trải nghiệm] Hạnh phúc là bất tận Trải Nghiệm Cuộc Sống 0
waiting.me [Trải nghiệm] ngồi không em nghĩ về cuộc sống Trải Nghiệm Cuộc Sống 0
cẩm tú cầu [Trải nghiệm] Câu chuyện số 177: PHỤ NỮ THẬT SỰ MUỐN GÌ? Trải Nghiệm Cuộc Sống 2
huxu456 [Trải nghiệm] Bạn có phải là người thích phàn nàn và đổ lỗi? Trải Nghiệm Cuộc Sống 3
xphong229 [Trải nghiệm] Những giọt cà phê phần 2 Trải Nghiệm Cuộc Sống 0
xphong229 [Trải nghiệm] Những giọt cà phê ( phần 1) Trải Nghiệm Cuộc Sống 0
waiting.me [Trải nghiệm] Sẽ có ai đó thay thế em bước cùng anh đến cuối con đường... Trải Nghiệm Cuộc Sống 0
waiting.me [Trải nghiệm] Mạnh mẽ và Yếu đuối Trải Nghiệm Cuộc Sống 5
xphong229 [Trải nghiệm] Truyện siêu ngắn tại Tao Đàn Trải Nghiệm Cuộc Sống 0
dothanhvietquynhon [Trải nghiệm] Bạn có biết rằng... Trải Nghiệm Cuộc Sống 2
hope001 [Trải nghiệm] Số 0 và âm dương Trải Nghiệm Cuộc Sống 1

Similar threads

Similar threads

Similar threads

Top